• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thả tôi ra!"

Cô há miệng hét lên, đáng tiếc lại chẳng thế nào phát ra tiếng.

Mái tóc dài của cô bị túm chặt, da dầu trở nên đau buốt, tê dại.

Lưu Sa đi tới, cười khẩy, đôi môi đỏ chót của bà ta thốt lên từng từ lạnh lẽo.

"Con ranh này, dám đá tao à? Đã vào đây rồi còn muốn thoát ra hay sao?"

Bà ta trợn mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Sống bao nhiêu năm, lần đầu tiên dám có người đánh bà ta, Lưu Sa thấy cô vẫn còn vùng vẫy, bèn nhếch miệng cười lạnh, ra lệnh cho thuộc hạ: "Mau mang cái roi của tao đến đây!"

Tên đàn em nhận lệnh, nhanh chóng đi lấy roi, chưa đầy hai phút đã quay lại.

Đó là một chiếc roi bằng da, Lưu Sa cong môi cười, nói: "Yên tâm đi, cái roi này sẽ không để lại vết hằn trên người của mày đâu"

Dứt lời, bà ta quất thẳng cái roi vào lưng cô, Mộc Du Miên đau đớn hét lên, chẳng thể nên lời, còn tiếng roi xé gió sắc ngọt cứ thế từng nhát từng nhát hạ xuống tấm lưng trắng ngần của cô.

Cơ thể cô cảm nhận cơn đau như róc xương xẻ thịt, tâm nhìn trước mắt đã mờ mờ, Mộc Du Miên bèn cắn mạnh vào môi để giữ ý thức, cơ thể mảnh mai như nhành liễu run rẩy trước gió.

Lưu Sa quất chừng chục cái, thấy cô không còn sức để phản kháng nữa, lúc đó mới dừng lại.

Bà ta bật ra tràng cười rợn tóc gáy, dùng tay nâng cằm của cô lên, sau đó gần giọng mà nói: "Nhớ cho kỹ, mày đã vào đây rồi thì đừng hòng thoát! Tao đã bỏ tiền ra để mua mày, bây giờ nên biết điều mà làm việc để trả nợ cho tao đi!"

"Mau ném nó vào trong, trói chặt chân tay nó lại cho tao!"

Lưu Sa lại ra lệnh tàn nhẫn, Mộc Du Miên dùng hết sức lực để vùng vẫy, lưng cô tức thì truyền đến từng cơn đau nhói, so với hai người đàn ông, sự phản kháng của cô chỉ giống như là châu chấu đá xe mà thôi.

Bọn chúng thô bạo trói cô lại, Lưu Sa thấy tay chân Mộc Du Miên bị trói cứng ngắc, bấy giờ mới cười khẩy, dùng tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô.

"Biết điều thì đừng có mà chống đối tao!"

Mộc Du Miên trừng mắt, nhổ toẹt nước bọt vào mặt bà ta.

"Mày dám!"

Lưu Sa giơ tay lên, định tát cho cô một cái, nhưng nếu tát cô thì sẽ để lại dấu vết, khách hàng tất nhiên sẽ không thích.

Bà ta cố gắng nhịn xuống cơn giận, thô bạo xé váy trên người cô xuống.

Mộc Du Miên vùng vẫy nhưng vô ích, Lưu Sa kiểm tra thân dưới của cô, nét mặt của bà ta tức thì tối sầm lại.

"Con khốn! Mày mất trinh rồi à?! Chết tiệt!"

Bà ta chửi thề, mất trinh rồi thì coi như giá sẽ bị hạ thấp, Lưu Sa không ngờ một cô gái có vẻ ngoài thanh thuần như cô lại không còn lần đầu nữa.

Lồng ngực cô phập phồng thở mạnh, ánh mắt không sợ hãi nhìn bà ta.

Lưu Sa âm thầm tính toán, cho dù không còn trinh thì với vẻ đẹp của Mộc Du Miên, bà ta chắc chắn sẽ không lỗ.

Nhưng bây giờ trải qua một trận đòn roi, dường như cô không biết sợ, nếu làm ảnh hưởng tới khách hàng, sẽ làm tổn hại tới danh tiếng của bà ta.

Lưu Sa đột nhiên nở nụ cười nham hiểm, bà ta lớn tiếng ra lệnh cho đàn em ở ngoài.

"Thắng Hào! Mau đi lấy thuốc đến đây cho tao!"

Người đàn ông tên là A Hào "Vâng!"

một tiếng, lát sau hắn ta đã mang thuốc đến.

"Con nhỏ cứng đầu à...

tao sẽ cho mày hết chống đối được nữa"

Lưu Sa bóp cằm Mộc Du Mộc Du Miên, cười haha.

Đây không phải lần đầu bà ta đối phó với những đứa con gái thích phản kháng, ban đầu đưa vào đứa nào cũng thế, nhưng sau đó cũng phải răm rắp mà nghe theo lời của bà ta mà thôi.

Cô nhìn lọ thuốc trên tay bà ta, linh tính mách bảo đó là thứ thuốc gì, Mộc Du Miên nghiến chặt răng, không chịu mở miệng ra.

Lưu Sa ra lệnh cho A Hào bóp miệng cô rồi đổ thứ thuốc đáng kinh tởm kia vào.

"Ư...ư...' Mộc Du Miên kiên quyết vùng vẫy, nhổ hết nước trong miệng ra.Lưu Sa vô cùng tức giận, giật mạnh tóc cô ra phía sau, ép cô phải ngửa cổ lên rồi đổ thuốc vào miệng cô.

"A Hào! Bắt nó nuốt xuống cho tao!"

Tên đó bịt miệng cô lại, không cho cô nhổ ra, ép cô phải nuốt xuống.

Thấy cổ họng cô đã nuốt xuống, Lưu Sa mới hài lòng, khóe môi cong lên giễu cợt.

"Phải như thế chứ, một lát nữa thôi thuốc có tác dụng là mày sẽ nghe lời tao ngay."

Mộc Du Miên cảm thấy thật kinh tởm, cô muốn nôn nó ra, phần lưng cảm thấy đau buốt.

Còn Lưu Sa quan sát cô bằng đôi mắt sắc lẹm, không chút động lòng bất ép cô thay một bộ váy mới.

Cái váy này ngắn đến nỗi chỉ trùm qua mông cô, còn bó sát, phần ngực trễ nải, lộ ra một mảng da thịt trắng ngần.

Đôi chân dài nuột nà của cô lộ ra không chút che đậy, cơ thể của cô lúc này bỗng chốc dần nóng lên, cơn nóng bỏng từ bên trong kèm theo ngứa ngáy lạ kì.

Lưu Sa thấy vẻ mặt cô đã thay đổi, nụ cười trên môi bà ta ngày càng đậm.

Mộc Du Miên tự cắn vào môi mình để kìm nén dục hỏa đang bốc lên trong người.

Nhưng phản ứng cơ thể của cô không qua khỏi ánh mắt của một người đàn bà lão luyện như Lưu Sa, đợi thêm một lúc cho thuốc ngấm hơn, bà ta mới ra lệnh cởi trói cho cô, bây giờ tứ chỉ của cô đều bủn rủn.

Ý thức tuy vẫn còn giữ được nhưng trước mắt cô không thể nào chạy trốn khỏi đây.

Cô bỗng cảm thấy thật nực cười, cố gắng chạy thoát khỏi một tên ác ma máu lạnh như Thương Chủy, cuối cùng lại rơi vào nhà thổ...

Lưu Sa đưa cô tới một phòng khách Vip, vừa mở cửa, Mộc Du Miên đã nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc và mùi rượu, mùi nước hoa nồng nặc.

Đám đàn ông đang quây quần với mấy cô gái, nhìn thấy cô bỗng đồng loạt sững sờ, rõ ràng là bọn họ chưa từng được nhìn thấy cô gái nào đẹp như thế, đôi mắt tên nào tên nấy hau háu nhìn khắp cơ thể cô, tràn đầy ham muốn nhục dục.

"Xin lỗi vì tôi đã làm phiền các vị khách quý, hôm nay quán vừa mới có một em mới.

Vậy nên Sa đã đặc biệt đưa tới đây cho các vị cùng thưởng thức..."

Bà ta chưa dứt lời, đám đàn ông đã cùng nhau ô lên, đây đều là những ông chủ tai to mặt lớn, không thể đắc tội.

Lưu Sa muốn lấy lòng bọn họ, tất nhiên bọn họ càng hưng phấn hơn, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, thân hình mập ú không nhịn được đứng dậy lại gần Mộc Du Miên, ông ta liếm môi, nở nụ cười lộ ra hàm răng vàng ệch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực cô.

"Em gái, em tên gì?"

Ông ta hỏi.

"Ngài Vương, ngài cứ gọi em ấy là Tiểu Nhi đi.

Tiểu Nhi ngây thơ đơn thuần, có gì không phải mong ngài Vương chiếu cố nhé."

Bà ta nói lời ít mà ý nhiều, hàm ý chỉ Mộc Du Miên ngây thơ sạch sẽ, là loại con gái mà đàn ông thích nhất.

Ông ta nghe xong vô cùng hài lòng, bàn tay đưa lên chạm vào bả vai cô, vừa tiếp xúc với làn da mềm mại ấy, ông ta đã nuốt nước bọt thèm thuồng.

"Em gái, lại đây với anh nào."

Ông ta choàng tay muốn ôm cô.

Mộc Du Miên lập tức né tránh.

Đang có men say trong người, lại không phản ứng kịp, ông ta lảo đảo rồi ngã bệt xuống đất.

"Ôi ngài Vương, ngài có sao không ạ? Tôi rất xin lỗi."

Lưu Sa vừa đỡ ông ta dậy, vừa lườm cô.

"Không sao!"

Ông ta ngược lại không bực bội mà còn cảm thấy hứng thú với cô.

"Em gái! Anh Vương chấm em rồi đấy, nhất định đêm nay em sẽ thuộc về anh!"

Ông ta cười khả ố, từng bước tiến lại gần cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK