Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (Dịch chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứu viện kết thúc, cho dù là chiến sĩ của đội phòng cháy chữa cháy hay là dân chúng bình thường bị kẹt trên tòa nhà, không một ai bị thương.

Những người được cứu kia không ngừng nói lời cảm ơn với chiến sĩ của đội phòng cháy chữa cháy.

Đây là vinh dự bọn họ xứng đáng có được.

Chỉ có Thị trưởng Lỗ xuyên qua tầng tầng lớp lớp dân chúng, nhìn thấy bóng hình một thanh niên chậm rãi biến mất ở sau đám người.

Trung tâm giám sát Thiên Võng thành phố Trung Châu.

Thị trưởng Lỗ Trường Lâm nhìn màn hình lớn của camera theo dõi, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt đỏ ngầu.

Vũ Lạc đứng ở bên cạnh Thị trưởng Lỗ, nói: “Thị trưởng Lỗ, ngài đã xem camera theo dõi mấy tiếng rồi, hay là nghỉ ngơi một lát, tôi tiếp tục tìm kiếm nhân vật đáng ngờ cho ngài.”

Thị trưởng Lỗ xoa đôi mắt đã đỏ ngầu, nói: “Không được, vẫn là tự tôi làm thôi! Nếu như tôi đoán không nhầm, hẳn là tôi đã từng thấy bóng lưng người kia.”

Vũ Lạc nói: “Thị trưởng Lỗ, ngài có từng nghĩ rằng có lẽ người này cũng không tồn tại! Tất cả chỉ là suy đoán của ngài.”

Thị trưởng Lỗ vô cùng chắc chắn lắc đầu: “Không thể nào, trận mưa kia đến vô cùng đúng lúc, hơn nữa cũng vô cùng kỳ lạ. Cô từng thấy trận mưa nào chỉ bao phủ tòa nhà đang bốc cháy chưa? Hơn nữa lửa tắt mưa tạnh, nếu như không phải người làm, đánh chết tôi cũng không tin!”

Vũ Lạc không nói lời nào, cô ta cảm thấy nếu như trận mưa đó là do con người làm ra thì còn đáng sợ hơn.


Hạng người gì mới có thể hô mưa gọi gió chứ?

Há chẳng phải người này là thần tiên rồi sao?

Nhân viên công tác đều mang theo đôi mắt đỏ ngầu, tiếp tục tìm kiếm.

Bỗng nhiên, ánh mắt Thị trưởng Lỗ sáng lên, vội vàng nói: “Dừng lại, phóng đại camera số năm!"

Nhân viên công tác phấn chấn tinh thần, vội vàng phóng đại camera số năm.

Phạm vi theo dõi của camera là ở ven đường, đang theo dõi một góc hẻo lánh bên rìa, dưới một gốc cây có thấp thoáng bóng hình một thanh niên không hề gây chú ý.

Hai tay thanh niên kia bấm ấn quyết kỳ lạ, một luồng sáng xanh từ trong tay anh bay ra.


Sau đó, một trận mưa lớn từ trên trời giáng xuống.

Thị trưởng Lỗ xem đi xem lại đoạn video này mấy chục lần, so sánh thời gian thanh niên bấm ấn quyết, thời gian trời mưa, rồi cả thời gian lửa tắt mưa tạnh, thời gian thanh niên rời đi.

Cuối cùng, Thị trưởng Lỗ vô cùng khiếp sợ, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi!

“Không ngờ trên thế gian này thật sự có người kiệt xuất như vậy!”

Thị trưởng Lỗ nói: “Vũ Lạc, cô đến xem xem, chính là cậu ta!”

Vũ Lạc đi đến, sau khi nhìn thấy hình ảnh phóng đại, bỗng nhiên giật mình: “Vậy mà lại là cậu ta!”



Thị trưởng Lỗ sững sờ, trầm giọng nói: “Sao vậy? Cô biết cậu ta?”

Vũ Lạc nhìn xung quanh, không nói gì, sắc mặt nghiêm túc.

Thị trưởng Lỗ lập tức hiểu rõ, lập tức truyền lệnh cấm ngôn với nhân viên công tác xung quanh: “Chuyện ngày hôm nay xếp vào bí mật cấp S, một chữ cũng không được tiết lộ, nếu không, tất cả xử theo tội gián điệp.”

Đám nhân viên công tác đưa mắt nhìn nhau, nhìn bóng hình thanh niên mơ hồ trên màn hình theo dõi, lộ vẻ suy ngẫm.

Văn phòng thị trưởng.

Vũ Lạc nói hết những truyền thuyết liên quan đến Trình đại sư cho Thị trưởng Lỗ.

Thị trưởng Lỗ nghe xong lộ vẻ nghiêm túc: “Thế gian có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, cho nên, chúng ta nhất định phải nhìn nhận mọi việc với thái độ khiêm tốn.”

“Vũ Lạc, cô đi điều tra hành tung của Trình đại sư, tôi nhất định phải gặp cậu ta một lần, trực tiếp hỏi cậu ta một ít chuyện!”

Vũ Lạc gật đầu nói: “Vâng.”



Phòng họp của tập đoàn Đông Vương.

Khuôn Vương Đỗ Lan mang theo tươi cười, ngồi trên ghế chờ đợi.

Lâm Ngọc ngồi sau lưng Vương Đỗ Lan, cầm bút và sổ, tư thế ngồi ngay ngắn chỉnh tề.

Thoáng chốc, tám vị đổng sự đều đến đông đủ, trong đó bao gồm cả Nghiêm Đạo Minh, ba của Nghiêm Thụy Văn.

“Chủ tịch, đột nhiên tổ chức họp hội đồng quản trị, rốt cuộc là vì chuyện gì?” Một người đàn ông đeo kính hơn năm mươi tuổi hơi không vui nói.

Những người còn lại cũng đều nhìn về phía Vương Đỗ Lan, nếu như chuyện lát nữa Vương Đỗ Lan nói không thể khiến bọn họ cảm thấy hứng thú, bọn họ nhất định phải trách móc Vương Đỗ Lan.

Nghiêm Đạo Minh có vẻ ngoài uy nghiêm, ánh mắt bình thản, cao giọng nói ra: “Tôi nghe nói hôm qua Chủ tịch đi dự lễ khai mạc hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, chắc hẳn thu hoạch không nhỏ đâu nhỉ?”

“Cũng không biết lần này có kéo được đầu tư, giải quyết nguy cơ thiếu hụt tài chính của tập đoàn Đông Vương chúng ta hay không?”

Mấy đổng sự còn lại mang sắc mặt khác nhau nhìn Vương Đỗ Lan, cũng rất mong chờ vấn đề này.

Vương Đỗ Lan cười nói: “Cũng không kéo được gì trong lễ khai mạc. Nhưng mà, ngay khi lễ khai mạc bắt đầu không lâu, Tổng giám đốc Lý của tập đoàn Trường Hà ở Lĩnh Bắc gọi điện thoại cho tôi.”

Đây chính là nguyên nhân Vương Đỗ Lan bỗng nhiên rời khỏi lễ khai mạc hôm qua.

Nói đến đây, Vương Đỗ Lan cố ý dừng lại không nói.

Ánh mắt mấy đổng sự chợt lóe kinh ngạc, nhìn về phía Vương Đỗ Lan, mong đợi lời nói tiếp theo.

Ngay cả Nghiêm Đạo Minh cũng thầm giật mình, nhìn Vương Đỗ Lan với ánh mắt âm trầm.

“Chủ tịch, có phải có chuyện vui hay không?” Đổng sự đeo kính vừa rồi mỉm cười hỏi.



Vương Đỗ Lan cười nói: “Lão Hồ đoán đúng rồi, hôm qua tôi đã bàn bạc xong xuôi với Tổng giám đốc Lý, ông ta cũng đến tham gia hội nghị thượng đỉnh Trung Châu ngày mai, nếu như không có vấn đề gì, tôi sẽ ký kết hợp đồng phát triển mở rộng với ông ta.”

“Tập đoàn Trường Hà có thực lực lớn mạnh, không hề kém cạnh tập đoàn Hoa An của nhà họ Tống. Nếu như hợp tác với tập đoàn Trường Hà, vậy lần này tập đoàn Đông Vương chúng ta sẽ có thể yên bình vượt qua nguy cơ.” Trên mặt một đổng sự tràn đầy vui mừng nói ra.

“Đúng vậy, danh dự uy tín của tập đoàn Trường Hà không tệ, hợp tác với tập đoàn như vậy, rất được!” Một đổng sự nữ khác nói ra.

Mấy người còn lại cũng đều gật đầu tán thành.

Ngay cả Nghiêm Đạo Minh cũng không dám nói lời trái ngược.

Nhưng mà, trong lòng Nghiêm Đạo Minh thầm lo lắng: “Không biết nhà họ Tống có biết chuyện Vương Đỗ Lan và tập đoàn Trường Hà hợp tác hay không?”

“Thực lực của tập đoàn Trường Hà lớn mạnh hơn tập đoàn Đông Vương chúng ta nhiều, lần này có thể hợp tác với tập đoàn Trường Hà, tất cả đều nhờ công lao của một mình Chủ tịch!” Một đổng sự nịnh bợ Vương Đỗ Lan.

“Đúng vậy, lần này may mà có Chủ tịch!”

Mấy đổng sự bắt đầu nịnh bợ Vương Đỗ Lan.

Vương Đỗ Lan mỉm cười, khi tập đoàn Đông Vương gặp phải nguy cơ, những người này ai nấy đều không cho bà sắc mặt tốt. Bây giờ nguy cơ được giải trừ, bọn họ bắt đầu ca tụng công đức của mình.

Tình người ấm lạnh chính là thực tế như vậy.

“Nếu như mọi người không phản đối, vậy ngày mai sẽ chính thức kí kết hợp đồng với tập đoàn Trường Hà trong hội nghị thượng đỉnh Trung Châu!” Ánh mắt Vương Đỗ Lan đảo qua mọi người.

“Tôi không có ý kiến.”

“Tôi đồng ý.”

Toàn bộ thông qua.

“Được rồi, nếu đã không có chuyện gì, vậy thì tan họp!” Tác phong là việc của Vương Đỗ Lan luôn là nhanh chóng quyết đoán.

Nghiêm Đạo Minh bỗng nhiên nói: “Đợi đã!"

Vương Đỗ Lan nhìn Nghiêm Đạo Minh hỏi: “Đổng sự Nghiêm có vấn đề gì?”

Lâm Ngọc sau lưng Vương Đỗ Lan thấy nghiêm đạo văn lên tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Nghiêm Đạo Minh cười ha ha nói: “Tôi không có ý kiến gì về việc hợp tác với tập đoàn Trường Hà. Nhưng mà, hôm qua sau khi trở về từ hội nghị thượng đỉnh nhỏ, con trai tôi có nói cho tôi biết một chuyện, tôi cảm thấy chuyện này không thể coi thường, đặc biệt đến bàn bạc với các vị đổng sự.”


“Hở, lão Nghiêm, chuyện gì vậy?” Đổng sự bên cạnh Nghiêm Đạo Minh tò mò hỏi.


Nghiêm Đạo Minh nhìn Lâm Ngọc, cười ha ha: “Tôi không phải người trải qua, nếu như Chủ tịch cho phép, vậy để con trai tôi đến nói rõ chi tiết cho mọi người!”


“Được! Lão Nghiêm, gọi con của ông đến nói đi!”


Vương Đỗ Lan gật đầu: “Cũng được, nếu cậu chủ nhà đổng sự Nghiêm tự mình trải nghiệm, vậy tất nhiên để cậu ta nói là tốt nhất!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK