Đáp án tất nhiên là...không.
Thương Chủy đã điều tra thêm cả về cô con gái của Tạ Hữu Mai, tên của cô ấy là Tạ Tranh.
Và không có thông tin nào cho thấy Mộc Du Miên từng quen biết Tạ Tranh cả.
Tạ Tranh sống ở một huyện nhỏ cách thành phố S rất xa, hai người bọn họ quen nhau kiểu gì? "Lần trước em nói rằng đó là mẹ của bạn em, bạn của em tên là gì?"
Anh hỏi.
Dưới ánh mắt như có thể nhìn thấu tâm can đó, Mộc Du Miên cụp mi mắt né tránh ánh mắt của anh.
Cái tên đó cô phải khó khăn lắm mới thốt ra được.
"Tạ Tranh..."
"Hai người quen nhau lúc nào? Ở đâu?"
Anh lại hỏi tiếp.
Mộc Du Miên đáp: "Thương Chủy, anh đang hỏi cung em đấy à?"
"Sao em lại kích động như thế?"
"Em chỉ cảm thấy anh đang nghi ngờ em mà thôi."
Cô quay mặt đi, rõ ràng là đang bực bội.
Thương Chủy im lặng, lát sau mới lên tiếng: "Cô gái tên là Tạ Tranh đó...
chết rồi."
Mi mắt cô chớp nhẹ một cái, vẻ mặt không ngạc nhiên mà lại trở nên bi thương.
"Em biết"
Cô đáp.
Mộc Du Miên quay lại nhìn anh, tay nhỏ nắm lấy vạt áo SƠ mi trước ngực anh, nói: "Vi thế nên em mong anh đừng làm khó cho bà ấy.
Thương Chủy im lặng không đáp, đồng tử đen láy sâu thẳm nhìn cô, lát sau mới trả lời: "Tôi sẽ không làm gì bà ấy"
Nếu Mộc Du Miên không nhắc đến Tạ Hữu Mai, anh cũng chẳng còn nhớ đến bà ta nữa.
Nhưng xem ra, cô quan tâm tới người phụ nữ đó rất nhiều...
Mộc Du Miên mừng rỡ, miệng nhỏ tươi cười, nụ cười lan ra cả đuôi mắt, cong cong...
"Cảm ơn anh nhiều lắm, Thương Chủy."
Anh hừm một tiếng, nói: "Hình như lúc tôi cứu em, em cũng không vui thế này"
Nụ cười trên môi cô bỗng chốc cứng đờ, người đàn ông này lại bắt đầu nhỏ mọn rồi đây...
Mộc Du Miên cười giả lả chủ động xoa dịu anh: "Làm gì có...
tất nhiên là em vui rồi."
Cô nói câu này ra còn cảm thấy toàn thân nổi da gà, hình như đúng là lần nào anh cứu cô, Mộc Du Miên cũng xù lông lên cả.
Và có cả mấy lần Ám Dạ từng cứu cô nữa...
Thương Chủy cũng không muốn nói thêm về chuyện này, dù sao ban đầu anh cũng đem lại cho cô ấn tượng không tốt, ai mà nghĩ rằng có một ngày anh lại bị cô gái nhỏ này thu hút chứ? Đúng lúc này, cục trưởng Triệu ở bên ngoài lên tiếng: "Thiếu phu nhân, đã hết giờ vào thăm rồi ạ""
Ông ta chỉ lên tiếng nhắc nhở chứ không hề đi vào.
Mộc Du Miên nhìn anh, cảm giác nửa tiếng trôi qua thật là nhanh.
Thương Chủy càng không muốn rời xa cô, nhưng lúc này anh tạm thời phải để cho cô đi rồi.
"Em đi đi, anh không sao đâu"
Anh trấn an cô.
Mộc Du Miên đứng dậy, câm lấy cặp lồng cháo, lúc ra đến cửa bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn anh, chần chừ một lát rồi quyến định chạy tới, kiễng chân hôn lên môi anh.
"Anh hứa đi, hứa là sẽ ôm em khi anh quay trở về"
Nụ hôn lướt vội trên môi anh nhưng cô biết là anh hiểu, Mộc Du Miên đỏ mặt rời đi, nhưng vòng eo lập tức bị anh siết chặt.
Đôi môi ấm nóng một lần nữa áp lên môi cô, trao cho cô một nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng.
Mộc Du Miên sỉ mê đáp lại anh, trái tim cảm giác như nhói đau khi phải rời xa.
Lát sau, đôi môi anh mới lưu luyến dứt ra khỏi môi cô, anh dịu dàng vuốt ve gò má ửng hồng của cô, trên môi nở nụ cười kiêu ngạo, đáp: "Điều đó thì có gì khó? Anh hứa với em"
Mộc Du Miên cười ngọt ngào, xoay người đi mất, bên trong căn phòng lại trở về sự yên tĩnh như ban đầu, Thương Chủy khôi phục lại bộ dạng ban đầu, trong không gian dường như còn đọng lại mùi hương của cô, và trong đầu anh lại hiện lên gương mặt xinh xắn của cô, e thẹn mong anh trở về...
Cảm giác trong tim như có một thứ gì đó khẽ tan dần ra, sau đó lan tràn khắp cơ thể anh.
Hóa ra có một người tình nguyện đợi mình là cảm giác như thể này, vừa hồi hộp, vừa khát khao, cũng vừa ham muốn...
Mộc Du Miên vừa xoa xoa gò má vừa bước ra ngoài, cảm giác cái nhìn của cục trưởng Triệu nhìn mình có chút kỳ lạ, cô lại nhớ tới cái camera kia, xấu hổ muốn độn thổ luôn! Cục trưởng Triệu tiên cô ra tận bên ngoài, Mộc Du Miên áy náy xua tay, lúc này ông tư mới nói nhỏ với cô: "Thiếu phu nhân, cô yên tâm.
Thương tổng sẽ không sao đâu."
Dứt lời, ông ta bèn đi vào trong luôn, Mộc Du Miên ngôi ở trên xe trở về Thương gia, nghĩ ngợi thế nào lại bảo tài xế chở mình đến bệnh viện.
Tài xế lập tức cho quay xe tới bệnh viện.
Cô gái y tá lần trước tuy rằng mới chỉ gặp cô có một lần nhưng rất ấn tượng, thấy cô tới đã lên tiếng hỏi: "Cô Mộc phải không ạ?"
Mộc Du Miên gật đầu, cô gái y tá kia lại cười nói tiếp: "Cô Mộc tới tìm bác sĩ David sao?"
Mộc Du Miên gật đầu, sau đó viết lên điện thoại: "Xin lỗi vì tôi đã tới đây đột ngột.
Tôi có thể chờ, cô có thể sắp xếp cho tôi vào gặp bác sĩ David một lát có được không?"
Cô gái y tá kia cười đáp: "Không cần đâu, cô Mộc, bác sĩ David dặn là bất cứ khi nào cô Mộc đến đều có thể vào mà không cần phải hẹn trước.' "Vậy...
cảm ơn cô."
Mộc Du Miên có chút ngạc nhiên đi theo sau cô y tá, vẫn như lần trước, giọng nói trầm ổn của David vang lên: "Mời vào."
Cửa mở ra, lúc nhìn thấy cô, David không ngạc nhiên mà chỉ cười nói: "Không ngờ cô Mộc lại quay trở lại sớm hơn dự kiến của tôi."
Dự kiến? Thấy vẻ mặt nghi ngờ của cô, David xua tay đáp: "Cô đừng suy nghĩ nhiều, tôi không có ý gì đâu.
Chẳng qua tôi là bác sĩ, thường sẽ có dự cảm nếu bệnh nhân quay lại tìm chúng tôi trước thời gian đã hẹn lúc trước, thì chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra rồi."
Mộc Du Miên cười mỉm, lí do hôm nay mà cô đến đây chính xác là như thế.
Cô thắc mắc không biết tại sao bên trong thân xác này vốn là Tạ Tranh, tâm lý đâu phải giống như Mộc Du Miên? Tâm lý của cô vốn là Tạ Tranh, vậy thì tại sao căn bệnh câm này lại không thể chữa khỏi được? Cô viết ra thắc mắc của mình trên giấy, tất nhiên không thể nói là trong thân xác tồn tại một linh hôn khác được, chỉ nói với David rằng cô đã quên đi tất cả kí ức thì tâm lý cũng sẽ được cởi bỏ, vậy thì tại sao cô vẫn không thể nói được? David suy nghĩ một lát, cuối cùng nói ra: "Cô Mộc, đúng là tâm lý con người có thể thay đổi, nhưng cho dù cô có quên hết tất cả kí ức thì bản chất nó vẫn tồn tại có đúng không? Nếu như cô tưởng rằng nó đã hoàn toàn biến mất thì cô đã sai rồi.
Não bộ của cô chịu phải cú sốc quá lớn nên mới khóa cái kí ức đó lại, nếu cô muốn được hoàn toàn khỏi bệnh, cô phải đối mặt với nó, với chính nỗi sợ hãi mà cô đang che giấu."
Mộc Du Miên lặng người ngồi trên ghế, nỗi sợ hãi của cô ư? Trong căn phòng tối, người đàn ông lạ mặt liên tiếp quật roi lên người cô, cảm giác đau đớn lan ra khắp cơ thể, cô há miệng kêu cứu nhưng lại chẳng có ai nghe thấy cả.
"Không!"
Mộc Du Miên ôm đầu, cơn đau dữ dội ập đến, cả người cô run rẩy dữ dội.
David liền hoảng hốt lo lắng gọi: "Cô Mộc!"
Mộc Du Miên giống như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào xung quanh nữa, trong đầu cô chỉ có tiếng roi xé gió đáp xuống và tiếng cười man rợ của người đàn ông đó.
"A..."
Cô hét lên một tiếng, cuối cùng tâm mắt mờ dần rồi ngất xỉu.