• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Du Miên đỏ mặt, vơ lấy cái áo ngủ che đi cơ thể của mình.Vô tình khiến thứ trong túi áo rơi ra.Thương Chủy cầm nó lên, mở ra xem.Ánh mắt anh thay đổi, lạnh lùng sắc bén."Cái đó, tôi nhặt được ở gần nhà kho"

"Tôi biết rồi.Em làm tốt lắm."

Thương Chủy nói.Mộc Du Miên nghĩ may mà ban nãy anh đến kịp lúc, nếu không mấy bao hàng đó mà bị khui ra trước mặt Lục Âu, không biết kết quả sẽ thế nào."Tại sao anh lại bị thương vậy?"

Cô không quên hỏi.Còn là súng bắn, rốt cuộc Thương Chủy đã gây thù chuốc oán với ai vậy cơ chứ? Đã thế nửa đêm nửa hôm còn bỏ đi."Em lo lắng cho tôi à?""

Anh không trả lời mà hỏi ngược lại cô.Mộc Du Miên thẹn quá phông má quay mặt đi không thừa nhận, lúc trước cô còn muốn cầm súng bản anh cơ mà, thế mà bây giờ thấy anh bị thương, lại lo lắng.Cô cũng không hiểu nổi bản thân của mình nữa.Thương Chủy nhổm người dậy, tựa vào thành giường, bàn tay to lớn khế bẹo má cô."Sao? Không chịu thừa nhận à?"

"Làm gì có."

Cô bĩu môi.Anh khẽ nhếch môi, sắc mặt anh đã hồng hào hơn lúc nãy, còn có sức mà chọc ghẹo cô.Thương Chủy quấn một lọn tóc dài của cô ở ngón tay, nghịch ngợm, anh chỉ nhìn thôi đã khiến cô ngại ngùng.Có trời mới biết dáng vẻ của cô bây giờ lại làm cho quái thú bên dưới của anh thức dậy."Tôi muốn tắm"

Anh đột nhiên nói.Mộc Du Miên bấy giờ mới để ý quần của anh bị lấm bẩn, đối với một người mắc bệnh sạch sẽ như Thương Chủy thì nhịn từ lúc nãy tới giờ đã là một kỳ tích rồi.Cô đỡ anh vào nhà tắm, trước lúc đó anh còn bảo Lưu Âu Lị thay ga giường sạch sẽ.Đưa anh vào nhà tắm xong, Mộc Du Miên định trở ra ngoài, tức thì lại bị anh kéo vào lòng."Em định đi đâu?"

Gò má cô áp vào lồng ngực của anh, có thể nghe thấy tiếng tim anh đập rộn ràng.Còn có hơi thở quyến rũ của Thương Chủy khẽ vờn qua mang tai cô.Mộc Du Miên chống tay lên ngực anh, lòng bàn tay cô nóng bừng lên, cô trả lời: "Thả tôi ra"

"Không.Tôi bị thương như thế này, em phải giúp tôi tắm chứ."

Anh mặt dày nói, đôi cánh tay như gọng kìm nhất quyết không buông cô ra.Cô hít sâu một hơi, lườm anh một cái, cuối cùng dưới lời dụ dỗ ngon ngọt của Thương Chủy, chẳng hiểu tại sao Mộc Du Miên lại đồng ý tắm cho anh.Cô cầm khăn tắm, đi qua tấm lưng rộng rãi rắn chắc, nếu anh nhìn thấy gương mặt cô lúc này, có lẽ nó đang đỏ rần lên.Tần suất đỏ mặt của cô gần đây ngày càng nhiều.Mộc Du Miên cảm nhận trong lòng mình, chẳng lẽ cô có một thứ cảm xúc khác với anh hay sao? Cô lắc lắc đầu, không phải đâu...tuyệt đối không phải.Đó chỉ là do anh bị thương, cô đang thương cảm cho anh mà thôi."Em đã kì lưng cho tôi suốt nửa tiếng rồi đấy."

Giọng nói của anh vang lên, kéo ý thức cô trở về.Mộc Du Miên vắt khô cái khăn đi một chút rồi mới chuyển sang phía trước ngực anh, tránh cho nước chảy xuống vết thương.Thương Chủy ngôi trên thành bồn, còn cô thì cúi người, một lần nữa hơi thở bạc hà từ anh bao lấy xung quanh cô, đồng thời cô cũng được nhìn rõ vết sẹo trên ngực anh.Có một vết sẹo thì đậm, đa số còn lại đã mờ, ở trên cơ thể của anh, Mộc Du Miên tự hỏi rằng anh đã trải qua những chuyện như thế nào?

Ngày hôm nay anh bị bản, đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Kình, ai dám làm hại anh? Hay anh còn có bị mật giấu cô mà cô không biết? Mộc Du Miên thẫn thờ suy nghĩ, đồng tử long lanh thăm thẳm.Thương Chủy nghĩ mình đã trượt chân mà lỡ sa vào đôi mắt đó mất rồi.Trước khi anh kịp nhận ra thì đôi tay đã không tự chủ được mà kéo cô vào lòng mình rồi.Chiếc khăn trên tay cô rơi xuống đất, Mộc Du Miên ngồi lên đùi anh, hai tay được anh đưa qua cổ mình, hai thân thể ma sát với nhau, áo ngủ của cô một lần nữa được trút xuống, bên dưới mông cô, quái thú của anh đã thức dậy, nóng bỏng mạnh mẽ hướng tới nơi mà nó đang ham muốn.Hai đôi môi một lần nữa áp lên nhau, hơi thở nóng bỏng vấn vít.Bàn tay anh khẽ xoa nắn hai gò bồng đảo mềm mại, căng tròn, đôi môi căng mọng, hàng mi cong chớp nhẹ yêu kiều, hai gò má đỏ hây hây như mời gọi anh phạm tội.

Thương Chủy hoàn toàn vứt bỏ mọi thứ sang một bên, trong anh bây giờ chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy.Mộc Du Miên cũng dần bị anh cuốn vào ái tình, hai mắt long lanh mờ sương, nhịp tim trong ngực cô đập thình thịch từng tiếng, hơi thở và vòng tay của người đàn ông này như thuốc phiện, vô cùng cám dỗ, xua đi lý trí trong cô.Tay anh ở dưới khám phá nơi bí ẩn, mỗi khi anh chạm vào, cơ thể cô liền run rẩy.Như một thói quen, chỉ cần là anh, cô bỗng phản ứng dữ dội, vừa giống như đón nhận anh, vừa giống như đang xấu hổ...

Thương Chủy hít sâu một hơi, ánh mắt như loài sói đang nhìn con mồi của mình, một thứ dục vọng khó che giấu lóe lên trong mắt anh.Quái thú khó nhịn, dần dần xâm nhập.Mộc Du Miên cong người, ôm chặt cổ anh, vùi mặt vào hõm vai anh.Bên dưới của cô vẫn chặt chẽ, ấm nóng quen thuộc.Khoái cảm dâng lên khiến anh phát cuồng, dần dần đâm sâu hơn, công thành đoạt đất, ăn trọn con mồi.Thắt lưng anh khẽ chuyển động, đẩy vào, cơn đau bỗng nhói lên không báo trước làm Thương Chủy cau mày, anh vỗ vỗ vào lưng cô, Mộc Du Miên ngước mắt lên nhìn anh, Thương Chủy nở nụ cười quân bách, nói: "Em chuyển động đi, tôi không có sức."

Mộc Du Miên cắn môi hờn giận, đã không có sức mà còn muốn làm à? Vậy mà ban nãy còn nói là không thể ăn cô.Mộc Du Miên biết ngay là khi ở gần anh, thể nào cũng lành ít dữ nhiều, Thương Chủy thấy cô im lặng, mặt dày năn nỉ: "Xin em đấy.Tôi không chịu nổi nữa rồi""

Giọng nói của anh trầm khàn, thực sự là đang rất khổ sở.Mộc Du Miên còn tưởng mình nghe lâm, Thương Chủy mà biết câu xin cô ư? Trong đôi mắt anh in đậm hình bóng cô, Mộc Du Miên cuối cùng thỏa hiệp, eo nhỏ nhẹ nhàng luận động, người đàn ông nào đó liền lộ ra vẻ mặt thoải mái, không ngừng thở mạnh từng đợt.Cô không ngờ bản thân mình có thể phóng túng đến thế, lại còn u mê chấp nhận đồng ý với anh.So với Thương Chủy, Mộc Du Miên cảm thấy khoái cảm bao trọn lấy thân thể cô, nhưng tốc độ của cô làm sao khiến anh thỏa mãn.

Thế là Thương Chủy vắt hai đùi cô lên cánh tay của mình, trực tiếp nâng hông cô lên, mỗi cú nhấp như sâu đến tận cùng, như muốn nhấn chìm cô bảng khoái cảm tột độ."Ư...a...Mộc Du Miên bật ra từng tiếng rên rỉ, ôm chặt lấy cổ anh, khắc lên lưng anh từng vệt cào đỏ ửng.Thương Chủy càng kích thích, cuồng dã vô cùng.Thân thể này, làn da này, cả khuôn mặt lẫn tất cả mọi thứ, anh đều như muốn nuốt hết tất cả vào bụng, chỉ hận không thể ngày ngày ăn cô.Anh càng ngày càng nhanh dân, cuối cùng ở trong cơ thể cô, tuôn trào ra dục vọng mạnh mẽ...Mộc Du Miên như bị rút cạn sức lực, run rẩy xụi lơ trên người anh.Thương Chủy vẫn còn ham muốn, chuẩn bị làm hiệp hai thì cô nhớ tới lời bác sĩ Triệu dặn anh không được vận động mạnh, thế là dứt khoát đẩy anh ra."Thôi...anh còn đang bị thương."

Gương mặt Thương Chủy vẫn còn hơi đỏ, vương ái tình.Mộc Du Miên tắm qua loa, không cho anh đụng vào mình, nhưng mà lúc lên giường, lại bị anh sờ mó hôn hít, mãi một lúc lâu sau, anh mới ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK