Mộc Du Miên khựng lại, trong không gian im ắng chỉ vang lên tiếng gõ máy tính cạch cạch của Lục Âu.
Cô không hỏi thêm gì nữa, có nói nữa thì cũng chẳng thể nào cởi bỏ sự nghi ngờ của anh ta.
Không biết từ bao giờ Mộc Du Miên đã cảm thấy giữa cô và Lục Âu có một bức tường ngăn cách, có lẽ...
bức tường đó chính là Thương Chủy.
"Cảm ơn anh vì ban nãy đã cứu tôi."
Cô viết lên lưng anh ta.
"...Không có gì, đó là việc mà tôi nên làm"
Lục Âu hít sâu một hơi rồi mới trả lời.
Mỗi lần ở bên cạnh Mộc Du Miên, anh ta lại cảm thấy Tạ Tranh dường như xuất hiện, anh ta tự dẫn lòng mình hãy ngừng suy nghĩ về người đồng đội đã khuất, nhưng tình cảm chôn chặt bên trong cứ thế lớn dần lên.
Mộc Du Miên đứng phía sau, chốc chốc lại quay đầu nhìn xem Nghiêm Trực có tỉnh lại hay không.
Bên ngoài lúc này Lý Đại do buồn đi vệ sinh nên tỉnh lại, bước chân anh ta liêu xiêu, vừa đi còn vừa nhâm nhẩm hát.
"Hình như có người đang đến"
Lục Âu nhạy bén phát hiện ra tiếng động, cảnh giác lên tiếng.
Anh ta chưa vội tắt máy tính mà ngừng lại nghe ngóng.
Mộc Du Miên tiến lại gần cửa, he hé nhìn ra bên ngoài, trên tay nắm chặt một cây gậy.
Lục Âu im lặng nhìn cô, một cô gái nhỏ bé còn không biết võ một mình xông vào đây, chắc hẳn là cô yêu Thương Chủy lắm...
Tiếng hát càng ngày càng gân hơn, cô siết chặt cây gậy trong tay, đang chuẩn bị đánh ngất anh ta thì Lý Đại ngà ngà say, liêu xiêu đi thẳng tới khu nhà vệ sinh, chẳng hề chú ý tới căn phòng an ninh.
Mộc Du Miên thở phào một cái, quay đầu nhìn Lục Âu, nụ cười bỗng tắt phụt trên môi, bởi vì sau lưng anh ta Nghiêm Trực đã tỉnh lại từ khi nào, bóng hình cao lớn giơ thẳng chiếc gậy đập vào đầu Lục Âu.
"Cẩn thận!"
Cô hét lên vô thanh, vẻ mặt hốt hoảng.
Lục Âu kịp nhận ra, nghiêng người tránh được một đòn của Nghiêm Trực, anh ta vừa mới tỉnh lại, sức lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, chiếc gậy vì thế đi chệch hướng đập vỡ chiếc máy tính bàn.
Tiếng động lớn đó khiến Lý Đại giật mình, hoảng hồn lấy lại ý thức, đồng thời cũng đánh động tới đám công nhân đang ngủ bên ngoài.
"Có kẻ đột nhập! Mau bắt lấy chúng nó!"
Nghiêm Trực hét lên.
"Không xong rồi! Chúng ta mau đi thôi!"
Lục Âu nắm tay Mộc Du Miên, chạy ra bên ngoài.
Đám công nhân nghe thầy tiếng của Nghiêm Trực, vội vàng cầm vũ khí lên, hùng hổ chạy tới.
Lục Âu giơ chân lên đạp mạnh vào bụng một tên, cứ thế từng tên một bị anh ta đánh cho nằm rạp trên đất, nhưng phía sau phải để mắt tới cả cô nên động tác của anh ta chậm chạp hơn bình thường, không may trúng phải một đòn của một tên công nhân.
"Lục Âu!"
Mộc Du Miên chạy tới đỡ anh ta, Lục Âu nghiến răng, trước mắt bọn chúng kéo tới càng ngày càng đông.
Cứ đánh thế thì không phải là cách.
Lục Âu mở đường máu, chống trả quyết liệt.
Bàn tay to lớn kiên định nắm chặt lấy bàn tay cô, Nghiêm Trực từ phía sau hét lên với đám đàn em: "Bằng mọi giá phải bắt được bọn chúng lại!"
Nhưng Lục Âu đã kéo Mộc Du Miên chạy thoát ra được bên ngoài, anh ta nhanh chóng khởi động xe mô tô, cô ngồi lên xe, Lục Âu đã vít ga, chiếc xe phóng vút đi, bỏ lại đám công nhân hung dữ chửi đổng phía sau.
Trái tim cô đập thình thịch từng tiếng, hơi thở gấp gáp, may mà bọn họ đã kịp chạy thoát, nhưng lần này lại không lấy được bằng chứng.
Lục Âu lái xe tới một đoạn khá xa, thấy bọn chúng không đuổi theo phía sau thì mới dừng lại cạnh một con sông.
"Tôi nghĩ rằng thân phận của chúng ta đã bị lộ rồi"
Anh ta cởi mũ bảo hiểm xuống, Mộc Du Miên cũng xuống xe, thở dài.
Nghiêm Trực chắc chắn biết mặt cô và Lục Âu, bởi vì buổi tối hôm đó bọn họ đã tới nhà kho này.
Cô thầm buồn bực, anh ta nhất định sẽ báo lại chuyện này với Thương Ngôn Hạo, chuyện ngày hôm nay cô quả thực quá vội vàng rồi.
Thương Ngôn Hạo biết được, liệu anh ta sẽ làm gì Thương Chủy đây?"Cô Mộc"
Lục Âu nhìn thấy vẻ mặt cô trở nên lo lắng, anh ta bèn cất tiếng: "Thân phận của cô là thiếu phu nhân, có lẽ bọn chúng không dám làm gì quá đáng đâu.
Tôi không biết uẩn khúc bên trong là gì nhưng tôi nghĩ Tổng giám đốc Thương không phải là một người dễ dàng chịu khuất phục thế"
Lục Âu hướng mắt nhìn ra xa, mặt sông yên tĩnh chỉ gợn từng cơn sóng nhỏ.
Nói như thế có nghĩa là Lục Âu cũng tin rằng Thương Chủy vô tội? Lục Âu ngồi xuống bên bờ sông, chậm rãi rút từ trong túi áo ra một điếu thuốc lá rồi châm lửa hút.
Trước đây cô chưa từng thấy anh ta hút thuốc bao giờ, nên lúc thấy Lục Âu hút thuốc, cô đã hơi bất ngờ.
Thực sự là sau cái chết của Tạ Tranh, anh ta mới bắt đầu trở nên nghiện thuốc lá.
Mộc Du Miên cũng ngồi xuống bên cạnh anh ta, cảm giác nhìn anh ta có chút cô đơn, cô bèn lấy điện thoại từ trong túi rồi viết vài chữ lên đó.
"Hình như là anh đang có tâm sự?"
Lục Âu khẽ cười, phả ra một làn khói thuốc, thoải mái trả lời: "Đúng vậy.
Kì lạ là anh ta không hề che giấu, Mộc Du Miên lại hỏi tiếp: "Là vì Tạ Tranh à?"
Ánh mắt của anh ta bất ngờ dừng lại trên khuôn mặt cô, đôi mắt đen sâu ẩn chứa một thứ cảm xúc khó nói thành lời, ánh mắt đó bỗng chốc làm cô mất tự nhiên.
Mộc Du Miên đang muốn hỏi thêm, cô ấn được vài từ lên điện thoại.
Lục Âu bấy giờ chợt nói: "Tôi thích cô ấy."
Ngón tay cô bỗng chốc cứng đờ lại, anh vừa mới nói gì cơ? "Tôi đã thích cô ấy từ rất lâu rồi, nhưng tôi luôn cảm thấy mình không xứng với cô ấy.
Đáng tiếc rằng cô ấy đã đột ngột rời đi..."
Lục Âu nói xong, hít sâu một hơi, trong tim dâng lên cảm giác đau đớn.
Mộc Du Miên ngẩng đầu nhìn anh ta, cô vẫn không thể tin nổi một người như Lục Âu lại có thể đem lòng thích cô, trước đây cô và anh ta giống như là anh em đồng đội, vốn dĩ không thể nào nảy sinh cảm giác yêu đương được.
Cô cũng chưa từng nghĩ tới một ngày sẽ yêu đương cùng với anh ta.
Lục Âu dập tắt điếu thuốc lá, đứng dậy nói với cô: "Đi thôi, tôi đưa cô về."
Anh ta khởi động xe, Mộc Du Miên chỉ cho anh ta biệt thự của Thương gia.
Xe mô tô vừa dừng lại, cô đã xuống xe, trả lại mũ cho anh ta, nhẹ giọng cảm ơn rồi đi vào bên trong.
Lưu Âu Lị thấy cô về tới, lập tức quan tâm hỏi han: "Thiếu phu nhân, cô đi đâu mà bây giờ mới về?"
Mộc Du Miên xua tay, bà ta liên rót cho cô một cốc nước, cô cầm lên uống cạn một hơi, cả người nhớp nháp mồ hôi.
Mộc Du Miên quay sang nói với Lưu Âu Lị: "Tôi đi tắm đây."
Sau đó không quan tâm bà ta có hiểu hay không, rảo bước đi lên lầu.
Mở cửa phòng ra, bên trong tối om.
Mộc Du Miên bật đèn lên, chăn gối được gấp gọn gàng, bàn làm việc của anh được sắp xếp ngăn nắp, bâu không khí dường như vẫn đọng lại mùi hương bạc hà của Thương Chủy, nhưng anh lại không có ở đây.
Cô mở tủ quần áo ra, tự lấy cho mình một bộ váy ngủ, đôi mắt khẽ liếc qua áo sơ mi của anh, Mộc Du Miên sững người đi một chút, cuối cùng thở dài đóng cửa tủ lại, cảm váy ngủ đi vào nhà tắm.
Tay nhỏ mở vòi nước, dòng nước ấm áp rửa trôi đi bùn đất trên người làm cho tâm trạng của cô khá lên chút ít.
Trong lúc cô đang tắm, không để ý tới bên ngoài, có một chiếc điện thoại trên bàn đang rung lên.