Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (Dịch chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế mà Trình Kiêu lại phát hiện ra hơi thở của người tu tiên trên người ông lão này.

Đúng vậy, không phải võ giả, mà là người tu tiên thật sự.

Mặc dù hơi thở không mạnh mẽ, nhưng là hơi thở người tu tiên vô cùng chính tông.

Thấy Trình Kiêu nhìn chằm chằm ân sư, một câu cũng không nói, Dương Oánh tò mò hỏi: “Ngài Trình, ngài phát hiện ra gì không?”

Trình Kiêu không trả lời mà dứt khoát đi đến bên cạnh ông lão, ánh mắt dò xét quanh người ông lão.

Chủ tịch Chu muốn tiến lên, lại bị ông lão giơ tay ngăn cản.

“Thần y Trình, có cái gì không đúng sao?” Ông lão nghi ngờ hỏi.

Ánh mắt Trình Kiêu tiếp tục dò xét quanh người ông lão, giống như đang tìm thứ gì.

Hoàn toàn chính xác, Trình Kiêu đúng là đang tìm đồ, anh đã nhìn kỹ rồi, ông lão này không phải người tu tiên, thậm chí còn không phải võ giả, chỉ là một người bình thường.

Nhưng, sao trên người một người bình thường lại có thể có hơi thở của người tu tiên?

Giải thích duy nhất chính là trên người ông lão có đồ của người tu tiên.


“Tìm được rồi!”

Ánh mắt Trình Kiêu dừng ở mặt dây chuyền ngọc mà ông lão vô tình để lộ trước ngực, hơi thở của người tu tiên chính là từ trên mặt dây chuyền này tỏa ra.

Trình Kiêu nhìn ông lão hỏi: “Có thể cho tôi xem mặt dây chuyền này của ông không?”

Ông lão không hề do dự, lập tức tháo mặt dây chuyền xuống giao cho Trình Kiêu: “Xem đi!”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

“Ba, nghe nói Tiểu Oánh mời một vị thần y đến, con cũng mời một vị thần y từ Thủ Đô đến, hay là để hai vị thần y cùng khám bệnh cho ba!”

Kèm theo tiếng nói, một người đàn ông trung niên đi đến.


Người đàn ông này mặc âu mục màu đen phẳng phiu, khuôn mặt trắng bệch không râu, khóe mắt thâm đen, vừa nhìn đã biết là cậu ấm bị bia rượu và gái đẹp vắt sạch.

“Cậu Hướng!” Nhìn thấy người đến, Chủ tịch Chu khẽ gật đầu.

“Anh Chu, anh cũng đến rồi!” Hướng Trạch Nam mỉm cười nói.

Hướng Trạch Nam nhìn Dương Oánh, cười nói: “Tiểu Oánh có lòng, không phụ vun đắp khi xưa của ba!”

Trong mắt Dương Oánh toát vẻ chán ghét, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, lời gì cũng không nói, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Hướng Trạch Nam.

Ông Hướng nhìn Hướng Trạch Nam, nói: “Vất vả rồi.”

“Ba là ba của con! Vất vả với không vất vả gì chứ!” Hướng Trạch Nam nói với ông lão tóc bạc nửa đầu: “Thần y Vương, phiền ông đến khám cho ba tôi!”



“Nhóc con, cậu nhường một chút!” Hướng Trạch Nam nhìn Trình Kiêu với ánh mắt ghét bỏ.

Ông Hướng quát: “Không được vô lễ, vị này là thần y Trình do Tiểu Oánh đặc biệt mời từ Hà Tây đến!”

“Cái gì! Tiểu Oánh, cậu ta chính là thần y cô mời đến? Cô đang làm loạn gì vậy, nhìn tuổi tác của cậu ta thì rõ ràng chính là một sinh viên, sao lại có thể là thần y!” Hướng Trạch Nam lạnh lùng quát lớn.

Dương Oánh trầm giọng nói: “Cậu Hướng yên tâm, tôi tận mắt chứng kiến y thuật của thần y Trình!”

Hướng Trạch Nam cười khẩy nói: “Tiểu Oánh, cô còn trẻ, có đôi khi thứ tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là thật! Có một vài thủ đoạn lừa đảo trên giang hồ khiến người ta khó lòng phòng bị!”

“Phải tìm thần y đáng tin!”

“Thần y Vương danh tiếng lan xa, vẫn nên để ông ta đến khám bệnh cho ba!”

Ông Hướng thản nhiên nói: “Đủ rồi, thần y Trình là ba bảo Tiểu Oánh mời đến, con không nên nói bậy!”

“Ba, con chỉ quan tâm ba!” Hướng Trạch Nam giải thích.

“Hay cứ để hai vị thần y cùng khám chữa cho ngài Hướng?” Chủ tịch Chu đề nghị.

Thần y Vương bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: “Buồn cười, tôi hành nghề chữa bệnh cả đời, người được chữa khỏi nhiều không đếm xuể, sao có thể cùng khám với một nhóc con miệng còn hôi sữa!”

“Ngài Hướng, bệnh này tôi không khám! Tạm biệt!”

Nói rồi xoay người rời đi.

Hướng Trạch Nam vội nói: “Thần y Vương dừng bước!”

“Ba, ba xem, thần y Vương cũng tức giận rồi! Hay là để thần y Vương khám cho ba trước!” Hướng Trạch Nam oán giận nói.

“Chuyện này…” Ông Hướng hơi khó xử, nhìn Trình Kiêu nói: “Thần y Trình, ngài xem chuyện này…”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Không sao, cứ để ông ta khám trước!”

“Cảm ơn thần y Trình thông cảm!” Trong lòng ông Hướng bội phục, Trình Kiêu tuổi còn trẻ nhưng không hiếu thắng, đức tính khoan dung này cũng là tiêu chuẩn của một vị thần y.

Trái lại thần y Vương, lòng dạ hẹp hòi, chắc chắn y thuật của loại người này cũng không cao bao nhiêu.

Nhưng mà ông Hướng không muốn lạnh nhạt lòng hiếu thảo của con trai.

“Đến đi!” Ông Hướng nhìn con trai nói.

Hướng Trạch Nam vội nói: “Thần y Vương, làm phiền rồi!”

Thần y Vương lộ ra đắc ý của người thắng lợi, cố ý nghênh ngang đi qua trước mặt Trình Kiêu đến đầu giường ông Hướng, bắt đầu bắt mạch cho ông ta.

Chỉ là, thần y Vương bắt mạch mười phút nhưng không nói lời nào, thậm chí trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

“Thần y Vương, sao rồi?” Hướng Trạch Nam lo lắng hỏi.



Một lát sau, thần y Vương đứng dậy, cúi đầu với ông Hướng: “Thứ cho lão phu bất lực, thật sự không khám ra bệnh của ông.”

Không khám ra chính là không khám ra, điểm ấy thần y Vương vẫn khá là ngay thẳng rõ ràng.

Ông lão cười khổ: “Thần y Vương không cần tự trách, bệnh này của tôi đã có rất nhiều chuyên gia đến khám nhưng cũng không khám ra được, tôi quen rồi.”

“Sao lại không khám ra chứ? Thần y Vương, ông khám kỹ rồi chứ?” Hướng Trạch Nam hỏi.

“Lão phu hành nghề chữa bệnh mấy chục năm, chưa từng gặp loại bệnh này, theo tôi suy đoán, hẳn là bệnh về mặt tinh thần, bệnh này ngoài tầm tay với của tôi, xin lỗi!” Thần y Vương phân tích.

“Ân sư, nên để thần y Trình đến khám cho người rồi.” Dương Oánh dịu dàng nhắc nhở.

Ông Hướng nhìn về phía Trình Kiêu, nói: “Thần y Trình, làm phiền rồi!”

Hướng Trạch Nam lạnh lùng nói: “Ngay cả thần y Vương cũng không khám ra, cậu ta có thể làm gì!”

Trình Kiêu không nhúc nhích, mà đang nhìn mặt dây chuyền ngọc trong tay, ánh mắt chậm rãi dời từ mặt dây chuyền đến trên người ông Hướng: “Thật ra bệnh của ông không nằm trên cơ thể, mà nằm trên mặt dây chuyền này.”

Nghe nói như vậy, trong mắt Hướng Trạch Nam bên cạnh lóe vẻ nghiêm túc.

Ông Hướng không hiểu hỏi: “Xin giải thích rõ ràng?”

Trình Kiêu không biết nên giải thích như thế nào, thông qua quan sát vừa rồi của anh, có một sợi tàn hồn ký gửi trong mặt dây chuyền này, chính là sợi tàn hồn này ngày đêm hấp thụ sức mạnh tinh thần của ông Hướng, vậy mới khiến ông Hướng mắc bệnh.

Nói trắng ra là, mỗi lần ông Hướng phát bệnh đều là bởi vì sợi tàn hồn này đang hấp thụ sức mạnh tinh thần của ông ta.

Tất nhiên dùng phương pháp của y học hiện đại rất khó kiểm tra ra ông Hướng bị bệnh gì, nhiều nhât cũng chỉ có thể nhìn ra tinh thần suy nhược.

Nhưng mà, sợ rằng Trình Kiêu nói ra thì ông Hướng cũng không tin. Hơn nữa đối với người bình thường, chuyện của người tu tiên quả thật giống như nằm mơ giữa ban ngày.

Ngẫm nghĩ, Trình Kiêu quyết định đổi cách nói khác.

“Thật ra, mặt dây chuyền này là vật không may, bên trong nó có thứ không sạch sẽ, bệnh của ông là do thứ không sạch sẽ trong này quấy phá.”

Vương thần y bên cạnh bỗng nhiên tức giận quát lên: “Vớ vẩn! Là một thầy thuốc, thế mà lại nói ra những lời này, cậu quả thật là phần tử suy đồi của giới y đạo chúng ta!”

“Ngài Hướng, cậu ta chỉ là một tên lừa đảo trên giang hồ, ngài tuyệt đối đừng để cậu ta lừa!”

Hướng Trạch Nam cũng lớn tiếng khuyên nhủ: “Ba, ba đừng nghe cậu ta nói bậy, trên đời này nào có quỷ thần, chắc chắn cậu ta là một tên lừa đảo chuyên nghiệp, trước lừa Tiểu Oánh, sau thông qua Tiểu Oánh lừa ba!”

“Mấy người các người còn đứng đấy làm gì, không mau đuổi tên lừa đảo này đi!”


Hướng Trạch Nam hét lớn với mấy tên thuộc hạ ngoài cửa.


Ngay cả Dương Oánh cũng nảy sinh nghi ngờ.


Trình Kiêu khám bệnh cho mẹ cô, mặc dù từng nhắc đến thuyết Quan Âm Nhị Khí, nhưng vẫn có thể khiến người ta chấp nhận.


Nhưng bây giờ lại nói ra thuyết quỷ thần, thật sự khiến người ta khó mà chấp nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK