Chuyện của bọn họ đã giải quyết xong từ buổi sáng, sau khi Hoàng nói rõ mặc kệ Tú có xóa bài viết hay không! Hôm nay cậu định sẽ đăng bài thanh minh, trả lại sự trong sạch cho Quế Anh.
Cả đêm qua nằm suy nghĩ, Tú vẫn không tin được rằng Hoàng đã bỏ rơi mình để theo cô gái kia. Bởi vì cô ấy xinh đẹp hơn à?
“Mày nói cho tao biết lý do đi? Tại vì tao mập, tao không xinh phải không?” Vừa dứt lời, cô chẳng thể nào kìm nén được nữa, cả người giống quả bóng xì hơi, ngã quỵ xuống đất mà khóc.
Hoàng giật mình đưa tay ra muốn đỡ cô nàng nhưng lại bị hất mạnh về sau, cậu tức giận quát:
“Coi như tao xin mày đó, mày dừng lại giúp tao được không?”
Cậu thật sự mệt mỏi khi bị một người như vậy bám dính lấy, ngày trước tại sao cậu lại thích cô ấy? Tú của cậu đâu rồi? Mũm mĩm đâu rồi? Cô gái trước mặt cậu hoàn toàn khác xưa, giống như bị bệnh thần kinh! Cậu nghĩ rằng họ đã bàn bạc ổn thỏa mọi thứ, nào ngờ sau một đêm, cô nàng lại chạy đến trước cổng trường cậu để ăn vạ chứ?
Trong lúc Hoàng và Tú dây dưa lôi kéo nhau, một số người đã móc điện thoại ra để chuẩn bị quay phim.
Hoàng không chịu đựng được nữa rồi, cậu thật sự đã nhịn quá nhiều. Từ lúc lên thành phố đến giờ bao nhiêu áp lực đè nặng trên vai cậu cũng chẳng thể tâm sự cùng ai, giờ phút này, giọt nước tràn ly, cậu đứng thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt lấm lem của cô nàng và hỏi:
"Mày muốn gì? Nói đi."
Tú nắm lấy tay cậu, vừa khóc nức nở vừa hỏi:
"Tại sao mày lại đối xử với tao như vậy? Tao làm gì sai chứ?"
Thấy có nhiều người nhìn, Hoàng cũng nhân đây làm rõ mọi thứ:
"Trước tiên tao hỏi mày một câu. Tao với mày chia tay một năm rồi, mày là người đá tao, đúng không?"
Cơ thể Tú run lên, vừa khóc vừa miễn cưỡng gật đầu.
"Tao và Quế Anh chẳng có gì với nhau cả. Mà cho dù có, thì tụi mình đã chia tay, mày không được phép xía vào!”
Ngay khi Hoàng nói ra những lời này, người có mặt quanh đó đều sốc đến nỗi che miệng. Họ đã tận mắt thấy Tú xác nhận lời của Hoàng, cho nên về cơ bản thì những tin đồn bên ngoài là giả hết hay sao? Hình như hai người này đã chia tay rất lâu rồi!
Có người không theo dõi vụ việc cũng được bạn bè phổ cập kiến thức ngay tại chỗ. Nhìn khuôn mặt bất lực của Hoàng, mọi người đều hiểu ắt hẳn cậu đã phải trải qua một thời gian khó khăn trong mối quan hệ này.
Tú nắm chặt tay Hoàng kéo mạnh không buông, khóc hô:
“Nhưng mà khi đó tao không cố tình, bây giờ tao rất thích mày mà, mày cũng từng thích tao như vậy, tụi mình có thể…”
“Buông ra!” Hoàng giật mạnh tay về làm Tú chới với suýt ngã phịch ra đất.
Cậu đã hứa với gia đình Tú sẽ chăm sóc cô một cách cẩn thận, quan tâm lo lắng cho cô, nhưng đó là xuất phát từ lòng tốt, chứ không phải nghĩa vụ, trách nhiệm của cậu. Hơn nữa những việc mà Tú làm khiến cậu thấy ghê tởm.
Lúc Hoàng ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Quế Anh đứng ở một góc lẳng lặng nhìn họ.
Quế Anh và Hoàng sợ bị hiểu lầm nên không hề nói chuyện với nhau, một người ở lại giải quyết chuyện riêng, một người đi thẳng ra ngoài như chuyện chẳng liên quan đến mình.
Ngồi dưới đất nhìn theo bóng lưng của cô gái xinh xắn kia, Tú gào to:
“Con nhỏ cướp bồ kia, mày đứng lại cho tao!”
Quế Anh làm như không nghe thấy, trèo lên taxi đi mất.
“Aaaaa! Con chó!” Tiếng kêu đó của Tú làm mọi người bị chấn động lỗ tai, giọng thánh thót như cá heo, chói đến độ Hoàng phải bịt tai lại.
Hoàng dùng ánh mắt xa lạ nhìn người đang ngồi bệt dưới đất, gần đây có vẻ vì stress mà cô nàng ăn rất nhiều, tình trạng cơ thể vốn không ổn, lại thuộc tạng người dễ tăng cân nên giờ khắc này trông cô nàng như sumo. Cậu không ghét việc bạn gái mình thừa ký, thật sự, nhưng tính tình của cô quá phiền phức!
Nhấc chân lên, Hoàng cũng mặc kệ Tú đang ngồi ở dưới đất kêu gào, cậu đi thẳng ra ngoài cổng, mặt mũi lạnh tanh không hề quan tâm chút nào. Cứ kêu khóc đi, khi nào mệt sẽ tự động dừng.
Sự kiện trước cổng trường nhanh chóng được mọi người gửi lên mạng, còn có cả đoạn clip Quế Anh tát bạn học. Nhiều người tự suy đoán và cho rằng Hoàng ngoại tình trong lúc quen Tú, hoặc là vì sự xuất hiện của Quế Anh nên hai người họ mới chia tay, vân vân… Ai cũng trổ tài làm thám tử, nhưng lại không đưa ra được bằng chứng thuyết phục nào.
“Thằng kia trông như bad boy ấy, chắc ngủ với nhiều con rồi cũng nên.”
“Phụ bạc người cũ, đi theo gái đẹp, con trai bây giờ đều như thế à?”
“Đúng là ghê tởm.”
Song song với những câu mắng chửi này, cũng có nhiều người rất lý trí.
“Tao thì nghĩ bạn gái cũ của thằng cha này có vấn đề ấy chứ, nếu đã chia tay thì người ta muốn quen ai chẳng được? Chưa kể Hoàng và bạn Quế Anh kia còn chưa có gì. Mà bạn Tú này lên facebook bán thảm, rồi tung tin bậy bạ, ra trước cổng trường lăn lê bò càng, chẳng có tí thể thống gì. Đoán chắc con mẻ mắc bệnh gì về thần kinh rồi.”
“Mình là người qua đường, chỉ muốn nói thế này, chuyện riêng của người khác thì hy vọng mọi người xem rồi lựa lời mà bình luận. Không phải trên mạng xã hội là thích mắng chửi người ta ra sao cũng được, đến lúc bị kiện mệt lắm đó.”
Hoàng về đến nhà xong lập tức gõ một dòng trạng thái đơn giản, liệt kê ra các sự kiện chính và giải thích rõ ràng với những người đang có ý định hóng hớt.
“Thứ nhất, Tú đúng thật là người yêu của mình, nhưng người yêu cũ từ hơn một năm về trước rồi ạ. Thứ hai, người nói chia tay là Tú, cái này những bạn từng học chung với mình đều biết. Thứ ba, mình và bạn Quế Anh chỉ quen biết sau khi học cùng khoa, không có chuyện mình với Quế Anh yêu đương. Tin hay không thì tùy, cái gì cần nói đã nói.”
Đăng xong cái dòng ấy, Hoàng cũng cap màn hình tin nhắn cuối cùng của bản thân với Tú cho họ xem. Đúng thật một năm trước họ chia tay, một số tin gần đây đều là Tú nhắn nhờ vả gì đó không liên quan.
Chuyện quá lớn, ngay cả những người học ở nơi khác đều biết được, trong đó có Hà. Rất lâu rồi chưa liên lạc lại cho Tú, chắc là sau khi Tú mất trí nhớ, Hà cũng lặn luôn. Bây giờ nhìn thấy sự việc này, trong lòng Hà thấy có hơi sốc.
Người duy nhất biết chuyện Quế Anh và Tú đổi hồn chính là Hà! Muốn nhắn tin cho Quế Anh để hỏi một chuyện, lại không dám, bởi vì trường hợp xấu nhất, cô ấy quên Hà rồi thì phải làm sao?
Cuối cùng, Hà phải gọi cho Hoàng để xác nhận lại vài thứ.
“Hoàng hả, tao Hà nè. Mày với Tú sao đó?”
“Không có gì đâu…” Giọng Hoàng hơi khàn, giống như vừa ngủ dậy.
Trong phòng trọ vang lên tiếng lạch cạch, thằng Phong thấy bạn mình đau đầu nên pha nước chanh nóng cho uống, còn đưa sẵn thuốc tới rồi lui sang một bên. Hoàng uống tạm một viên thuốc, sau đó nghe thấy giọng Hà hơi run:
“Mày kể cho tao nghe được không? Tụi mình là bạn mà…”
Dù đã rất lâu rất lâu rồi họ chưa liên lạc với nhau, nhưng những kỷ niệm vẫn còn in sâu trong ký ức, chỉ cần hỏi thăm một câu là lại trở về như trước kia.
Hoàng ậm ờ một lát, vẫn lựa chọn kể cho Hà nghe tất cả.
Cuối cùng, Hà thở dài nói:
“Tao hiểu đại khái rồi, chờ chút, tao cũng lên thanh minh giúp mày.”
Bắt đầu từ Hà, liên tục có nhiều bài viết chứng minh cho sự trong sạch của Hoàng được đăng lên facebook. Đại đa số những người đó đều từng học chung với cậu ở cấp ba, còn chứng kiến mối quan hệ của cậu và Tú đổ vỡ, cũng như chai mặt với việc Tú bám dính lấy thằng Phát.
Hoàng nhìn thoáng qua, tắt điện thoại rồi nhắm mắt lại. Mặc kệ, những gì cần nói cũng đã nói rồi, tin hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu.
Suốt một tuần liền, Hoàng không động đến điện thoại nhiều, ai nhắn gì quan trọng cậu mới trả lời, ngược lại sẽ tắt máy và chăm chỉ học hành.
Quế Anh thì không giống như cậu, cô nàng nóng tính hơn, cho nên bất kỳ ai dám tung tin đồn bậy là bị cô tóm gọn, nhắn tin trao đổi trực tiếp, thậm chí nói sẽ mời luật sư vì tội vu khống và xúc phạm nhân phẩm, danh dự.
Cùng với những bài đăng từ bạn bè Hoàng, số người chửi họ ngày càng ít đi. Kết cục thì một đám người qua đường độc miệng đó có gan làm nhưng không có gan chịu, khi bị đe dọa mới lật đật xóa bình luận và tài khoản giả, mất hút.
Quế Anh nằm trên giường nhìn trần nhà, điện thoại không ngừng có tin nhắn ting ting từ bạn bè, có xin lỗi vì lỡ không tin tưởng, có người cảm thấy áy náy vì đã nghĩ sai về cô. Cũng có những người bất chấp sự thật, nhảy vào chửi rủa cho sướng cái miệng.
Cô do dự một lát, ấn tìm tài khoản của Hoàng, sau đó gõ một dòng gửi đi.
“Tôi rất xin lỗi vì chuyện lần này, làm cậu bị liên lụy.”
Cả đêm qua nằm suy nghĩ, Tú vẫn không tin được rằng Hoàng đã bỏ rơi mình để theo cô gái kia. Bởi vì cô ấy xinh đẹp hơn à?
“Mày nói cho tao biết lý do đi? Tại vì tao mập, tao không xinh phải không?” Vừa dứt lời, cô chẳng thể nào kìm nén được nữa, cả người giống quả bóng xì hơi, ngã quỵ xuống đất mà khóc.
Hoàng giật mình đưa tay ra muốn đỡ cô nàng nhưng lại bị hất mạnh về sau, cậu tức giận quát:
“Coi như tao xin mày đó, mày dừng lại giúp tao được không?”
Cậu thật sự mệt mỏi khi bị một người như vậy bám dính lấy, ngày trước tại sao cậu lại thích cô ấy? Tú của cậu đâu rồi? Mũm mĩm đâu rồi? Cô gái trước mặt cậu hoàn toàn khác xưa, giống như bị bệnh thần kinh! Cậu nghĩ rằng họ đã bàn bạc ổn thỏa mọi thứ, nào ngờ sau một đêm, cô nàng lại chạy đến trước cổng trường cậu để ăn vạ chứ?
Trong lúc Hoàng và Tú dây dưa lôi kéo nhau, một số người đã móc điện thoại ra để chuẩn bị quay phim.
Hoàng không chịu đựng được nữa rồi, cậu thật sự đã nhịn quá nhiều. Từ lúc lên thành phố đến giờ bao nhiêu áp lực đè nặng trên vai cậu cũng chẳng thể tâm sự cùng ai, giờ phút này, giọt nước tràn ly, cậu đứng thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt lấm lem của cô nàng và hỏi:
"Mày muốn gì? Nói đi."
Tú nắm lấy tay cậu, vừa khóc nức nở vừa hỏi:
"Tại sao mày lại đối xử với tao như vậy? Tao làm gì sai chứ?"
Thấy có nhiều người nhìn, Hoàng cũng nhân đây làm rõ mọi thứ:
"Trước tiên tao hỏi mày một câu. Tao với mày chia tay một năm rồi, mày là người đá tao, đúng không?"
Cơ thể Tú run lên, vừa khóc vừa miễn cưỡng gật đầu.
"Tao và Quế Anh chẳng có gì với nhau cả. Mà cho dù có, thì tụi mình đã chia tay, mày không được phép xía vào!”
Ngay khi Hoàng nói ra những lời này, người có mặt quanh đó đều sốc đến nỗi che miệng. Họ đã tận mắt thấy Tú xác nhận lời của Hoàng, cho nên về cơ bản thì những tin đồn bên ngoài là giả hết hay sao? Hình như hai người này đã chia tay rất lâu rồi!
Có người không theo dõi vụ việc cũng được bạn bè phổ cập kiến thức ngay tại chỗ. Nhìn khuôn mặt bất lực của Hoàng, mọi người đều hiểu ắt hẳn cậu đã phải trải qua một thời gian khó khăn trong mối quan hệ này.
Tú nắm chặt tay Hoàng kéo mạnh không buông, khóc hô:
“Nhưng mà khi đó tao không cố tình, bây giờ tao rất thích mày mà, mày cũng từng thích tao như vậy, tụi mình có thể…”
“Buông ra!” Hoàng giật mạnh tay về làm Tú chới với suýt ngã phịch ra đất.
Cậu đã hứa với gia đình Tú sẽ chăm sóc cô một cách cẩn thận, quan tâm lo lắng cho cô, nhưng đó là xuất phát từ lòng tốt, chứ không phải nghĩa vụ, trách nhiệm của cậu. Hơn nữa những việc mà Tú làm khiến cậu thấy ghê tởm.
Lúc Hoàng ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Quế Anh đứng ở một góc lẳng lặng nhìn họ.
Quế Anh và Hoàng sợ bị hiểu lầm nên không hề nói chuyện với nhau, một người ở lại giải quyết chuyện riêng, một người đi thẳng ra ngoài như chuyện chẳng liên quan đến mình.
Ngồi dưới đất nhìn theo bóng lưng của cô gái xinh xắn kia, Tú gào to:
“Con nhỏ cướp bồ kia, mày đứng lại cho tao!”
Quế Anh làm như không nghe thấy, trèo lên taxi đi mất.
“Aaaaa! Con chó!” Tiếng kêu đó của Tú làm mọi người bị chấn động lỗ tai, giọng thánh thót như cá heo, chói đến độ Hoàng phải bịt tai lại.
Hoàng dùng ánh mắt xa lạ nhìn người đang ngồi bệt dưới đất, gần đây có vẻ vì stress mà cô nàng ăn rất nhiều, tình trạng cơ thể vốn không ổn, lại thuộc tạng người dễ tăng cân nên giờ khắc này trông cô nàng như sumo. Cậu không ghét việc bạn gái mình thừa ký, thật sự, nhưng tính tình của cô quá phiền phức!
Nhấc chân lên, Hoàng cũng mặc kệ Tú đang ngồi ở dưới đất kêu gào, cậu đi thẳng ra ngoài cổng, mặt mũi lạnh tanh không hề quan tâm chút nào. Cứ kêu khóc đi, khi nào mệt sẽ tự động dừng.
Sự kiện trước cổng trường nhanh chóng được mọi người gửi lên mạng, còn có cả đoạn clip Quế Anh tát bạn học. Nhiều người tự suy đoán và cho rằng Hoàng ngoại tình trong lúc quen Tú, hoặc là vì sự xuất hiện của Quế Anh nên hai người họ mới chia tay, vân vân… Ai cũng trổ tài làm thám tử, nhưng lại không đưa ra được bằng chứng thuyết phục nào.
“Thằng kia trông như bad boy ấy, chắc ngủ với nhiều con rồi cũng nên.”
“Phụ bạc người cũ, đi theo gái đẹp, con trai bây giờ đều như thế à?”
“Đúng là ghê tởm.”
Song song với những câu mắng chửi này, cũng có nhiều người rất lý trí.
“Tao thì nghĩ bạn gái cũ của thằng cha này có vấn đề ấy chứ, nếu đã chia tay thì người ta muốn quen ai chẳng được? Chưa kể Hoàng và bạn Quế Anh kia còn chưa có gì. Mà bạn Tú này lên facebook bán thảm, rồi tung tin bậy bạ, ra trước cổng trường lăn lê bò càng, chẳng có tí thể thống gì. Đoán chắc con mẻ mắc bệnh gì về thần kinh rồi.”
“Mình là người qua đường, chỉ muốn nói thế này, chuyện riêng của người khác thì hy vọng mọi người xem rồi lựa lời mà bình luận. Không phải trên mạng xã hội là thích mắng chửi người ta ra sao cũng được, đến lúc bị kiện mệt lắm đó.”
Hoàng về đến nhà xong lập tức gõ một dòng trạng thái đơn giản, liệt kê ra các sự kiện chính và giải thích rõ ràng với những người đang có ý định hóng hớt.
“Thứ nhất, Tú đúng thật là người yêu của mình, nhưng người yêu cũ từ hơn một năm về trước rồi ạ. Thứ hai, người nói chia tay là Tú, cái này những bạn từng học chung với mình đều biết. Thứ ba, mình và bạn Quế Anh chỉ quen biết sau khi học cùng khoa, không có chuyện mình với Quế Anh yêu đương. Tin hay không thì tùy, cái gì cần nói đã nói.”
Đăng xong cái dòng ấy, Hoàng cũng cap màn hình tin nhắn cuối cùng của bản thân với Tú cho họ xem. Đúng thật một năm trước họ chia tay, một số tin gần đây đều là Tú nhắn nhờ vả gì đó không liên quan.
Chuyện quá lớn, ngay cả những người học ở nơi khác đều biết được, trong đó có Hà. Rất lâu rồi chưa liên lạc lại cho Tú, chắc là sau khi Tú mất trí nhớ, Hà cũng lặn luôn. Bây giờ nhìn thấy sự việc này, trong lòng Hà thấy có hơi sốc.
Người duy nhất biết chuyện Quế Anh và Tú đổi hồn chính là Hà! Muốn nhắn tin cho Quế Anh để hỏi một chuyện, lại không dám, bởi vì trường hợp xấu nhất, cô ấy quên Hà rồi thì phải làm sao?
Cuối cùng, Hà phải gọi cho Hoàng để xác nhận lại vài thứ.
“Hoàng hả, tao Hà nè. Mày với Tú sao đó?”
“Không có gì đâu…” Giọng Hoàng hơi khàn, giống như vừa ngủ dậy.
Trong phòng trọ vang lên tiếng lạch cạch, thằng Phong thấy bạn mình đau đầu nên pha nước chanh nóng cho uống, còn đưa sẵn thuốc tới rồi lui sang một bên. Hoàng uống tạm một viên thuốc, sau đó nghe thấy giọng Hà hơi run:
“Mày kể cho tao nghe được không? Tụi mình là bạn mà…”
Dù đã rất lâu rất lâu rồi họ chưa liên lạc với nhau, nhưng những kỷ niệm vẫn còn in sâu trong ký ức, chỉ cần hỏi thăm một câu là lại trở về như trước kia.
Hoàng ậm ờ một lát, vẫn lựa chọn kể cho Hà nghe tất cả.
Cuối cùng, Hà thở dài nói:
“Tao hiểu đại khái rồi, chờ chút, tao cũng lên thanh minh giúp mày.”
Bắt đầu từ Hà, liên tục có nhiều bài viết chứng minh cho sự trong sạch của Hoàng được đăng lên facebook. Đại đa số những người đó đều từng học chung với cậu ở cấp ba, còn chứng kiến mối quan hệ của cậu và Tú đổ vỡ, cũng như chai mặt với việc Tú bám dính lấy thằng Phát.
Hoàng nhìn thoáng qua, tắt điện thoại rồi nhắm mắt lại. Mặc kệ, những gì cần nói cũng đã nói rồi, tin hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu.
Suốt một tuần liền, Hoàng không động đến điện thoại nhiều, ai nhắn gì quan trọng cậu mới trả lời, ngược lại sẽ tắt máy và chăm chỉ học hành.
Quế Anh thì không giống như cậu, cô nàng nóng tính hơn, cho nên bất kỳ ai dám tung tin đồn bậy là bị cô tóm gọn, nhắn tin trao đổi trực tiếp, thậm chí nói sẽ mời luật sư vì tội vu khống và xúc phạm nhân phẩm, danh dự.
Cùng với những bài đăng từ bạn bè Hoàng, số người chửi họ ngày càng ít đi. Kết cục thì một đám người qua đường độc miệng đó có gan làm nhưng không có gan chịu, khi bị đe dọa mới lật đật xóa bình luận và tài khoản giả, mất hút.
Quế Anh nằm trên giường nhìn trần nhà, điện thoại không ngừng có tin nhắn ting ting từ bạn bè, có xin lỗi vì lỡ không tin tưởng, có người cảm thấy áy náy vì đã nghĩ sai về cô. Cũng có những người bất chấp sự thật, nhảy vào chửi rủa cho sướng cái miệng.
Cô do dự một lát, ấn tìm tài khoản của Hoàng, sau đó gõ một dòng gửi đi.
“Tôi rất xin lỗi vì chuyện lần này, làm cậu bị liên lụy.”