Mấy ngày này, Hoàng đang để dành tiền để mua một em cún làm thần hộ vệ của mình. Thật ra trước kia cậu đã thích nuôi chó nhưng nhìn lại đống tài sản của bản thân còn không đủ đi chơi game, cậu từ bỏ, bây giờ đột nhiên có hứng muốn nuôi.
Bác sĩ nói tay của Hoàng đã lành lặn, có thể tháo bột được rồi nhưng cậu lại nằng nặc nói phải đợi thêm mấy ngày nữa. Bởi vì, tay hết đau đồng nghĩa với việc mất con sen miễn phí.
Hôm đó đi học, mấy thằng bạn cứ kéo Hoàng ra một bên hỏi han:
“Dạo này thấy mày đi đâu cũng kè kè với con Tú, mày đừng nói là thích nó rồi nhé?”
“Tao ký bể đầu mày bây giờ!” Hoàng chột dạ, trừng mắt. “Tao thích gái xinh.”
Bảo không cho là đúng:
“Giờ rủ mày đi chơi net mày cũng không thèm đi, cứ đi theo con Tú đốc thúc nó giảm cân thôi. Mày không thích nó thì mày bị rỗi hơi à?”
Đột nhiên bị mấy thằng bạn trêu, Hoàng im lặng không đáp trả được câu nào. Đúng vậy, tại sao cậu cứ phải để ý quá nhiều tới người ta làm gì?
Ngày nào cũng đi học cùng nhau, ngồi cùng bàn tám nhảm, chiều về rảnh rỗi thì đưa Tú đi tập thể dục, thuận miệng trêu vài câu.
Hoàng chợt nhận ra bản thân hình như đúng là chú ý tới Tú hơi nhiều, vì vậy sợ hãi vô cùng.
Giờ học hôm đó, tâm trí Hoàng cứ bay bay ở đâu. Lúc quay sang nhìn thấy khuôn mặt tròn tròn đầy thịt mỡ của Tú, cậu không kiềm chế được mà tim nhảy loạn xạ.
Điên rồi! Hoàng tự nhéo đùi mình một cái thật mạnh để tỉnh táo lại, nhưng đúng lúc đó, giáo viên bất ngờ gọi tên cậu:
“Hoàng, trả lời cho cô câu này.”
Hoàng đứng bật dậy, trong lòng đang nghĩ lung tung nên không nghe giảng, mà cho dù có nghe thì bình thường cậu cũng đâu có học hành ra hồn đâu! Những con chữ trên bảng bay múa trước mắt cậu chẳng khác ma trận là bao.
Nhìn vẻ mặt của cậu là biết cậu chẳng hiểu cái quái gì, Quế Anh bất lực thật sự, chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng nhắc bài:
“Chỗ đó là 3x.”
Hoàng lặp lại như cái máy:
“Dạ, 3x.”
“Ngồi xuống đi, lần sau chú ý cho cô.”
Nghe giáo viên tha cho mình, Hoàng mừng rỡ ngồi xuống. Lúc này cậu mới chú ý tới khả năng tính toán thần sầu của Quế Anh, mặt đầy hoài nghi:
“Mày giỏi toán vậy à?”
“Do mày dốt toán chứ?” Quế Anh liếc xéo, câu hỏi này quá thừa, trước kia cô ở trong đội tuyển toán mà không giỏi toán sao được?
“Bạn bè lâu năm mà giấu nghề, chơi kỳ quá.”
Hoàng nói rồi mè nheo với cô, quyết định bám theo cô, mặt dày bảo cô dạy mình học. Quế Anh cũng không nỡ để cho bạn cùng bàn bị điểm quá kém nên đồng ý. Nhưng hai đứa còn chưa kịp lên kế hoạch học hành đàng hoàng, cậu chàng đã bị chuyển chỗ ngồi!
Sáng thứ sáu, cả lớp được một phen hoảng hốt vì giờ sinh hoạt cuối tuần cô đã cho họ bốc thăm đổi chỗ.
Ban đầu mọi người cũng không thích thú lắm với vị trí của bản thân, nhưng thời gian dài ngồi cùng nhau, họ ít nhiều đều đã trở nên thân thiết hơn. Cảm giác khi đứa bạn vừa mới thân chưa được bao lâu đột nhiên bị chuyển sang chỗ khác khá là đau lòng. Có mấy đứa đã bắt đầu khóc lóc ỉ ôi với nhau.
“Ôi bạn tôi, làm sao bây giờ?”
“Tao không muốn xa mày đâu, hu hu.”
Trước tình cảnh hỗn loạn ấy, Hoàng vẫn đinh ninh cho rằng mình và Quế Anh sẽ không bị đổi chỗ, bởi vì thân hình của cô nàng quá to cao, mà chính cậu cũng cao lắm, chỉ có thể ngồi bàn cuối.
Đúng thật là vậy, giáo viên nói với Hoàng:
“Hoàng cao quá nên em cứ ngồi tại chỗ cũng được, lên trên thì mấy bạn khác khó nhìn bảng.”
Hoàng gật gật đầu tỏ vẻ không sao cả, ngoan ngoãn nghe lời cô. Và rồi, lời của cô đến đây là kết thúc. Ngoại trừ cậu ra, tất cả những người khác đều phải bốc thăm, bao gồm cả Quế Anh.
Lúc ấy Hoàng mới thấy có gì đó sai sai, tim đột nhiên đập nhanh hơn rất nhiều.
Quế Anh đi lên bảng, tuy rằng bốc được cái thăm ở bàn trên, nhưng cô chủ nhiệm lại nói:
“Tú với bạn Hà đổi chỗ cho nhau đi, bạn Hà nhỏ quá ngồi ở dưới không thấy được.”
Kể đến Hà, cô nàng này chỉ cao có một mét rưỡi, còn cận nặng, cho nên khi bốc trúng thăm ngồi ở bàn gần cuối liền giơ tay xin cô giáo cho lên trên ngồi ngay.
Quế Anh thì quá to con, cho nên cô và Hà đổi chỗ cho nhau.
Tới tới lui lui một lát, chỗ ngồi mới đã được quyết định. Quế Anh và Hoàng từ bạn cùng bàn trở thành kẻ bàn trên người bàn dưới.
Hoàng không vui lắm, nhìn thấy Quế Anh cười nói với thằng bạn mới, mặt Hoàng xị xuống như ai làm gì có lỗi với cậu vậy.
Quế Anh thì đâu nghĩ nhiều như thế, chỉ lo làm quen bạn mới. Cậu bạn này tên Bảo, da hơi ngăm, lúc cười rộ lên trông khá là đáng yêu.
Cả buổi học hôm đó, không hiểu sao Bảo cứ cảm giác sau lưng lành lạnh và bị sởn gai ốc nhiều lần.
Tối đến, Quế Anh theo thường lệ sang nhà Hoàng chơi, sẵn dạy học cho cậu ta, hỏi:
“Rồi cái tay mày khi nào mới tháo bột thế?”
“Gãy nghiêm trọng lắm, không tháo.” Hoàng cáu kỉnh.
“Ơ hay, tao nhớ chỉ là bị nứt xương thôi mà, chưa gãy!”
Nói thế nào thì nói, Hoàng vẫn giữ cái vẻ mặt khó ưa của mình rồi lên tiếng:
“Bây giờ chưa tháo được, bác sĩ nói phải mấy tuần nữa.”
Quế Anh nhạy cảm nhận ra thằng Hoàng hình như giận cô cái gì đó, nhưng cô không rỗi mà tiếp tục cùng nó nói về chuyện vô bổ này. Cô giảng cho nó bài học buổi sáng, sau đó ôm cặp sách đi một mạch ra cửa, chào:
“Tao về đây.”
“Ơ, khoan…”
Rầm.
Hoàng còn chưa nói hết câu thì cửa đã đóng sầm lại, cậu buồn bực nằm ở trên giường lăn lộn cả buổi tối, không hiểu sao bản thân cứ thấy ngứa ngáy bực bội vì chuyện đổi chỗ. Nhìn thái độ vừa rồi của cô bạn thì xem chừng sẽ chẳng quan tâm việc cậu dỗi đâu.
Cậu đột nhiên nhớ đến lời của mấy thằng bạn nói, đoán chắc rằng bởi vì ở cạnh Tú lâu quá nên cậu thích cô nàng béo đó mất rồi!
Hoàng ôm đầu bất lực:
“Mình với con Tú? Ôi, không thể nào!”
Trong phòng ngủ, thiếu niên hết xoay trái rồi xoay phải, đến tận nửa đêm mới có thể an giấc. Kết quả của việc thức đêm như thế là hai con mắt của Hoàng sưng húp, vốn mắt đã không được to còn sưng!
Cậu đánh răng rửa mặt rồi thở dài một tiếng, đi qua tìm Tú đi học cùng.
Vừa tới trước cửa, cậu liền nghe bác gái nói:
“Tú đi học rồi con ơi!”
Hoàng cảm thấy mình như một chú cún bị bỏ rơi bên đường, lạc lõng giữa thế giới rộng lớn. Từ lúc cậu bó bột đến giờ, ngày nào hai đứa cũng đi học chung kia mà, nếu có đi trước, Tú cũng sẽ báo cho cậu một tiếng!
Hậm hực càng thêm hậm hực. Hoàng ghé qua tiệm tạp hóa trên đường đi mua một gói kẹo bạc hà rồi nhét vào balo, đi thẳng lên trường.
Lúc đến nơi, cậu nhìn thấy Tú đang cười cười nói nói với bạn cùng bàn mới. Thế này mới biết, tính cách cởi mở và hoạt bát, vui vẻ của cô rất được lòng mấy bạn nam, không chỉ riêng gì Hoàng.
Bảo giơ tay lên vẫy vẫy:
“Chào bạn, sao nhìn hằn học thế?”
“Ông đây hằn học khi nào?” Hoàng đáp.
Vừa nói vừa đi về chỗ ngồi, đặt balo thật mạnh xuống ghế, sau đó rút túi kẹo ra đi một vòng phát cho cả lớp. Đến chỗ Tú, cậu hừ một tiếng rồi đổ hết phần còn lại trong túi kẹo lên bàn cô và nói:
“Còn thừa một ít, cho mày.”
Quế Anh nhìn những viên kẹo lăn khắp bàn mình, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Hoàng. Cho kẹo thôi mà sao cục súc dữ vậy? Sáng nay vì nhìn nhầm giờ nên cô tưởng mình trễ học, chạy như điên đến trường mà không nhớ tới cậu ta, có lẽ vì vậy nên cậu ta mới dỗi?
Cái cách mà Hoàng phản ứng rất ngây thơ, bao nhiêu cảm xúc đều viết hết lên mặt cả.
Bác sĩ nói tay của Hoàng đã lành lặn, có thể tháo bột được rồi nhưng cậu lại nằng nặc nói phải đợi thêm mấy ngày nữa. Bởi vì, tay hết đau đồng nghĩa với việc mất con sen miễn phí.
Hôm đó đi học, mấy thằng bạn cứ kéo Hoàng ra một bên hỏi han:
“Dạo này thấy mày đi đâu cũng kè kè với con Tú, mày đừng nói là thích nó rồi nhé?”
“Tao ký bể đầu mày bây giờ!” Hoàng chột dạ, trừng mắt. “Tao thích gái xinh.”
Bảo không cho là đúng:
“Giờ rủ mày đi chơi net mày cũng không thèm đi, cứ đi theo con Tú đốc thúc nó giảm cân thôi. Mày không thích nó thì mày bị rỗi hơi à?”
Đột nhiên bị mấy thằng bạn trêu, Hoàng im lặng không đáp trả được câu nào. Đúng vậy, tại sao cậu cứ phải để ý quá nhiều tới người ta làm gì?
Ngày nào cũng đi học cùng nhau, ngồi cùng bàn tám nhảm, chiều về rảnh rỗi thì đưa Tú đi tập thể dục, thuận miệng trêu vài câu.
Hoàng chợt nhận ra bản thân hình như đúng là chú ý tới Tú hơi nhiều, vì vậy sợ hãi vô cùng.
Giờ học hôm đó, tâm trí Hoàng cứ bay bay ở đâu. Lúc quay sang nhìn thấy khuôn mặt tròn tròn đầy thịt mỡ của Tú, cậu không kiềm chế được mà tim nhảy loạn xạ.
Điên rồi! Hoàng tự nhéo đùi mình một cái thật mạnh để tỉnh táo lại, nhưng đúng lúc đó, giáo viên bất ngờ gọi tên cậu:
“Hoàng, trả lời cho cô câu này.”
Hoàng đứng bật dậy, trong lòng đang nghĩ lung tung nên không nghe giảng, mà cho dù có nghe thì bình thường cậu cũng đâu có học hành ra hồn đâu! Những con chữ trên bảng bay múa trước mắt cậu chẳng khác ma trận là bao.
Nhìn vẻ mặt của cậu là biết cậu chẳng hiểu cái quái gì, Quế Anh bất lực thật sự, chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng nhắc bài:
“Chỗ đó là 3x.”
Hoàng lặp lại như cái máy:
“Dạ, 3x.”
“Ngồi xuống đi, lần sau chú ý cho cô.”
Nghe giáo viên tha cho mình, Hoàng mừng rỡ ngồi xuống. Lúc này cậu mới chú ý tới khả năng tính toán thần sầu của Quế Anh, mặt đầy hoài nghi:
“Mày giỏi toán vậy à?”
“Do mày dốt toán chứ?” Quế Anh liếc xéo, câu hỏi này quá thừa, trước kia cô ở trong đội tuyển toán mà không giỏi toán sao được?
“Bạn bè lâu năm mà giấu nghề, chơi kỳ quá.”
Hoàng nói rồi mè nheo với cô, quyết định bám theo cô, mặt dày bảo cô dạy mình học. Quế Anh cũng không nỡ để cho bạn cùng bàn bị điểm quá kém nên đồng ý. Nhưng hai đứa còn chưa kịp lên kế hoạch học hành đàng hoàng, cậu chàng đã bị chuyển chỗ ngồi!
Sáng thứ sáu, cả lớp được một phen hoảng hốt vì giờ sinh hoạt cuối tuần cô đã cho họ bốc thăm đổi chỗ.
Ban đầu mọi người cũng không thích thú lắm với vị trí của bản thân, nhưng thời gian dài ngồi cùng nhau, họ ít nhiều đều đã trở nên thân thiết hơn. Cảm giác khi đứa bạn vừa mới thân chưa được bao lâu đột nhiên bị chuyển sang chỗ khác khá là đau lòng. Có mấy đứa đã bắt đầu khóc lóc ỉ ôi với nhau.
“Ôi bạn tôi, làm sao bây giờ?”
“Tao không muốn xa mày đâu, hu hu.”
Trước tình cảnh hỗn loạn ấy, Hoàng vẫn đinh ninh cho rằng mình và Quế Anh sẽ không bị đổi chỗ, bởi vì thân hình của cô nàng quá to cao, mà chính cậu cũng cao lắm, chỉ có thể ngồi bàn cuối.
Đúng thật là vậy, giáo viên nói với Hoàng:
“Hoàng cao quá nên em cứ ngồi tại chỗ cũng được, lên trên thì mấy bạn khác khó nhìn bảng.”
Hoàng gật gật đầu tỏ vẻ không sao cả, ngoan ngoãn nghe lời cô. Và rồi, lời của cô đến đây là kết thúc. Ngoại trừ cậu ra, tất cả những người khác đều phải bốc thăm, bao gồm cả Quế Anh.
Lúc ấy Hoàng mới thấy có gì đó sai sai, tim đột nhiên đập nhanh hơn rất nhiều.
Quế Anh đi lên bảng, tuy rằng bốc được cái thăm ở bàn trên, nhưng cô chủ nhiệm lại nói:
“Tú với bạn Hà đổi chỗ cho nhau đi, bạn Hà nhỏ quá ngồi ở dưới không thấy được.”
Kể đến Hà, cô nàng này chỉ cao có một mét rưỡi, còn cận nặng, cho nên khi bốc trúng thăm ngồi ở bàn gần cuối liền giơ tay xin cô giáo cho lên trên ngồi ngay.
Quế Anh thì quá to con, cho nên cô và Hà đổi chỗ cho nhau.
Tới tới lui lui một lát, chỗ ngồi mới đã được quyết định. Quế Anh và Hoàng từ bạn cùng bàn trở thành kẻ bàn trên người bàn dưới.
Hoàng không vui lắm, nhìn thấy Quế Anh cười nói với thằng bạn mới, mặt Hoàng xị xuống như ai làm gì có lỗi với cậu vậy.
Quế Anh thì đâu nghĩ nhiều như thế, chỉ lo làm quen bạn mới. Cậu bạn này tên Bảo, da hơi ngăm, lúc cười rộ lên trông khá là đáng yêu.
Cả buổi học hôm đó, không hiểu sao Bảo cứ cảm giác sau lưng lành lạnh và bị sởn gai ốc nhiều lần.
Tối đến, Quế Anh theo thường lệ sang nhà Hoàng chơi, sẵn dạy học cho cậu ta, hỏi:
“Rồi cái tay mày khi nào mới tháo bột thế?”
“Gãy nghiêm trọng lắm, không tháo.” Hoàng cáu kỉnh.
“Ơ hay, tao nhớ chỉ là bị nứt xương thôi mà, chưa gãy!”
Nói thế nào thì nói, Hoàng vẫn giữ cái vẻ mặt khó ưa của mình rồi lên tiếng:
“Bây giờ chưa tháo được, bác sĩ nói phải mấy tuần nữa.”
Quế Anh nhạy cảm nhận ra thằng Hoàng hình như giận cô cái gì đó, nhưng cô không rỗi mà tiếp tục cùng nó nói về chuyện vô bổ này. Cô giảng cho nó bài học buổi sáng, sau đó ôm cặp sách đi một mạch ra cửa, chào:
“Tao về đây.”
“Ơ, khoan…”
Rầm.
Hoàng còn chưa nói hết câu thì cửa đã đóng sầm lại, cậu buồn bực nằm ở trên giường lăn lộn cả buổi tối, không hiểu sao bản thân cứ thấy ngứa ngáy bực bội vì chuyện đổi chỗ. Nhìn thái độ vừa rồi của cô bạn thì xem chừng sẽ chẳng quan tâm việc cậu dỗi đâu.
Cậu đột nhiên nhớ đến lời của mấy thằng bạn nói, đoán chắc rằng bởi vì ở cạnh Tú lâu quá nên cậu thích cô nàng béo đó mất rồi!
Hoàng ôm đầu bất lực:
“Mình với con Tú? Ôi, không thể nào!”
Trong phòng ngủ, thiếu niên hết xoay trái rồi xoay phải, đến tận nửa đêm mới có thể an giấc. Kết quả của việc thức đêm như thế là hai con mắt của Hoàng sưng húp, vốn mắt đã không được to còn sưng!
Cậu đánh răng rửa mặt rồi thở dài một tiếng, đi qua tìm Tú đi học cùng.
Vừa tới trước cửa, cậu liền nghe bác gái nói:
“Tú đi học rồi con ơi!”
Hoàng cảm thấy mình như một chú cún bị bỏ rơi bên đường, lạc lõng giữa thế giới rộng lớn. Từ lúc cậu bó bột đến giờ, ngày nào hai đứa cũng đi học chung kia mà, nếu có đi trước, Tú cũng sẽ báo cho cậu một tiếng!
Hậm hực càng thêm hậm hực. Hoàng ghé qua tiệm tạp hóa trên đường đi mua một gói kẹo bạc hà rồi nhét vào balo, đi thẳng lên trường.
Lúc đến nơi, cậu nhìn thấy Tú đang cười cười nói nói với bạn cùng bàn mới. Thế này mới biết, tính cách cởi mở và hoạt bát, vui vẻ của cô rất được lòng mấy bạn nam, không chỉ riêng gì Hoàng.
Bảo giơ tay lên vẫy vẫy:
“Chào bạn, sao nhìn hằn học thế?”
“Ông đây hằn học khi nào?” Hoàng đáp.
Vừa nói vừa đi về chỗ ngồi, đặt balo thật mạnh xuống ghế, sau đó rút túi kẹo ra đi một vòng phát cho cả lớp. Đến chỗ Tú, cậu hừ một tiếng rồi đổ hết phần còn lại trong túi kẹo lên bàn cô và nói:
“Còn thừa một ít, cho mày.”
Quế Anh nhìn những viên kẹo lăn khắp bàn mình, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Hoàng. Cho kẹo thôi mà sao cục súc dữ vậy? Sáng nay vì nhìn nhầm giờ nên cô tưởng mình trễ học, chạy như điên đến trường mà không nhớ tới cậu ta, có lẽ vì vậy nên cậu ta mới dỗi?
Cái cách mà Hoàng phản ứng rất ngây thơ, bao nhiêu cảm xúc đều viết hết lên mặt cả.