Ở bệnh viện.
Thương Ngôn Hạo lúc này đang đau đớn, nghiến răng căm hận Mộc Du Miên.
Điện thoại trong tay anh ta bất chợt rung lên, Thương Ngôn Hạo tức giận quát lớn: "Có chuyện gì thế?!"
Ở bên kia Nghiêm Trực thấy anh ta tức giận, bèn dè dặt lên tiếng: "Thương...
Thương phó tổng...
là tôi, Nghiêm Trực."
"Có vấn đề gì?!"
Nghiêm Trực giật bắn mình, quyết định nói ra sự thật: "Thương phó tổng, vừa nãy thiếu phu nhân cùng tên cảnh sát hôm nọ đột nhập vào nhà kho, hai người bọn họ vào phòng an ninh, hình như là muốn lấy video quay lại buổi tối hôm đó chúng tôi lén bỏ ma túy vào trong kho hàng..."
Thương Ngôn Hạo nghe xong, bật dậy khỏi giường, bên dưới hạ thân lập tức đau buốt, anh ta nghiến răng gầm lên trong điện thoại: "Đồ ngu! Tao đã bảo chúng mày xử lý cái đoạn video chết tiệt đó rồi cơ mà?! Tại sao vẫn còn lưu lại nữa hả?!"
Nghiêm Trực hoảng sợ, lắp bắp trả lời: "Tôi đã cố gắng hết sức nhưng không vào được...
chỉ có Thương tổng mới biết được mật khẩu truy cập vào máy quay an ninh thôi ạ."
"Bọn ngu ngốc hết thuốc chữa này!"
Thương Ngôn Hạo tức giận chửi.
Nghiêm Trực vội xoa dịu anh ta: "Thương phó tổng, nhưng anh đừng lo, tôi đã đập hỏng máy tính rồi...
nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu"
Dứt lời, anh ta mới dịu đi một chút, nhưng Thương Ngôn Hạo vẫn còn chưa an tâm, chỉ khi nào lấy được đoạn video đó thì anh ta mới có thể kê cao gối ăn ngon ngủ yên được.
Anh ta bèn ngoäc tay, ra hiệu cho một tên đàn em lại gần, sau đó ghé vào tai anh ta thì thâm gì đó, tên đàn em đó nhận lệnh rôi mau chóng rời đi.
"Vừa nãy anh nói là thiếu phu nhân đến đó sao?"
"Đúng rồi ạ.
Nghiêm Trực trả lời.
"Chắc chắn chứ?"
Thương Ngôn Hạo hỏi.
Nghiêm Trực đáp ngay không chút suy nghĩ: "Chắc chắn đó là thiếu phu nhân ạ, tôi không thể nào nhìn lầm được"
"Được rồi, tôi biết rồi"
Anh ta nói xong, cúp máy, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười hiểm độc.
Mộc Du Miên tắm xong đi ra ngoài, bộ váy ngủ lụa trên người mềm mại chuyển động theo từng bước chân cô, đôi chân trắng nõn thon dài bước từng bước nhẹ tới bên bàn trang điểm.
Cô dùng khăn bông lau tóc thêm một chút, sau đó mới cắm máy sấy, nhẹ nhàng sấy khô mái tóc dài.
Đang sấy tóc dở, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Mộc Du Miên cứ nghĩ là Lưu Âu Lị mang đồ ăn lên cho cô, vậy nên không chút nghi ngờ nhanh chóng tắt máy sấy ra mở cửa.
Cô vừa hé cửa ra, cổ tay đã bị một người đàn ông thô bạo nắm lấy rồi kéo ra ngoài.
Hắn ta bịt mồm cô lại rồi kéo xuống lầu, Mộc Du Miên há miệng cắn mạnh vào lòng bàn tay hắn, hắn ta bị đau lập tức thả lỏng tay, cô bèn xoay người tung cước đá vào giữa bụng hắn.
Nhưng người đàn ông này rất cao to, hãn ta chỉ loạng choạng một chút rồi nhanh chóng chạy tới tóm chặt eo cô.
Mộc Du Miên vùng vẫy kịch liệt, nhưng chẳng thể nào lay chuyển được hắn.
Hai cánh tay của hắn ta như gọng kìm, sải từng bước dài xuống lầu, Lưu Âu Lị bị trói chặt, miệng bị nhét giẻ, trợn mắt nhìn theo cô.
Mộc Du Miên đang định với tay vơ lấy cái bình thủy tỉnh thì đột ngột một tiếng "đoàng!"
vang lên, cánh tay ôm eo cô dân dân buông lỏng, mùi máu tanh nồng lan tỏa trong không khí.
Cô sững sờ nhìn hắn ta ngã xuống, trên ngực từ cái lỗ tròn tuôn ra từng đợt máu đỏ đầm đìa.
Mộc Du Miên quay đầu nhìn về phía người vừa nổ súng bắn, hắn ta thổi phù một cái trước họng súng, sau đó mới ném khẩu súng lại cho tên đàn em phía sau.
Hai chân Mộc Du Miên giống như là dính chặt ở trên đất, cả người không thể động đậy nổi, người đàn ông trước mặt nở một nụ cười ma mị, sau đó dần dần tiến lại gần cô, chiếc khuyên tai hình thập tự chuyển động theo bước chân của hắn ta, áo sơ mi để hở lộ ra hình xăm đáng sợ trên ngực.
Gương mặt của hắn đẹp như tạc nhưng lại mang tới thứ áp lực vô hình, đôi mắt của hắn có màu xanh lam, nhưng mái tóc lại là màu đen tuyền, ánh mắt hắn sắc bén như chim ưng, xếch lên lạnh lùng.
Cả người hắn toát ra một hơi thở cực kì nguy hiểm...
"Ồ?"
Jack dừng lại trước mặt Mộc Du Miên, ngắm nghía cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt thích thú.
Cô nuốt nước bọt một cái, lùi người vê phía sau, chân ở dưới không may va phải cánh tay của tên đàn ông lúc nãy, loạng choạng suýt ngã, Jack thấy thế nhanh chóng đỡ lấy cô.
Cơ thể Mộc Du Miên theo quán tính ngã vào lòng hắn.
Jack ngạc nhiên sững người lại, cô vội vàng đẩy hắn ra nhưng hắn đã nhanh tay siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
"Mềm thật đấy, còn thơm nữa...
Hắn ta buông lời thô bỉ, hít sâu mùi hương trên mái tóc cô.
Mộc Du Miên nổi da gà, đẩy mạnh hắn ra một cái.
.Jack nhếch môi cười, lên tiếng: "Ngang tàng giống như là một chú mèo hoang nhỏ vậy.
Cô cứng người, cái tên 'mèo hoang nhở' này chỉ có Ám Dạ gọi cô.
Người đàn ông này, anh ta là ai? "Thật tình cờ, tôi cũng biết đọc khẩu âm đấy"
Hắn đột ngột cất tiếng, trong giọng nói còn xen lẫn ý cười.
"Tôi vừa mới cứu em xong, chẳng lẽ em không báo đáp gì ưu? Hắn ta nói xong, thản nhiên thả người xuống chiếc ghế sô pha mềm mại, Jack bất chợt cau mày, liếc mắt ra hiệu cho đàn em dọn dẹp cái xác kia đi.
Mộc Du Miên đứng im không nhúc nhích, đôi mắt long lanh như hồ nước sâu thẳm quan sát hắn.
Jack mỉm cười ma mị, chép miệng rồi nói: "Tôi rất vui nếu như bây giờ được uống một cốc nước đấy"
Hắn đưa mắt nhìn sang cô, đồng tử xanh lam ẩn chứa nguy hiểm, Mộc Du Miên cẩn thận cân nhắc, sau đó xoay người đi rót nước.
Lưu Âu Lị hoảng sợ bị trói cứng đơ trên đất, Mộc Du Miên bèn cởi trói cho bà ta, thấy Jack đang nhìn mình không nói gì, cô nghĩ hắn ta cũng chẳng sợ điều gì nếu như cô trời trói cho Lưu Âu Lị.
Hắn thản nhiên vào Thương gia nổ súng giết người, bề ngoài còn rất nguy hiểm nữa chứ.
Mộc Du Miên đặt cạch cốc nước lên bàn, sau đó lùi lại cách hắn một khoảng cách an toàn.
.Jack lại cong môi cười, cầm cốc nước lên nhấp một ngụm lấy lệ rồi thôi.
Trong khoảng thời gian đó, ánh mắt của anh ta luôn dán trên gương mặt cô, Mộc Du Miên cố kìm nén không nổi da gà, nhớ tới vừa nãy hắn nói rằng hắn biết đọc khẩu âm, vì thế cô thử hỏi: "Anh là ai?"
Jack nhướng mày, không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: "Không phải em nên tự giới thiệu bản thân trước hay sao?"
Mộc Du Miên đen mặt, Jack chọc cô rất vui vẻ, anh ta bật cười một cái rồi nói: "Cứ gọi tôi là Phong Dực."
Phong Dực...
Cô chưa từng nghe Thương Chủy nhắc tới anh ta...
"Cô gái nhỏ, em không cần phải đoán đâu, bởi vì em không thể đoán ra được đâu."
Hắn đặt cốc nước xuống bàn rồi đứng dậy, lại gân cô hơn một chút.
Mộc Du Miên lập tức cảnh giác lùi người về phía sau...
Phong Dực bất giác nắm lấy tay cô, Mộc Du Miên giật mình muốn rụt tay lại, ánh mắt anh ta toát ra sự lạnh lẽo, khuôn mặt đẹp như tạc chậm rãi cúi xuống, đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn, cô bỗng rùng mình, lát sau Phong Dực cười cười rồi buông tay cô ra.
Mộc Du Miên giấu tay ra phía sau, chà sát nó đến nỗi đỏ ửng...
Phong Dực coi như không biết, âm thanh trầm trâm lạnh lẽo vang lên: ‘'Hẹn gặp lại."