Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (Dịch chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì Dương Oánh quá quý trọng thanh danh của mình, cho nên, cho dù bị Tiền Gia Hào gây khó dễ cũng không gọi điện thoại cầu xin ông lão giúp đỡ.

Có thể ở trong mắt người ngoài, bọn họ cảm thấy Dương Oánh quá ngốc, hoặc quá đạo đức giả.

Nhưng Trình Kiêu có thể hiểu được Dương Oánh. Bởi vì kiếp trước Trình Kiêu cũng có những kinh nghiệm giống như Dương Oánh.

Anh hiểu được cảm giác ủy khuất khi mình trải qua muôn ngàn khó khăn đạt được kết quả nhưng lại không được mọi người thừa nhận.

Cho nên, anh rất tán thành lựa chọn của Dương Oánh.

Dương Oánh nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt cảm kích, trong ánh mắt thậm chí còn có nước mắt lấp lóe: “Cám ơn, cám ơn ngài Trình!”

Ngay lập tức, trong lòng Dương Oánh đã âm thầm coi Trình Kiêu là tri kỷ.

Tiền Gia Hào không nhận được câu trả lời của Dương Oánh, tiếp tục hét lớn: "Nói đi, làm sao cô có thể quen biết Chủ tịch Chu của giải trí Hoàng Thiên chứ?”

"Nếu cô đã quen biết với Chủ tịch Chu của giải trí Hoàng Thiên, vì sao cô không nói sớm. Như vậy tôi làm sao còn dám xuống tay với cô chứ!”

“Dương Oánh, cô cố ý gài bẫy tôi! Đồ lừa đảo!”

Tiền Gia Hào có cảm giác xúc động như muốn phát điên, vốn tưởng rằng đối thủ của mình chỉ là một con thỏ trắng nhỏ, có thể tùy tiện để cho mình bắt nạt.


Kết quả, đối thủ của mình căn bản là một con thú khổng lồ thời tiền sử, tùy tiện cử động một ngón tay là có thể nghiền nát mình.

"Đồ lừa đảo, các người đều là những kẻ dối trá!" Tiền Gia Hào sụp đổ, trong lòng anh ta rất rõ ràng, đắc tội với giải trí Hoàng Thiên, ba của anh ta sẽ giết anh ta.

Tiền Quang Diệu nhìn Trình Kiêu, thật cẩn thận khom người cúi đầu: “Ngài Trình, có thể giao thằng con ngỗ ngược này cho tôi xử trí hay không? Tôi hứa sẽ làm ngài Trình hài lòng!”

Trình Kiêu ném Tiền Gia Hào qua giống như vứt rác rưởi.

Phịch một tiếng, Tiền Gia Hào ngã nặng nề xuống mặt đất, lăn lộn mấy vòng.

Tiền Quang Diệu nhẫn tâm, khi Tiền Gia Hào còn chưa lấy lại tinh thần đã bị một trận quyền đấm cước đá, vừa đánh vừa mắng.

"Thằng khốn nạn, ai bảo mày gây chuyện khắp nơi, hôm nay tao sẽ đánh chết thằng khốn nạn như mày!”


"A... Ba, đừng đánh, ba giết con mất! Đừng đánh..." Trên boong du thuyền, tiếng kêu thảm thiết của Tiền Gia Hào vang vọng suốt nửa giờ.

Cuối cùng, Tiền Gia Hào bị đánh đến mức không thể nhận ra. Cho dù là mặt đối mặt, Trình Kiêu không dựa vào thần thức cũng không thể nhận ra. Lúc này Tiền Quang Diệu mới dừng lại.

"Ngài Trình, anh cảm thấy đủ chưa?" Tiền Quang Diệu vô cùng thận trọng hỏi.

Trình Kiêu thản nhiên liếc nhìn ông ta, giống như nhìn một con gà một con chó, bình thản nói: “Tôi chỉ nói ném anh ta xuống biển chứ không nói ông đánh anh ta. Cho dù ông có giết anh ta, cuối cùng vẫn phải ném xuống biển.”

Nghe xong lời này, Tiền Gia Hào vốn đang hấp hối, lập tức nôn ra ba lít máu, ngất đi.

Trong lòng Tiền Quang Diệu giống như có một vạn con ngựa bùn chạy qua như điên, anh bảo tôi ném xuống biển, anh đã nói từ lâu rồi, tôi đánh lâu như vậy, không phải là muốn đừng ném xuống biển hay sao?



Nhưng mà, tuy rằng trong lòng ông ta có oán giận, nhưng cũng không dám bộc lộ ra ngoài một chút nào.

"Nếu ngài Trình đã lên tiếng, vậy tôi sẽ ném nó xuống biển.”

Nói xong, Tiền Quang Diệu hét lên với hai tên thủ hạ của mình: "Hai người lại đây, ném tên khốn nạn này xuống!”

Hai tên thủ hạ liếc nhìn nhau, nếu như Tiền Gia Hào tỉnh lại, biết là hai người bọn họ ném anh ta xuống biển rộng, vậy thì bọn họ sẽ chết chắc.

"Đứng ngây ra đó làm gì, mau làm đi!" Tiền Quang Diệu giận dữ quát.

"Vâng!”

Hai người cắn răng kiên trì, nâng Tiền Gia Hào lên, trực tiếp ném xuống biển rộng.

"Hai người cũng nhảy xuống chăm sóc cậu chủ đi!” Vẻ mặt của Tiền Quang Diệu trở nên âm trầm nói.

"Ah!" Hai thanh niên lộ vẻ mặt sững sờ.

"Mau lên, chẳng lẽ để cho cậu chủ của các người một mình ở dưới hay sao?" Tiền Quang Diệu giận dữ quát.

Hai gã thanh niên mặt như tro tàn, đành phải nhảy theo.

Xem ra, Tiền Quang Diệu vẫn luyến tiếc đứa con trai này.

Tiền Quang Diệu nhìn về phía Trình Kiêu, lộ vẻ mặt lấy lòng rồi nói: “Ngài Trình có hài lòng không?”

Trình Kiêu gật đầu: “Được rồi, đưa chúng ta về đất liền đi!”

"Vâng, vâng!" Tiền Quang Diệu thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Chu, thỏa thuận hợp tác giữa chúng ta..." Tiền Quang Diệu thật vất vả mới có thể leo lên chiếc thuyền lớn giải trí Hoàng Thiên này. Vì để cho Trình Kiêu và Chủ tịch Chu hài lòng, ngay cả con trai mình cũng đánh đến mức nửa sống nửa chết, đều là vì có thể giữ lại thỏa thuận hợp tác lần này.

Chủ tịch Chu gật gật đầu: "Giám đốc Tiền làm người ngay thẳng, đại nghĩa diệt thân, tôi rất vui mừng nếu có thể hợp tác với doanh nghiệp như vậy.”

"Thật tốt quá, cám ơn Chủ tịch Chu!" Tiền Quang Diệu mừng rỡ, mặt già có chút ửng hồng.

Tiền Quang Diệu đưa đám người Trình Kiêu lên bờ, mấy người khéo léo từ chối ý tốt của Tiền Quang Diệu muốn phái xe đưa mấy người trở về. Chủ tịch Chu rời đi cùng Trình Kiêu.

Trên xe, Dương Oánh có chút tò mò hỏi: "Chú Chu, Tiền Quang Diệu kia âm hiểm tàn nhẫn như vậy, ngay cả con trai mình cũng có thể vứt bỏ, sao chú vẫn muốn hợp tác với người như vậy?”

Chủ tịch Chu cười ha hả nói: "Người như Tiền Quang Diệu, đủ tàn nhẫn, đủ độc ác, ông ta đã dám vứt bỏ con trai của mình, nếu như cháu không cho ông ta chút ngọt ngào, chỉ sợ ông ta sẽ chó cùng rứt giậu!”

"Hơn nữa thỏa thuận hợp tác này đối với tập đoàn giải trí Khuynh Thành mà nói vô cùng quan trọng. Nhưng đối với giải trí Hoàng Thiên của chúng ta thì căn bản không quan trọng.”

Dương Oánh gật gật đầu, lộ vẻ mặt khâm phục rồi nói: “Cháu hiểu rồi.”

Chủ tịch Chu nói: "Đúng rồi, Oánh này, chờ đến khi hợp đồng giữa cháu và giải trí Thiên Thịnh hết hạn, không bằng trực tiếp đến giải trí Hoàng Thiên đi, như vậy càng có lợi cho sự phát triển của cháu! Hơn nữa sau này chắc chắn sẽ không xuất hiện chuyện như ngày hôm nay!”

Dương Oánh suy nghĩ một chút, sau đó cười khổ nói: "Chú Chu, cám ơn lòng tốt của chú! Tuy nhiên nghệ sĩ trong giải trí Hoàng Thiên đều là những tên tuổi có tầm ảnh hưởng trên quốc tế, mặc dù cháu có chút thành tựu ở trong nước, nhưng tự hỏi mình vẫn còn chưa đạt tới trình độ như vậy.”



Chủ tịch Chu mỉm cười nói: "Chú xem như bị từ chối rồi hay sao?”

Dương Oánh mỉm cười xin lỗi: "Chú Chu, chờ đến khi nào cháu cảm thấy mình có thể xứng với địa vị của giải trí Hoàng Thiên, khi đó cháu sẽ đến!”

Chủ tịch Chu ôn hòa nói: "Đã như vậy thì chú cũng không ép cháu nữa, sau này gặp phải phiền phức nhất định phải nhớ gọi điện thoại cho chú. Bằng không, nếu ông Hướng biết, khẳng định sẽ trách móc chú!”

Dương Oánh gật đầu: "Cháu nhớ rồi.”

"Lần này may mắn có ngài Trình!”

Dương Oánh bỗng nhiên đứng lên, khom người cúi chào Trình Kiêu rất nghiêm túc: “Ngài Trình, anh đã cứu mẹ tôi, lại cứu thầy giáo của tôi, hiện tại lại cứu tôi. Tôi thực sự không biết phải báo đáp anh như thế nào!”

“Xin nhận cái lạy này của Dương Oánh!”

Trình Kiêu nhẹ nhàng giơ tay lên, một cỗ lực lượng nhẹ nhàng nâng đỡ Dương Oánh. Bất kể cô làm thế nào cũng không thể cúi đầu.

"Chuyện này..."

Dương Oánh khiếp sợ nhìn Trình Kiêu. Mỗi một động tác của Trình Kiêu đều không giống chuyện mà người bình thường có thể làm được.

“Cô Dương không cần khách khí.” Trình Kiêu thản nhiên nói.

"Được rồi, nếu sau này ngài Trình có chuyện gì cần đến tôi thì nhất định phải lên tiếng!” Dương Oánh nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Trình Kiêu cũng không khách khí, thản nhiên nói: “Được.”

Ba người cùng nhau trở về nhà họ Hướng.

Trình Kiêu trở lại phòng mình. Dọc theo đường đi, Trình Kiêu cẩn thận phát hiện, người hầu của nhà họ Hướng đã thay đổi gần tám mươi phần trăm.

Ông chủ Hướng vẫn không xuất hiện, xem ra cuộc đại thanh tẩy của nhà họ Hướng vẫn chưa hoàn thành.

Trình Kiêu trở lại phòng, trực tiếp bắt đầu tu luyện.

Ngày hôm sau, Trình Kiêu tu luyện cả một đêm, tinh thần phấn chấn.

Sáng sớm, Lâm Ngọc đã gọi điện thoại tới.

"Cậu hãy bắt taxi đến tòa nhà tập đoàn Đông Vương, tôi chờ cậu ở đại sảnh!”


Khóe miệng Trình Kiêu hơi cong lên rồi nói: “Được!”


Linh lực nhẹ nhàng chấn động, tất cả bụi bặm trên người đều được rửa sạch. Trình Kiêu trực tiếp đi tới tòa nhà của tập đoàn Đông Vương.


Đương nhiên, đối với Trình Kiêu mà nói, vị trí của tòa nhà tập đoàn Đông Vương quả thực là quá quen thuộc.


Chẳng bao lâu, Trình Kiêu đã đứng trước tòa nhà tập đoàn Đông Vương cao khoảng hơn ba mươi tầng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK