Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (Dịch chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Viễn Dương lạnh lùng nhìn Y Doãn: “Hừ, nói như vậy, ngài Y nhất định muốn can thiệp vào chuyện này sao?”

Y Doãn chắp tay nói: “Mặc dù Y mỗ bất tài, nhưng từ trước đến nay đã nói là làm. Hơn nữa nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn không làm hết trách nhiệm của một người ba, tôi xấu hổ với mẹ con Y Linh!”

Y Doãn khẽ đưa tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Y Linh, lộ vẻ áy náy.

“Cho nên, nếu Linh Nhi đã có lời xin giúp, cho dù cược cả tính mạng, tôi cũng phải hoàn thành giúp con bé!” Sắc mặt Y Doãn đầy quyết tâm.

Lời này vào trong tai mọi người lại là một ý khác.

“Hóa ra ngài Y lại cưng chiều con gái như vậy, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe nói ngài Y còn một cô con gái lớn như thế?”

“Xem ra là con gái riêng bên ngoài của ngài Y, thảo nào ông ta áy náy với con gái như vậy. Nhóc con này đúng là may mắn, chắc chắn ngài Y sẽ dùng càng nhiều yêu thương để bù đắp những thiệt thòi của con gái trong suốt những năm này.”

“Nhóc con này làm rể hiền của ngài Y, cũng được cưng chiều lây!”

Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Trình Kiêu tràn đầy hâm mộ ghen ghét.

Vương Viễn Dương cười lạnh lùng: “Nhà họ Y ở Giang Nam ra mặt, bảo vệ tập đoàn Đông Vương nho nhỏ cũng không khó. Nhưng, người khác không hiểu gốc gác thật sự của nhà họ Y ông, nhà họ Vương tôi còn có thể không hiểu sao?”

“May mà gia chủ sáng suốt, có chuẩn bị từ trước. Hôm nay cho dù nhà họ Y ông cũng không bảo vệ được tập đoàn Đông Vương!”

Vương Viễn Dương đột nhiên cung kính hô to một tiếng vào hư không: “Xin mời Vương Tông Sư!”


Một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên bao trùm nơi này!

Một ông lão mặc trang phục luyện công màu xám bỗng nhiên xuất hiện trên không trung sân khấu, chân đạp hư không, lơ lửng cách mặt đất.

Nhìn cảnh tượng hoàn toàn đi ngược với định luật vạn vật hấp dẫn này, rất nhiều người đều chấn động không thôi!

Một số người biết được sự tồn tại của võ giả lập tức bị dọa sợ, hai chân như nhũn ra.

“Đây là Tông Sư võ đạo!”

Vương Đỗ Lan hoảng sợ: “Thì ra tất cả những chuyện này đều là thật! Tông Sư võ đạo, đây mới là gốc rễ thật sự của bốn thế gia siêu cấp!”

Vương Đỗ Lan nhìn người đàn ông trung niên vẫn luôn tỏ ra kiêu căng bên cạnh, khẽ hỏi: “Hoàng đại sư, ông có thể đối phó với ông ta không?”

Hoàng đại sư kia là võ giả Tiên Thiên tiểu thành do Vương Đỗ Lan bỏ ra số tiền lớn mời về, cũng chính là người Trình Kiêu nhìn thấy lúc trước.


Chỉ là, giờ phút này kiêu căng vẫn luôn treo trên mặt Hoàng đại sư đã biến mất không còn chút gì.

Hoàng đại sư cười khổ một tiếng: “Chủ tịch Vương, ngài đề cao tôi quá rồi! Đây chính là một vị Tông Sư võ đạo, mặc dù tôi đã là cảnh giới Tiên Thiên, nhưng trước mặt Tông Sư, tôi chỉ là con sâu cái kiến!”

“Tôi sẽ trả lại toàn bộ tiền đặt cọc bà đưa cho tôi, chuyện này tôi không giúp được!”

Vương Đỗ Lan giống như đã biết trước kết quả, mỉm cười nói: “Không sao, tôi cũng không ngờ nhà họ Vương lại bạo tay như vậy, phái một vị Tông Sư võ đạo đến đây!”

Sắc mặt ngài Y không thay đổi, nhưng trong đôi mắt khiến người ta nhìn mà sợ hãi kia đã lóe vẻ kinh hoàng.

Ngài Y không quay đầu lại, khẽ hỏi: “Chú Tần, thực lực của ngài so với ông ta như thế nào?”

Ông lão đi theo sau ngài Y lộ vẻ nghiêm trọng lắc đầu: “Tôi có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong, mặc dù Tiên Thiên đỉnh phong chỉ kém Tông Sư một bước. Nhưng một bước này chính là rãnh trời!”



“Ở trước mặt ông ta, tôi chỉ như sâu kiến!”

Ngài Y khẽ nhíu mày, chú Tần theo ông ta mười hai năm, cho đến bây giờ ông ta đều nghe chú Tần nói người khác là sâu kiến.

Hôm nay là lần đầu tiên nghe chú Tần tự nhận mình là sâu kiến.

Có thể tưởng tượng được, Tông Sư võ đạo là tồn tại mạnh mẽ cỡ nào!

Tống Hoa An nhìn Vương Đỗ Lan, trên mặt lộ ra đắc ý, quay người khom mình hành lễ với vị Tông Sư của nhà họ Vương kia: “Tống Hoa An của Trung Châu bái kiến Vương Tông Sư!”

Ngay cả Tống Hoa An cũng cúi chào, những người còn lại lập tức cúi chào: “Bái kiến Vương Tông Sư!”

Cường giả thật sự, cho dù đi đến nơi nào cũng sẽ được vạn người ngưỡng mộ!

Ở trước mặt cường giả võ đạo chân chính, cho dù là bá chủ Trung Châu cũng không khác gì người bình thường.

Vương Viễn Dương cũng khom lưng cúi đầu, cung kính nói: “Trọng Sơn đại sư, nhà họ Y của Giang Nam ngăn cản, kính xin ngài ra tay!”

Đôi mắt như ưng của Vương Trọng Sơn nhìn chằm chằm Y Doãn: “Ai muốn ngăn cản tôi?”

Khí thế bàng bạc giống như núi cao nghiền ép về phía Y Doãn.

Y Doãn chỉ cảm thấy Vương Trọng Sơn trên sân khấu giống như một con hung thú viễn cổ đang muốn cắn nuốt ông ta, cho dù cách xa mấy chục mét, ông ta vẫn cảm thấy cả lưng lạnh toát, toàn bộ cơ thể cứng đờ!

Ngay cả ngài Tần sau lưng Y Doãn cũng không nhịn được khẽ run rẩy.

Tông Sư, uy áp như núi!

Y Doãn nhắm chặt hai mắt, nhíu mày suy ngẫm hồi lâu, sau đó, mở choàng mắt ra.

“Linh Nhi, chỉ sợ ba không cách nào làm được chuyện đã đồng ý với con!”

“Ba không thể lấy toàn bộ nhà họ Y ra làm tiền đặt cược, xin lỗi con!”

Y Linh cũng hiểu rõ, Tông Sư nhà họ Vương ở ngay trước mặt, cho dù Y Doãn cũng không thay đổi được gì.

“Ba, cảm ơn ba, ba làm vậy đã đủ nhiều rồi!” Y Linh mỉm cười nói.

Y Doãn áy náy: “Là ba có lỗi với con, yêu cầu duy nhất của con mà ba cũng không thể hoàn thành được! Ba tự thấy xấu hổ!”

Y Linh không nói gì, chỉ chậm rãi đi đến đứng bên cạnh Trình Kiêu.

“Ba, Trình Kiêu có ơn với con, cậu ta gặp nguy hiểm, con không thể ngồi yên không để ý đến!”

Nói xong, Y Linh quay người mỉm cười nhìn Y Doãn: “Ba, con và ba cũng vừa mới nhận nhau, ba cứ coi như không có đứa con gái này đi! Lựa chọn của con không liên quan đến nhà họ Y ở Giang Nam!”

Trình Kiêu nhìn Y Linh, trong lòng cảm động, không ngờ Y Linh lại sẵn lòng liều mạng bảo vệ anh như vậy!

Y Doãn lập tức nhíu chặt mày lại: “Linh Nhi, con đang nói bậy gì thế! Nhiều năm như vậy ba vẫn luôn áy náy với mẹ con con, sao có thể trơ mắt nhìn một mình con đi chịu chết!”

Y Doãn không chút do dự, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Trọng Sơn, dứt khoát nói: “Hôm nay, người nào dám động đến con gái tôi, nhà họ Y tôi và người đó không chết không dừng!”

“Chú Tần, các chú về trước đi, để Y Hán Văn gánh vác nhà họ Y!”

Chú Tần chắp tay nói: “Ngài Y, có thể đánh một trận với Tông Sư vẫn luôn là mong muốn cả đời Tần mỗ, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội tốt như vậy, sao tôi có thể bỏ lỡ?”



“Ngài Y, hay là ông tự trở về dặn dò Y Hán Văn, tôi đến hỏi thăm Tông Sư tiền bối trước!”

Chú Tần là muốn liều chết chiến đấu thay ông ta!

Y Doãn lộ vẻ biết ơn: “Chú Tần, ngài cần gì phải làm như vậy chứ?”

Ngài Tần cười ha hả, nói: “Ngài Y chỉ là người bình thường, ở lại đây cũng không có tác dụng gì. Mặc dù bản lĩnh tôi thấp kém, nhưng hẳn là có thể chống đỡ hai chiêu, ông mau đi đi!”

Vương Trọng Sơn cười lạnh một tiếng: “Hừ, hôm nay ai cũng đừng mong rời khỏi!”

Nói xong, bóng người chợt lóe, p bắt lấy Y Doãn.

“Cẩn thận!” Sắc mặt Ngài Tần nghiêm nghị, bước ra một bước, ngăn ở trước người ngài Y.

Ầm!

Thấy vậy Vương Trọng Sơn lập tức đổi chiêu, một chưởng đánh vào ngực ngài Tần, cả người ngài Tần bị đánh bay ra ngoài.

Một chiêu, võ giả Tiên Thiên đỉnh phong bại!

Tất cả mọi người khiếp sợ!

“Tốc độ nhanh như vậy, sao con người có thể nắm giữ?”

“Đây chính là võ giả sao? Thì ra những cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết võ hiệp thật sự tồn tại!”

Những người bình thường kia vừa hưng phấn vừa khiếp sợ!

Thậm chí có một số người còn cảm thấy mình sống nhiều năm như vậy đều là uổng phí.

Không ngờ trên thế giới này thật sự có võ giả tồn tại!

“Chú Tần, chú không sao chứ?” Y Doãn lo lắng đỡ ngài Tần dậy.

“Không sao, Tông Sư quả nhiên danh bất hư truyền!” Ngài Tần hoảng sợ nhìn Vương Trọng Sơn, giọng điệu vô cùng dè dặt.

Vương Trọng Sơn lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Y Doãn, trong giọng nói ngập tràn khinh thường, giống như trong mắt ông ta, Y Bán tộc của Giang Nam cũng chỉ là sâu kiến.

“Hoặc là khuất phục nhà họ Vương tôi, hoặc là chết!”

“Đừng động đến ba tôi!” Y Linh bỗng nhiên nhào đến ngăn ở trước mặt Y Doãn, không hề sợ hãi đón lấy ánh mắt của Vương Trọng Sơn.

Vương Trọng Sơn tỏ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo nói: “Hừ, đừng biểu diễn vở kịch tình ba con đáng cười của các cô trước mặt tôi! Trong mắt tôi, tất cả người phàm các cô đều là sâu kiến!”

Lời nói ngông cuồng, ngang ngược, tràn đầy cảm giác hơn người hạ thấp toàn bộ các ông trùm đại lão có mặt ở đây!


Nhưng, cho dù trong lòng mọi người tức giận, lại không người nào dám lên tiếng phản bác!


Uy áp Tông Sư, không người nào dám động đến!


Trình Kiêu khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, tiếng nói bình thản mà vô cùng rõ ràng vang lên trong đại sảnh.


“Chỉ là Tông Sư mà thôi, trong mắt tôi, ông cũng chẳng khác gì sâu kiến.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK