Quế Anh không biết người trước mắt sao lại nổi điên như thế, cô cũng có lý do riêng của mình! Bây giờ trong đầu chẳng tồn tại chút hình ảnh nào của đối phương, bảo cô chấp nhận sao được?
Thấy tình hình căng thẳng, Quế Anh vốn nên xoa dịu, ai mà biết được tính cách của cô không cho phép cô chịu thua kém:
“Anh cũng biết em bị mất trí nhớ rồi mà còn ép em sao được? Không chia tay cũng phải chia tay, xin lỗi, nhưng nếu một ngày nào đó em nhớ ra anh, anh vẫn còn thấy yêu em, thì chúng ta hợp lại cũng chưa muộn.”
Nói xong, Quế Anh kẹp dùng cốc trà sữa trên bàn đè lên một tờ tiền rồi nắm tay bạn mình và nói:
“Đi thôi, đi về.”
Coi như cô đã hiểu rõ, người này muốn tiếp tục yêu đương với cô, nhưng mà cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận.
Quế Anh chạy thật nhanh rời khỏi đó, bước chân vội vã như thể sắp bay lên. Cho dù cô đã nói như vậy, nghĩ rằng người kia sẽ vì bị xấu mặt mà từ bỏ việc quay lại với cô, ai biết qua sáng hôm sau, khi cô ra đường chuẩn bị đi học vẫn thấy anh ta.
Quế Anh vô cùng tức giận quát cái người đang đứng tựa vào vách tường nhà mình:
“Anh bị cái gì thế? Anh biến thái à?”
Phú bị mắng cũng không tỏ ra khó chịu, anh đi đến gần rồi đe dọa:
“Nếu em không chịu tiếp tục mối quan hệ của hai đứa mình thì anh sẽ nói cho gia đình em về chuyện em yêu sớm.”
Ban đầu nghe xong Quế Anh hơi ngẩn ra, rồi bất ngờ lớn tiếng:
“Anh thật sự điên rồi!”
Ai đời lại đi ép một cô gái mới bị tai nạn mất trí nhớ như vậy, quá mức thiếu đạo đức. Nói thật, trước kia cô có thể sợ chuyện mình có bạn trai bị ba mẹ phát hiện đó, nhưng giờ thì không. Hai lần cô nhập viện đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng của họ, họ sẽ không dám làm căng với cô nữa, thương cô còn không kíp.
Quế Anh trèo lên xe, hất mặt nói:
“Tùy anh, muốn mách thì mách, nói túm lại thì tụi mình không liên quan gì tới nhau nữa rồi đó. Chia tay!”
Cô lao vụt ra ngoài, bỏ lại người con trai đang ngơ ngác đứng bên cạnh và nhìn theo cô chăm chú. Phú là kiểu người gì, tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc dễ dàng sau khi bị người ta mắng một câu như vậy.
Anh ta lái xe đi theo Quế Anh đến tận trường, chờ cô vào rồi mới rời đi, động thái đó làm cô bắt đầu sợ hãi, nghĩ anh ta biến thái thật.
Chiều tan học, Quế Anh đi cùng một người bạn ra ngoài, vẫn như cũ, người kia không màng những chuyện khác, cứ đến đón cô tan trường.
Quế Anh đi cùng bạn nên Phú chỉ ở xa xa nhìn, không ép sát hay nói gì cả, nhưng ánh mắt của anh ta cứ làm cô sởn cả gai ốc.
…
Cùng lúc đó, ở một bên, Tú cũng dần trở về cuộc sống trước kia.
Có một điều khiến không ai ngờ được là Hoàng vậy mà lại không bám dính lấy cô nữa, cậu vẫn thỉnh thoảng quan tâm đôi ba câu, nhưng chuyện quá khứ cậu xem như chưa từng xảy ra, không hề nhắc đến.
Tú thì vui vẻ chạy theo sau Phát chẳng khác gì cái đuôi nhỏ, làm Phát vừa mừng vừa hãi.
Thấy tình cảnh đó, Hà không nhịn được nữa mà chạy sang tìm Hoàng để bàn lại vấn đề.
Hà nói:
“Mày không thử cố gắng giúp Tú khôi phục ký ức hả?”
Cô nàng cũng chẳng rõ thật sự là mất trí hay là nguyên nhân gì khác, nhớ đến việc từng nghe được câu chuyện tráo hồn, Hà hoảng loạn nghĩ có lẽ hai người này đã đổi hồn lại rồi. Mà Tú không nhớ gì, đương nhiên Quế Anh cũng quên!
Hà hoang mang một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Hoàng rồi hỏi:
“Mày định buông tay?”
“Tao có cảm giác, đó không còn là mũm mĩm của tao nữa…”
Bằng một cách thần kỳ nào đó, chỉ qua vài ngày tiếp xúc, Hoàng phát hiện mình không còn thích Tú nhiều như trước. Cảm giác như cô hoàn toàn khác so với trước đây, ít cười, hay tự ti và luôn nhìn về phía Phát, giống cô của quá khứ. Mà Hoàng thì lại chỉ thích năng lượng tích cực, nụ cười tươi tự tin của cô.
Buồn bực chuyện này, Hoàng thông báo sẽ ôn thi chăm chỉ rồi khóa facebook để đừng ai làm phiền.
Hoàng tựa người vào lan can, cúi đầu nhìn những đóa hoa mười giờ trồng trước cửa lớp. Đúng giờ hoa sẽ nở, đúng người mới có thể cưới làm vợ. Cậu từng nghĩ có thể cùng Tú trải qua thanh xuân tươi đẹp rồi dắt tay nhau từ giảng đường qua đến lễ đường, vậy mà không được.
Tất cả hồi ức tốt đẹp giữa họ đều bị đối phương xóa sạch sẽ, cậu nghĩ đến thôi là khó thở, ngực như nghẹn lại. Nếu có thể lùi về quá khứ, cậu tình nguyện không làm thân với cô, không vui vẻ ở bên cạnh cô để rồi rung động và đánh mất cả bản thân.
Hà thấy Hoàng mặt mũi đầy tâm sự, chỉ có thể đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu hai cái:
“Cố lên bạn.”
Ngoài ba chữ này ra, biết nói gì để an ủi một người con trai trẻ đang buồn vì tình đây?
Đúng lúc Hoàng đang buồn bực đó, tiếng cười đùa của Tú và Phát ở xa xa truyền tới làm Hoàng khó chịu quay đầu sang nơi khác, cậu vào lớp, mở vở ra bắt đầu vùi đầu học hành chăm chỉ.
Dù đã không còn được như trước, dù có nguy cơ chia tay, Hoàng vẫn muốn thi đỗ đại học M như đã hứa, vì cậu đã hứa rồi thì phải làm được. Nếu đến đó, cậu có thể học chung với mũm mĩm rồi, và một lần nữa theo đuổi lại cô.
Thời gian sau đó, Hoàng lặn mất tăm trên mạng xã hội, không rõ là làm gì.
Quế Anh thì vẫn bị dây dưa, vừa học vừa tìm cách đối phó với người đàn ông vẫn luôn gây rối với mình. Cô tức điên cầm điện thoại lên gọi cho Phú, ở trong phòng nói to:
“Anh mà còn vậy nữa tôi gọi công an bắt anh thật đó nha!”
“Anh… Làm phiền em vậy hả?”
Giọng anh nghe có hơi buồn tủi, Quế Anh ừm một tiếng:
“Đúng, anh phiền lắm. Em nói thật là không nhớ gì về anh cả, em xin lỗi, ngàn lần xin lỗi anh… nhưng mà, anh đừng quấy phá em nữa được không ạ?”
Tình cảm mà Phú dành cho cô tuy rằng không có mãnh liệt lắm, nhưng anh ta vẫn bám cô thật dai dẳng, bởi vì da mặt anh ta cũng tương đối mỏng. Nếu lần này bị một con bé học sinh cấp ba đá tung mông, bạn bè sẽ cười anh ta đến chết.
Đúng lúc Quế Anh định trả lời, cửa phòng bật mở và mẹ của cô bước vào.
Thấy tình hình căng thẳng, Quế Anh vốn nên xoa dịu, ai mà biết được tính cách của cô không cho phép cô chịu thua kém:
“Anh cũng biết em bị mất trí nhớ rồi mà còn ép em sao được? Không chia tay cũng phải chia tay, xin lỗi, nhưng nếu một ngày nào đó em nhớ ra anh, anh vẫn còn thấy yêu em, thì chúng ta hợp lại cũng chưa muộn.”
Nói xong, Quế Anh kẹp dùng cốc trà sữa trên bàn đè lên một tờ tiền rồi nắm tay bạn mình và nói:
“Đi thôi, đi về.”
Coi như cô đã hiểu rõ, người này muốn tiếp tục yêu đương với cô, nhưng mà cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận.
Quế Anh chạy thật nhanh rời khỏi đó, bước chân vội vã như thể sắp bay lên. Cho dù cô đã nói như vậy, nghĩ rằng người kia sẽ vì bị xấu mặt mà từ bỏ việc quay lại với cô, ai biết qua sáng hôm sau, khi cô ra đường chuẩn bị đi học vẫn thấy anh ta.
Quế Anh vô cùng tức giận quát cái người đang đứng tựa vào vách tường nhà mình:
“Anh bị cái gì thế? Anh biến thái à?”
Phú bị mắng cũng không tỏ ra khó chịu, anh đi đến gần rồi đe dọa:
“Nếu em không chịu tiếp tục mối quan hệ của hai đứa mình thì anh sẽ nói cho gia đình em về chuyện em yêu sớm.”
Ban đầu nghe xong Quế Anh hơi ngẩn ra, rồi bất ngờ lớn tiếng:
“Anh thật sự điên rồi!”
Ai đời lại đi ép một cô gái mới bị tai nạn mất trí nhớ như vậy, quá mức thiếu đạo đức. Nói thật, trước kia cô có thể sợ chuyện mình có bạn trai bị ba mẹ phát hiện đó, nhưng giờ thì không. Hai lần cô nhập viện đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng của họ, họ sẽ không dám làm căng với cô nữa, thương cô còn không kíp.
Quế Anh trèo lên xe, hất mặt nói:
“Tùy anh, muốn mách thì mách, nói túm lại thì tụi mình không liên quan gì tới nhau nữa rồi đó. Chia tay!”
Cô lao vụt ra ngoài, bỏ lại người con trai đang ngơ ngác đứng bên cạnh và nhìn theo cô chăm chú. Phú là kiểu người gì, tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc dễ dàng sau khi bị người ta mắng một câu như vậy.
Anh ta lái xe đi theo Quế Anh đến tận trường, chờ cô vào rồi mới rời đi, động thái đó làm cô bắt đầu sợ hãi, nghĩ anh ta biến thái thật.
Chiều tan học, Quế Anh đi cùng một người bạn ra ngoài, vẫn như cũ, người kia không màng những chuyện khác, cứ đến đón cô tan trường.
Quế Anh đi cùng bạn nên Phú chỉ ở xa xa nhìn, không ép sát hay nói gì cả, nhưng ánh mắt của anh ta cứ làm cô sởn cả gai ốc.
…
Cùng lúc đó, ở một bên, Tú cũng dần trở về cuộc sống trước kia.
Có một điều khiến không ai ngờ được là Hoàng vậy mà lại không bám dính lấy cô nữa, cậu vẫn thỉnh thoảng quan tâm đôi ba câu, nhưng chuyện quá khứ cậu xem như chưa từng xảy ra, không hề nhắc đến.
Tú thì vui vẻ chạy theo sau Phát chẳng khác gì cái đuôi nhỏ, làm Phát vừa mừng vừa hãi.
Thấy tình cảnh đó, Hà không nhịn được nữa mà chạy sang tìm Hoàng để bàn lại vấn đề.
Hà nói:
“Mày không thử cố gắng giúp Tú khôi phục ký ức hả?”
Cô nàng cũng chẳng rõ thật sự là mất trí hay là nguyên nhân gì khác, nhớ đến việc từng nghe được câu chuyện tráo hồn, Hà hoảng loạn nghĩ có lẽ hai người này đã đổi hồn lại rồi. Mà Tú không nhớ gì, đương nhiên Quế Anh cũng quên!
Hà hoang mang một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Hoàng rồi hỏi:
“Mày định buông tay?”
“Tao có cảm giác, đó không còn là mũm mĩm của tao nữa…”
Bằng một cách thần kỳ nào đó, chỉ qua vài ngày tiếp xúc, Hoàng phát hiện mình không còn thích Tú nhiều như trước. Cảm giác như cô hoàn toàn khác so với trước đây, ít cười, hay tự ti và luôn nhìn về phía Phát, giống cô của quá khứ. Mà Hoàng thì lại chỉ thích năng lượng tích cực, nụ cười tươi tự tin của cô.
Buồn bực chuyện này, Hoàng thông báo sẽ ôn thi chăm chỉ rồi khóa facebook để đừng ai làm phiền.
Hoàng tựa người vào lan can, cúi đầu nhìn những đóa hoa mười giờ trồng trước cửa lớp. Đúng giờ hoa sẽ nở, đúng người mới có thể cưới làm vợ. Cậu từng nghĩ có thể cùng Tú trải qua thanh xuân tươi đẹp rồi dắt tay nhau từ giảng đường qua đến lễ đường, vậy mà không được.
Tất cả hồi ức tốt đẹp giữa họ đều bị đối phương xóa sạch sẽ, cậu nghĩ đến thôi là khó thở, ngực như nghẹn lại. Nếu có thể lùi về quá khứ, cậu tình nguyện không làm thân với cô, không vui vẻ ở bên cạnh cô để rồi rung động và đánh mất cả bản thân.
Hà thấy Hoàng mặt mũi đầy tâm sự, chỉ có thể đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu hai cái:
“Cố lên bạn.”
Ngoài ba chữ này ra, biết nói gì để an ủi một người con trai trẻ đang buồn vì tình đây?
Đúng lúc Hoàng đang buồn bực đó, tiếng cười đùa của Tú và Phát ở xa xa truyền tới làm Hoàng khó chịu quay đầu sang nơi khác, cậu vào lớp, mở vở ra bắt đầu vùi đầu học hành chăm chỉ.
Dù đã không còn được như trước, dù có nguy cơ chia tay, Hoàng vẫn muốn thi đỗ đại học M như đã hứa, vì cậu đã hứa rồi thì phải làm được. Nếu đến đó, cậu có thể học chung với mũm mĩm rồi, và một lần nữa theo đuổi lại cô.
Thời gian sau đó, Hoàng lặn mất tăm trên mạng xã hội, không rõ là làm gì.
Quế Anh thì vẫn bị dây dưa, vừa học vừa tìm cách đối phó với người đàn ông vẫn luôn gây rối với mình. Cô tức điên cầm điện thoại lên gọi cho Phú, ở trong phòng nói to:
“Anh mà còn vậy nữa tôi gọi công an bắt anh thật đó nha!”
“Anh… Làm phiền em vậy hả?”
Giọng anh nghe có hơi buồn tủi, Quế Anh ừm một tiếng:
“Đúng, anh phiền lắm. Em nói thật là không nhớ gì về anh cả, em xin lỗi, ngàn lần xin lỗi anh… nhưng mà, anh đừng quấy phá em nữa được không ạ?”
Tình cảm mà Phú dành cho cô tuy rằng không có mãnh liệt lắm, nhưng anh ta vẫn bám cô thật dai dẳng, bởi vì da mặt anh ta cũng tương đối mỏng. Nếu lần này bị một con bé học sinh cấp ba đá tung mông, bạn bè sẽ cười anh ta đến chết.
Đúng lúc Quế Anh định trả lời, cửa phòng bật mở và mẹ của cô bước vào.