• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trợ lý Lưu hỏi thêm vài câu nữa, lúc này Mộc Du Miên đi ra bên ngoài, trên người cô vì vừa nãy đi vội mà chỉ khoác mỗi chiếc áo choàng ngủ, chân còn đi đôi dép ở trong nhà, vô tình thu hút ánh mắt của đám công nhân.Tuy vậy bọn chúng cũng chỉ dám nhìn chứ không dám làm gì, bởi vì dù sao cô cũng là Thiếu phu nhân.Mộc Du Miên đột nhiên phát hiện ra ở chỗ bụi cỏ có thứ gì đó, là một thứ được gói vuông vức, chỉ nhỏ bằng hai ngón tay, cô bèn mở ra xem, sắc mặt tức thì biến đổi."Thiếu phu nhân, chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?"

Trợ lý Lưu bấy giờ tiến đến, hỏi."Không được!"

Cô lập tức lắc đầu."Thiếu phu nhân, cô thấy gì sao?"

Trợ lý Lưu cũng bị vẻ mặt hoảng hốt của cô dọa sợ.Mộc Du Miên chưa kịp trả lời, tiếng còi xe cảnh sát từ bên ngoài lập tức truyền tới, Thương Ngôn Hạo cùng mấy người cảnh sát dừng lại trước kho hàng, nhìn thấy Mộc Du Miên, anh ta tặc lưỡi liếm môi một cái, ánh mắt dừng trên bắp đùi trắng nõn của cô, đồng thời cất tiếng châm biếm: "Ôi trời ai đây? Không phải là thiếu phu nhân xinh đẹp mà lại bị câm hay sao? Tổng giám đốc Thương đâu mà nỡ để cho thiếu phu nhân xinh đẹp một thân một mình tới đây thế này?"

"Phó tổng Thương, tại sao anh lại ở đây?"

Trợ lý Lưu đứng chắn trước mặt cô, hỏi.Thương Ngôn Hạo nhíu mày, lời nói ra tràn đầy khinh bỉ: "Nghe nói kho hàng của công ty đột nhiên xảy ra vấn đề, tôi phải lập tức báo cảnh sát xem thế nào chứ? Còn nữa, chỉ là con chó của Thương Chủy mà dám dùng thái độ đó nói chuyện với tôi à?"

"Anh!"

Trợ lý Lưu tối sầm mặt mũi, bị Mộc Du Miên kéo áo ngăn lại.Cô nắm chặt vật vừa được tìm thấy trong tay, nhìn qua Thương Ngôn Hạo, vẻ mặt anh ta vô cùng hả hê đắc ý, đây chắc chắn là màn kịch của anh ta dựng lên rồi.Thương Chủy, rốt cuộc anh đang ở đâu? Đứng bên cạnh Thương Ngôn Hạo là Lục Âu, nhìn thấy Mộc Du Miên, trong mắt anh ta khẽ xao động."Đồng chí cảnh sát, mời anh vào kiểm tra xem có phát hiện ra manh mối gì không?"

Thương Ngôn Hạo nói với Lục Âu.Anh ta gật đầu, định đi vào thì bị cô ngắn lại."Khoan đã"

Thương Ngôn Hạo thấy thể, bèn nói: "Thiếu phu nhân, cô định cản trở người thi hành công vụ à? Hơn nữa cô cũng không có chức vụ gì trong công ty, hành động của cô có phải là không phù hợp hay không?"

Anh ta dùng lời lẽ công kích cô.Mộc Du Miên nghiến răng, bây giờ mà để cho Lục Âu vào thì tình hình sẽ lành ít dữ nhiều mất."Mời cô tránh ra"

Lục Âu đột nhiên nói.Mộc Du Miên ngẩng đầu nhìn anh ta, bỗng muốn đánh cho tên ngốc này một trận, là ai không phải, tại sao cứ năm lần bảy lượt phải là Lục Âu cơ chứ?! Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt kiên quyết, cho dù anh ta cảm thấy khí chất cô có giống Tạ Tranh, thì cô vẫn không phải là Tạ Tranh được.Tạ Tranh đã chết rồi.Lục Âu đẩy cô sang một bên rồi đi vào, Thương Ngôn Hạo cũng đi theo sau, lúc đi lướt qua cô, anh ta còn nở nụ cười rất nham hiểm."Mở hàng ra kiểm tra xem có vấn đề gì không?"

Thương Ngôn Hạo nói với chủ quản kho hàng, ông ta gật đầu răm rắp làm theo.Mộc Du Miên luống cuống chạy tới, ngăn cản.Thương Ngôn Hạo lần này thực sự khó chịu, cáu gắt nói: "Cô năm lần bảy lượt muốn gây sự hay sao? Chỉ là một con câm, mà dám ở đây cản trở người khác!"

Dứt lời, anh ta đẩy cô ra, Mộc Du Miên ngã xuống đất, bàn tay chống lên nền xi măng lạnh lẽo, cổ tay bèn nhói lên một cái, đầu gối cũng bị xước xát chảy máu."Thương phó tổng."

Lục Âu thấy anh ta đẩy ngã cô, vẻ mặt không hài lòng."Xin lỗi, tôi kích động quá."

Dù sao trước mặt cảnh sát,anh ta không tiện làm quá lên.Anh ta đưa tay ra định đỡ cô lên cho lấy lệ, nhưng Mộc Du Miên không cần, tự mình đứng lên."Anh cảnh sát, hàng này là hàng đã niêm phong, mở ra không tiện, bây giờ không phải cần điều tra xem kẻ nào đã đột nhập vào kho hàng và hành hung công nhân của chúng tôi chứ, phải không?"

Mộc Du Miên viết lên điện thoại, giơ lên cho Lục Âu đọc."Nếu không may kiểm tra hàng xảy ra chuyện gì, các anh đền bù nổi không?"

Cô lại nói tiếp.Khóe miệng Thương Ngôn Hạo giật giật, rõ ràng đang tức giận.Con đàn bà này tự nhiên xuất hiện phá hỏng chuyện tốt của anh ta, chuyện lần trước bị Mộc Du Miên đánh, anh ta vẫn còn rất căm thù cô.Nếu không phải tại con đàn bà này, anh ta đã không mắc bẫy Thương Chủy, để rồi bị giam cả tuần liền ở trong cái phòng giam hôi thối, bẩn thỉu đó! "Này cô! Tôi là Phó tổng giám đốc của Thiên Kình, tôi muốn kiểm tra xem bọn chúng có làm gì hàng hóa hay không! Cô không có quyền hạn gì ở đây cả, mau tránh sang một bên!"

Thương Ngôn Hạo lớn tiếng, hướng tới cô mà nói."Tôi xin phép"

Lục Âu ra hiệu cho mấy cảnh sát phía sau định mở mấy bao hàng ra, đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng quen thuộc liền vang lên."Vậy thì tôi có quyền hay không?"

Thương Chủy từ từ bước đến, mỗi bước đi đều mang theo khí thế bức người, áo sơ mi màu đen ướt đẫm, đôi mắt lạnh lùng, sắc bén như chim ưng, vòng tay mạnh mẽ vững chãi, ôm lấy cô vào lòng."Ai làm em bị thương?"

Anh nâng bàn tay cô lên, cau mày."Tôi không sao."

Mộc Du Miên ngại ngùng muốn rút tay ra, lại bị anh năm lấy.Thương Ngôn Hạo nghiến răng, cười khẩy nói: "Ồ Thương tổng, anh đến đúng lúc lắm, anh định chịu trách nhiệm như thế nào về chuyện này?"

"Trách nhiệm như thế nào, cũng không tới phiên cậu nói"

Anh không kiêng nể, đáp.Thương Ngôn Hạo siết chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nhịn xuống, tuy nhiên ánh mắt lại như muốn ăn tươi nuốt sống Thương Chủy."Đông chí cảnh sát, cậu đi được rồi đấy.Chuyện này chúng tôi sẽ tự giải quyết.Thương Chủy nhìn Lục Âu, nói.Trước lúc Lục Âu rời đi, anh ta còn nhìn qua Mộc Du Miên, nhưng cô lại chỉ chú ý tới một mình Thương Chủy.Thương Ngôn Hạo chỉ vào mặt anh, sau đó cũng hậm hực rời đi, đợi cho bọn họ đi khỏi rồi, Mộc Du Miên mới kéo áo anh, lo lắng hỏi: "Anh đi đâu vậy? Cả người ướt nhẹp thế này.."

Thương Chủy nhếch môi cười, đáp: "Tôi không sao."

Vừa dứt lời, anh đã lảo đảo, Mộc Du Miên vội vàng đỡ lấy, bàn tay chạm vào áo anh, cảm giác dinh dính nhớp nháp này..."Máu...Thương Chủy, anh bị thương à?!"

Mộc Du Miên nhìn bàn tay đỏ lòm, mùi máu tanh xộc vào khoang mũi, run run lo lắng đỡ lấy anh.Sắc mặt anh đã tái đi, vậy mà vẫn cố gắng mỉm cười, xoa đầu cô."Tôi không sao."

"Mau...mau tới bệnh viện!"

Cô định chạy đi gọi người, tức thì bị anh giữ lại."Không cần, trở về Thương gia"

Anh giữ tay cô, nói.Thương Chủy dặn dò trợ lý Lưu coi chừng kho hàng thật kỹ, sau đó trở về Thương gia.Ở trên xe, Mộc Du Miên không ngừng lo lắng, anh mặc áo màu đen nên cô không nhìn rõ nhưng mùi mâu ngày càng nồng đậm, chứng tỏ anh đang chảy rất nhiều máu.Anh nhìn ra sự lo lắng hiện rõ trên mặt cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào.Mộc Du Miên đỡ anh lên phòng, trong lúc đợi bác sĩ Triệu đến, cô cởi áo sơ mi của anh ra, vừa nhìn thấy vết thương trên vai anh, Mộc Du Miên đã bụm chặt miệng, bàn tay bỗng chốc run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK