Hoàng không trả lời ngay mà cẩn thận suy nghĩ trước câu hỏi có phần kỳ quặc của cô. Giả sử nếu bạn gái cậu biến mất, vậy cậu chắc chắn phải nhận ra chứ! Nhưng Hoàng cảm giác bây giờ nói gì cũng không đúng.
Hoàng dùng sức siết chặt Quế Anh vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của cô. Dưới bóng cây già nua với những tán lá dày, Quế Anh gần như khóc đến khi lịm đi. Hoàng phải cõng cô xuống phòng y tế và gọi chú Quang - ba của cô đến chở cô về nhà.
Hai ngày kế tiếp, lớp học vắng bóng của Quế Anh.
Hoàng không trả lời câu hỏi kia vì sợ nói sai sẽ khiến cô buồn lòng, mà như vậy vô tình khiến cô cảm giác hụt hẫng, đau đớn.
Quế Anh ngồi trên giường, hai mắt sưng húp, gò má hốc hác như người bệnh lâu ngày. Hai ngày nay cô còn chẳng ăn được một bữa đàng hoàng, không cần vận động cũng khiến bản thân sụt cân nghiêm trọng, đi kèm với đó là sức khỏe bị ảnh hưởng.
Cô cầm chặt điện thoại trên tay, nhìn dòng tin mà Tú gửi cho mình hôm qua. Cô ấy yêu cầu cô cung cấp mật khẩu của tài khoản facebook “Hoàng Vũ Quế Anh”, nói rằng như vậy mới không bị người khác nhìn ra. Vì vậy, Quế Anh cũng thành thật đưa mật khẩu cho Tú, nhưng làm xong mới thấy hối hận muốn chết. Nhìn thấy trên dòng thời gian của tài khoản kia đăng những bức ảnh đi vui chơi và ăn uống cùng gia đình khiến tim cô đau thắt, khóc càng nhiều hơn.
Trước kia ba mẹ không quan tâm và ít khi dành thời gian cho cô, vậy mà sau khi Tú xuất hiện thì họ lại dành tình yêu vốn thuộc về cô cho Tú, tất cả mọi thứ. Quế Anh tự thấy bản thân điên khùng, chẳng phải cha mẹ Tú cũng yêu thương cô như con ruột đấy sao?
Không. Bản chất không giống.
Cho dù không có vụ tai nạn kia xảy ra thì cha mẹ Tú vẫn đã và luôn yêu thương Tú, nhưng cha mẹ Quế Anh chỉ thật sự để tâm tới cô sau khi cô suýt chết. Không có so sánh sẽ không có đau lòng.
Quế Anh đè chặt phần ngực đang căng nhức của mình, cắn môi đến nỗi bật máu. Mùi vị tanh tưởi xộc lên, một dòng máu tươi chảy xuống cằm cô, kèm theo đó là từng giọt nước mắt mặn chát.
Bỗng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc. Quế Anh dùng tay áo lau vội nước mắt nước mũi, ngẩng đầu nhìn về phía đó. Vì để tránh cô làm ra chuyện dại dột, cha mẹ dặn cô đừng khóa cửa phòng và chuẩn bị cả chìa khóa riêng, phòng khi cô khóa trái cửa.
Mẹ cô xuất hiện với một bát cơm đầy đủ thịt rau, còn có trà sữa mà cô thích nhất. Bà đi tới bên giường, đặt đồ ăn lên tay cô rồi nói:
“Mẹ không biết con gặp chuyện gì, nhưng mà cơm nước đàng hoàng vô. Trà sữa này là thằng Hoàng nó mua cho con đó, nó nói khi nào con muốn gặp nó thì nó mới dám tới.”
Hai ngày này, Quế Anh không thèm trả lời tin nhắn của Hoàng khiến cậu đang điên hết cả người lên. Lúc trên lớp, cậu luôn tỏ thái độ cộc cằn với mọi người, ai trêu cậu một cái chắc cậu sẽ lao lên đánh nhau với người đó luôn.
Quế Anh rưng rưng nhìn bà Hoa - mẹ của Tú, người này nếu vốn là mẹ của cô thì tốt quá. Cô sẽ không phải suy nghĩ nhiều, không phải nằm đắp chăn tự hỏi vô số lần rằng mẹ có thương mình không.
Tay Quế Anh run lẩy bẩy vì đói, cô vừa khóc vừa ăn cơm, mấy lần còn bị nghẹn căng cổ họng.
Bà Hoa ngồi bên cạnh sờ tóc con gái, nói:
“Con ăn cơm, nghỉ ngơi rồi mai mẹ chở con đi gặp bác sĩ tâm lý, nha?”
Cả nhà ai cũng cho rằng Quế Anh bị bệnh tâm lý nên không dám làm bừa. Ba của cô cũng chịu khó xin nghỉ một hôm để chở cô đi khám. Họ liên hệ và nói rõ tình trạng của cô rồi, nhưng bác sĩ nói cần phải gặp mặt trực tiếp để hỏi cặn kẽ hơn, thuyết phục họ mang Quế Anh đi gặp ông.
Quế Anh tự biết bản thân không có bệnh, cô nói:
“Con không sao, con bị áp lực quá nên mới vậy thôi mẹ.”
“Bởi vì là áp lực nên phải đi, coi người ta nói thế nào! Mẹ có mỗi mình con thôi, con mà làm sao thì mẹ cũng không sống nổi!”
Bà Hoa cũng không nhịn được, bắt đầu rơi nước mắt. Bà muốn làm gì đó cho con gái nhưng nó cứ đẩy bà ra, không cho bà đến gần!
Quế Anh cố nuốt miếng cơm vừa nhai, bối rối vì thấy bà khóc. Cô vội lau mặt rồi nghiêm túc nói:
“Con không sao thật, mẹ đừng tốn tiền cho con đi bác sĩ tâm lý, mai con đi học lại bình thường ạ.”
Chuyện của cô đã ảnh hưởng nhiều đến gia đình và cả Hoàng, bạn bè mình, cô không thể cứ suốt ngày ở trong phòng đóng cửa khóc lóc được.
Quế Anh nhất quyết từ chối gặp bác sĩ tâm lý, buổi chiều hôm đó còn xuống nhà ăn cơm cùng ba mẹ, cho thấy cô đã ổn. Nhưng trong mắt người lớn, cô chỉ đang cố gắng gượng quá sức. Cô nhiều lần đảm bảo với họ mình vẫn ổn, năn nỉ ỉ ôi mãi thì ba mẹ mới thôi không nhắc việc đi khám bệnh nữa.
Gia đình thì tạm yên tâm với cô, chỉ là có một người vẫn luôn chờ đợi cô hồi âm nhưng chưa thấy.
Hoàng thao thức không khác gì Quế Anh, trăm ngàn lần tự hỏi vẫn chưa biết được lý do mình khiến cô giận là gì. Cậu đã hủy kết bạn với người yêu cũ, cũng nhắn hơn mấy chục tin nhận lỗi với cô mà cô chưa xem. Đưa tay vò mái tóc xoăn của mình, Hoàng tức giận:
“Con gái khó hiểu thật chứ!”
Trước kia sao cậu không biết cô ấy còn có một mặt như vậy? Làm cậu mất hết cả tâm trí học hành, may mà đã qua kỳ thi rồi.
Quá trình chờ đợi tin nhắn của Quế Anh kéo dài không chỉ ba ngày mà còn lâu hơn như vậy nữa, khiến Hoàng không còn chút xíu kiên nhẫn nào.
Cuối tuần, Quế Anh xin phép ba mẹ rồi rời khỏi nhà và đi gặp người cần gặp. Họ hẹn nhau ở quán cà phê gần nhà, đó là nơi mà trước kia Tú hay đến. Khi Quế Anh đi vào thì nhân viên ra vẻ thân thiết lên tiếng hỏi thăm, cô cũng gật đầu đáp lại hết, sau đó nhìn thấy “chính mình” ngồi một góc chờ đợi.
Trên bàn đặt hai ly trà sữa, một vị socola, một vị matcha. Khẩu vị của hai người hoàn toàn khác nhau nhỉ?
Quế Anh lâu ngày mới nhìn thấy mặt mũi bản thân, Tú cũng vậy, đều rất sốc.
Quế Anh không nghĩ nếu ngồi đối diện nhìn vào thì cô lại như vậy, mắt một mí xinh đẹp hơi xếch lên, mũi cao nhỏ gọn, môi không dày không mỏng, da mặt trắng mịn. Mặc dù đôi mắt là nhược điểm của cô, nhưng vì khuôn mặt nhỏ gọn nên ngũ quan kết hợp lại nhìn rất xinh xắn. Chiều cao của họ thì tương đương, đều khoảng mét sáu.
“Chào.” Quế Anh chủ động lên tiếng.
“Ừ, chào.” Tú đáp lời, nếu nói ai sốc nhất vậy phải kể đến cô nàng. Tú đâu nghĩ bản thân có một ngày bản thân trông nữ tính đáng yêu đến thế. “Giảm cân có cực không?”
“Cực chứ, chắc cậu phải biết rõ nhất mà?” Quế Anh cười gượng.
Tú đã từng giảm cân, nhưng lại không thành công và thậm chí là nhập viện vì hại sức khỏe, cho nên chắc hẳn cô nàng biết rõ để giảm được chừng ấy mỡ thừa thì phải nỗ lực ra sao.
Hai người đều hết sức ngượng ngùng, nhưng Quế Anh là người hoạt ngôn nên luôn có cách phá tan không khí kỳ quặc giữa họ. Cô nói:
“Cậu tìm tớ định nói chuyện gì quan trọng hả?”
“Ừ, nói chung chắc hai đứa mình đều muốn quay về mà nhỉ?”
“...” Quế Anh không biết nữa, nửa muốn nửa không.
Tú tiếp: “Trước khi tìm ra được cách quay về, tớ nghĩ phải đặt ra vài quy định chung để đảm bảo công bằng.”
Công bằng sao? Quế Anh nâng mắt lên nhìn thẳng vào Tú, lòng thấy thấp thỏm. Quả nhiên, câu sau đó của Tú khiến cô nhíu chặt mày. Cô nàng nói:
“Tớ muốn cậu tránh xa Hoàng ra.”
Vậy buổi hẹn hôm nay là để đưa ra những yêu cầu để bảo vệ “cơ thể” của nhau nhỉ? Quế Anh hơi giật mình, mặc dù đoán trước được rồi nhưng khi nghe trực tiếp vẫn thấy khá khó chịu. Cô nói:
“Sao phải thế?”
Tú thẳng thừng nói:
“Vì tớ thích Phát, tớ không thích Hoàng.”
Hoàng dùng sức siết chặt Quế Anh vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của cô. Dưới bóng cây già nua với những tán lá dày, Quế Anh gần như khóc đến khi lịm đi. Hoàng phải cõng cô xuống phòng y tế và gọi chú Quang - ba của cô đến chở cô về nhà.
Hai ngày kế tiếp, lớp học vắng bóng của Quế Anh.
Hoàng không trả lời câu hỏi kia vì sợ nói sai sẽ khiến cô buồn lòng, mà như vậy vô tình khiến cô cảm giác hụt hẫng, đau đớn.
Quế Anh ngồi trên giường, hai mắt sưng húp, gò má hốc hác như người bệnh lâu ngày. Hai ngày nay cô còn chẳng ăn được một bữa đàng hoàng, không cần vận động cũng khiến bản thân sụt cân nghiêm trọng, đi kèm với đó là sức khỏe bị ảnh hưởng.
Cô cầm chặt điện thoại trên tay, nhìn dòng tin mà Tú gửi cho mình hôm qua. Cô ấy yêu cầu cô cung cấp mật khẩu của tài khoản facebook “Hoàng Vũ Quế Anh”, nói rằng như vậy mới không bị người khác nhìn ra. Vì vậy, Quế Anh cũng thành thật đưa mật khẩu cho Tú, nhưng làm xong mới thấy hối hận muốn chết. Nhìn thấy trên dòng thời gian của tài khoản kia đăng những bức ảnh đi vui chơi và ăn uống cùng gia đình khiến tim cô đau thắt, khóc càng nhiều hơn.
Trước kia ba mẹ không quan tâm và ít khi dành thời gian cho cô, vậy mà sau khi Tú xuất hiện thì họ lại dành tình yêu vốn thuộc về cô cho Tú, tất cả mọi thứ. Quế Anh tự thấy bản thân điên khùng, chẳng phải cha mẹ Tú cũng yêu thương cô như con ruột đấy sao?
Không. Bản chất không giống.
Cho dù không có vụ tai nạn kia xảy ra thì cha mẹ Tú vẫn đã và luôn yêu thương Tú, nhưng cha mẹ Quế Anh chỉ thật sự để tâm tới cô sau khi cô suýt chết. Không có so sánh sẽ không có đau lòng.
Quế Anh đè chặt phần ngực đang căng nhức của mình, cắn môi đến nỗi bật máu. Mùi vị tanh tưởi xộc lên, một dòng máu tươi chảy xuống cằm cô, kèm theo đó là từng giọt nước mắt mặn chát.
Bỗng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc. Quế Anh dùng tay áo lau vội nước mắt nước mũi, ngẩng đầu nhìn về phía đó. Vì để tránh cô làm ra chuyện dại dột, cha mẹ dặn cô đừng khóa cửa phòng và chuẩn bị cả chìa khóa riêng, phòng khi cô khóa trái cửa.
Mẹ cô xuất hiện với một bát cơm đầy đủ thịt rau, còn có trà sữa mà cô thích nhất. Bà đi tới bên giường, đặt đồ ăn lên tay cô rồi nói:
“Mẹ không biết con gặp chuyện gì, nhưng mà cơm nước đàng hoàng vô. Trà sữa này là thằng Hoàng nó mua cho con đó, nó nói khi nào con muốn gặp nó thì nó mới dám tới.”
Hai ngày này, Quế Anh không thèm trả lời tin nhắn của Hoàng khiến cậu đang điên hết cả người lên. Lúc trên lớp, cậu luôn tỏ thái độ cộc cằn với mọi người, ai trêu cậu một cái chắc cậu sẽ lao lên đánh nhau với người đó luôn.
Quế Anh rưng rưng nhìn bà Hoa - mẹ của Tú, người này nếu vốn là mẹ của cô thì tốt quá. Cô sẽ không phải suy nghĩ nhiều, không phải nằm đắp chăn tự hỏi vô số lần rằng mẹ có thương mình không.
Tay Quế Anh run lẩy bẩy vì đói, cô vừa khóc vừa ăn cơm, mấy lần còn bị nghẹn căng cổ họng.
Bà Hoa ngồi bên cạnh sờ tóc con gái, nói:
“Con ăn cơm, nghỉ ngơi rồi mai mẹ chở con đi gặp bác sĩ tâm lý, nha?”
Cả nhà ai cũng cho rằng Quế Anh bị bệnh tâm lý nên không dám làm bừa. Ba của cô cũng chịu khó xin nghỉ một hôm để chở cô đi khám. Họ liên hệ và nói rõ tình trạng của cô rồi, nhưng bác sĩ nói cần phải gặp mặt trực tiếp để hỏi cặn kẽ hơn, thuyết phục họ mang Quế Anh đi gặp ông.
Quế Anh tự biết bản thân không có bệnh, cô nói:
“Con không sao, con bị áp lực quá nên mới vậy thôi mẹ.”
“Bởi vì là áp lực nên phải đi, coi người ta nói thế nào! Mẹ có mỗi mình con thôi, con mà làm sao thì mẹ cũng không sống nổi!”
Bà Hoa cũng không nhịn được, bắt đầu rơi nước mắt. Bà muốn làm gì đó cho con gái nhưng nó cứ đẩy bà ra, không cho bà đến gần!
Quế Anh cố nuốt miếng cơm vừa nhai, bối rối vì thấy bà khóc. Cô vội lau mặt rồi nghiêm túc nói:
“Con không sao thật, mẹ đừng tốn tiền cho con đi bác sĩ tâm lý, mai con đi học lại bình thường ạ.”
Chuyện của cô đã ảnh hưởng nhiều đến gia đình và cả Hoàng, bạn bè mình, cô không thể cứ suốt ngày ở trong phòng đóng cửa khóc lóc được.
Quế Anh nhất quyết từ chối gặp bác sĩ tâm lý, buổi chiều hôm đó còn xuống nhà ăn cơm cùng ba mẹ, cho thấy cô đã ổn. Nhưng trong mắt người lớn, cô chỉ đang cố gắng gượng quá sức. Cô nhiều lần đảm bảo với họ mình vẫn ổn, năn nỉ ỉ ôi mãi thì ba mẹ mới thôi không nhắc việc đi khám bệnh nữa.
Gia đình thì tạm yên tâm với cô, chỉ là có một người vẫn luôn chờ đợi cô hồi âm nhưng chưa thấy.
Hoàng thao thức không khác gì Quế Anh, trăm ngàn lần tự hỏi vẫn chưa biết được lý do mình khiến cô giận là gì. Cậu đã hủy kết bạn với người yêu cũ, cũng nhắn hơn mấy chục tin nhận lỗi với cô mà cô chưa xem. Đưa tay vò mái tóc xoăn của mình, Hoàng tức giận:
“Con gái khó hiểu thật chứ!”
Trước kia sao cậu không biết cô ấy còn có một mặt như vậy? Làm cậu mất hết cả tâm trí học hành, may mà đã qua kỳ thi rồi.
Quá trình chờ đợi tin nhắn của Quế Anh kéo dài không chỉ ba ngày mà còn lâu hơn như vậy nữa, khiến Hoàng không còn chút xíu kiên nhẫn nào.
Cuối tuần, Quế Anh xin phép ba mẹ rồi rời khỏi nhà và đi gặp người cần gặp. Họ hẹn nhau ở quán cà phê gần nhà, đó là nơi mà trước kia Tú hay đến. Khi Quế Anh đi vào thì nhân viên ra vẻ thân thiết lên tiếng hỏi thăm, cô cũng gật đầu đáp lại hết, sau đó nhìn thấy “chính mình” ngồi một góc chờ đợi.
Trên bàn đặt hai ly trà sữa, một vị socola, một vị matcha. Khẩu vị của hai người hoàn toàn khác nhau nhỉ?
Quế Anh lâu ngày mới nhìn thấy mặt mũi bản thân, Tú cũng vậy, đều rất sốc.
Quế Anh không nghĩ nếu ngồi đối diện nhìn vào thì cô lại như vậy, mắt một mí xinh đẹp hơi xếch lên, mũi cao nhỏ gọn, môi không dày không mỏng, da mặt trắng mịn. Mặc dù đôi mắt là nhược điểm của cô, nhưng vì khuôn mặt nhỏ gọn nên ngũ quan kết hợp lại nhìn rất xinh xắn. Chiều cao của họ thì tương đương, đều khoảng mét sáu.
“Chào.” Quế Anh chủ động lên tiếng.
“Ừ, chào.” Tú đáp lời, nếu nói ai sốc nhất vậy phải kể đến cô nàng. Tú đâu nghĩ bản thân có một ngày bản thân trông nữ tính đáng yêu đến thế. “Giảm cân có cực không?”
“Cực chứ, chắc cậu phải biết rõ nhất mà?” Quế Anh cười gượng.
Tú đã từng giảm cân, nhưng lại không thành công và thậm chí là nhập viện vì hại sức khỏe, cho nên chắc hẳn cô nàng biết rõ để giảm được chừng ấy mỡ thừa thì phải nỗ lực ra sao.
Hai người đều hết sức ngượng ngùng, nhưng Quế Anh là người hoạt ngôn nên luôn có cách phá tan không khí kỳ quặc giữa họ. Cô nói:
“Cậu tìm tớ định nói chuyện gì quan trọng hả?”
“Ừ, nói chung chắc hai đứa mình đều muốn quay về mà nhỉ?”
“...” Quế Anh không biết nữa, nửa muốn nửa không.
Tú tiếp: “Trước khi tìm ra được cách quay về, tớ nghĩ phải đặt ra vài quy định chung để đảm bảo công bằng.”
Công bằng sao? Quế Anh nâng mắt lên nhìn thẳng vào Tú, lòng thấy thấp thỏm. Quả nhiên, câu sau đó của Tú khiến cô nhíu chặt mày. Cô nàng nói:
“Tớ muốn cậu tránh xa Hoàng ra.”
Vậy buổi hẹn hôm nay là để đưa ra những yêu cầu để bảo vệ “cơ thể” của nhau nhỉ? Quế Anh hơi giật mình, mặc dù đoán trước được rồi nhưng khi nghe trực tiếp vẫn thấy khá khó chịu. Cô nói:
“Sao phải thế?”
Tú thẳng thừng nói:
“Vì tớ thích Phát, tớ không thích Hoàng.”