Chuyện của Hoàng tạm thời được giải quyết, cô Thúy đứng trước lớp nhắc nhở các bạn học sinh phải chú tâm vào chuyện học hành, răn dạy cậu để làm gương cho những bạn khác.
Quế Anh ngồi ở dưới lén lút giơ ngón tay cái lên với Hoàng, biết rõ chuyện này không tốt, cơ mà có người vì cô đánh nhau với kẻ khác thì còn gì hối tiếc nữa. Thanh xuân của cô chỉ cần một cậu bạn đáng giá thế này thôi.
Hoàng đứng trên bục giảng, trên khuôn mặt đẹp trai là sự nghiêm túc chưa từng có, bên tai văng vẳng giọng cô chủ nhiệm, nhưng tay cậu lại lẳng lặng làm ra dấu “like” giống y như Quế Anh.
Thằng Bảo ngồi bên cạnh Quế Anh thấy thì liếc muốn trắng mắt:
“Má hai cái đứa này!”
Hà ngồi đâu đó ở bàn trên cũng quay xuống, đồng bệnh tương liên với thằng Bảo, cùng nhau mắt đi mày lại. Bọn họ đều đang khóc trong lòng nhiều chút vì bị thồn cẩu lương.
Khắp khối mười kể từ khi đó bắt đầu đồn thổi về chuyện một cô béo và hai chàng đẹp trai, ai cũng tò mò không biết Quế Anh có gì nổi bật, vì vậy thỉnh thoảng lại có người ghé qua lớp 10A1 để nhìn một cái, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mỗi lần như vậy, Hoàng đều ở phía sau lớn tiếng kêu:
“Tú yêu dấu!”
“Mày thần kinh à?” Quế Anh ngượng ngùng quay lại, định đấm cậu ta nhưng cậu ta né cực nhanh.
Gần đây Hoàng cứ gọi cô là dấu yêu ơi, yêu dấu ơi, làm mấy đứa con gái trong lớp ghét cô thêm. Có điều, Quế Anh thật sự không quan tâm đến đám người quanh mình, cô chỉ chú ý đến bản thân.
Kỳ thi đến, Hoàng vì ăn hôi, được Quế Anh tận tình chỉ bảo mà thành tích cải thiện không ít. Đối với điểm số của cậu, cha mẹ tỏ vẻ cực kỳ hài lòng. Mẹ cậu cười bí hiểm rồi kéo cậu sang một bên, cùng nhau ngồi xuống chiếc ghế đá trước nhà.
Tâm trạng Hoàng đang phơi phới, ngồi dưới gốc cây tràm hứng gió mát càng thêm thoải mái. Cậu đang vươn vai thì mẹ cậu hỏi:
“Mày đang yêu đương à?”
“Hả? Dạ? Đâu có đâu!” Thiếu niên chột dạ mở to mắt, sau đó còn cười giả ngu: “Mẹ nói gì, con mẹ ai thèm yêu!”
“Đừng có xạo xạo, mẹ thấy mày thích con Tú hàng xóm lắm, có gì ngon cũng đem qua đó, dù người ta không ăn mày cũng bưng qua cho nữa.”
Mẹ nói một câu chí mạng làm Hoàng không biết phải đáp thế nào, ấp úng hồi lâu, cậu nói:
“Thì con thấy bạn bè nên chia sẻ đồ ăn với nhau thôi mà mẹ.”
Cho dù lấp liếm thế nào cũng khó qua nổi ánh mắt của người lớn, gừng càng già càng cay, mẹ Hoàng ngồi vắt một chân trên ghế, cười rộ lên:
“Thế chuyện hôm trước đánh nhau cũng là vì bạn thôi hả? Trước giờ sao không thấy mày chơi với đứa con gái nào mà?”
Thế là hết chối cãi, Hoàng xấu hổ gãi đầu. Sự im lặng kế tiếp của cậu đã nói rõ chuyện đúng như mẹ cậu suy đoán.
“Nói chứ, mẹ không cấm cản gì, chỉ sợ mày yêu rồi học tụt dốc. Nhưng mà thấy mày có chí thế, mẹ cho phép.”
Hoàng đang lo lắng không biết phải làm sao chợt nghe thấy mẹ ủng hộ chuyện tình cảm của cậu, cậu giật mình nhìn bà, sâu trong mắt bà là sự yêu thương, thấu hiểu. Tuổi trẻ đôi khi phải lòng ai đó cũng rất bình thường, những rung động đầu đời khó mà kiểm soát được. Bà cũng từng là con nít, từng trải qua cảm giác này rồi, miễn chuyện yêu sớm không ảnh hưởng tới thành tích, không làm con trai bà mụ mị đầu óc thì bà vẫn ủng hộ.
Trước đây bà cũng không ưng bụng con bé hàng xóm lắm, bởi vì lúc nào con bé cũng lầm lầm lì lì, ít nói, thành tích học tương đối tệ, quanh người mang năng lượng tiêu cực. Nhưng những thay đổi gần đây cho thấy con bé thật ra là người rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, năng động dễ thương.
Hoàng mím môi nhìn chăm chú mẹ của mình, đột nhiên nghiêng người sang ôm bà một cái, nói:
“Yêu mẹ quá đi!”
Mẹ Hoàng bật cười đẩy đầu con trai ra:
“Thôi mày đi ra đi! Gớm chết!”
“Sao mẹ giống Tú thế nhỉ? Người ta thể hiện tình cảm mà cứ bị chửi là gớm!” Thiếu niên nào đó tủi thân bĩu môi.
“Không gớm là gì? Tự nhiên nói yêu nói thương, thôi thôi, mày đừng có ở đây sến súa với mẹ!”
Hoàng bị mẹ đuổi đi chơi, còn cho ít tiền để mua đồ ăn vặt, nhưng bà nói tuyệt đối không được ra net cắm cọc ở đó nữa.
“Mẹ mà thấy mày đi chơi game như trước thì tới số mày nhá!”
Thấy mẹ dọa mình, Hoàng uất ức:
“Dạ người ta biết rồi mà, đang bận học hành chăm chỉ mà mẹ cứ trêu hoài!”
…
Thời gian trôi qua nhanh, chuyện của Hoàng chìm vào trong quá khứ, không thấy cô Thanh nêu tên Hoàng ra hội đồng trường để mà kỷ luật. Cả lớp 10A1 đều đồn đãi vì cô Thúy hết lòng giải thích, bào chữa giúp nên mới yên ổn. Thật ra việc đánh nhau cũng không nghiêm trọng đến mức ấy, ở trường của họ có thiếu gì những lần học sinh đấm nhau vỡ đầu nhập viện đâu? Chỉ bởi vì cô Thanh có ác cảm với lớp 10A1 nên mới muốn làm to chuyện.
Gần đây, Quế Anh ngày càng gầy, ngay cả những người bình thường không quan tâm gì tới cô cũng nhận ra cô đang giảm cân cực nhanh. Nhưng trạng thái của cô lúc nào cũng dặt dẹo, thuốc giảm cân vẫn có tác dụng phụ nhất định, làm cô thấy mệt mỏi.
Hoàng thì luôn vui vẻ ở bên cạnh săn sóc, đùa giỡn với cô, học cùng cô, đi tập thể dục cùng cô. Trong quyển sổ nhỏ của cậu ghi chi chít số đo ba vòng của cô bạn này. Vốn dĩ cô xuống ký thì cậu phải vui mới đúng, nhưng nỗi bất an trong lòng cậu ngày một lớn hơn. Cậu cảm giác được sự quan tâm của mình chưa đủ khiến cô rung động, hoặc là, bởi vì ngay từ đầu đã xác định hai đứa chỉ dừng lại ở bạn thân nên cô nàng mới thờ ơ với tình cảm của cậu như thế!
Một ngày của tháng thứ ba sau khi giảm cân, hai đứa đang ở bên ngoài đi ăn bún đậu mắm tôm thì có người xin facebook của Quế Anh.
“Bạn ơi, nãy giờ mình ngồi kia thấy bạn dễ thương quá, cho mình xin số điện thoại hay facebook được không?”
Quế Anh sững lại, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu hơi đờ ra. Ba tháng, cô giảm được tận hai mươi sáu ký, từ tám tám xuống còn sáu mươi hai thôi. Nghĩa là cô hiện tại không còn quá béo nữa, chân chính trở thành một cô nàng “chubby” có da có thịt đáng yêu.
Mét sáu, sáu mươi hai ký, khỏe mạnh, mặt mũi không hẳn xinh đẹp nhưng luôn tạo cho người ta cảm giác rất dễ thương, rất duyên dáng.
Hoàng ở bên cạnh vừa mới chấm miếng đậu hũ vào trong chén mắm tôm thôi, còn chưa kịp ăn mà thấy cổ họng nghẹn luôn rồi. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía tên kia, lên tiếng hỏi:
“Mình còn sống nhăn răng mà bạn ơi?”
Ai đời hai đứa một trai một gái đi ăn cùng nhau mà không biết ý hay sao còn chạy tới xin thông tin liên lạc?
Cậu trai kia gãi gãi đầu rồi nói:
“Tại thấy hai người xưng hô qua lại mày tao rồi kiểu… không phải bạn trai bạn gái nên mình mới đánh bạo tới hỏi. Nếu làm phiền thì xin lỗi hai người.”
Quế Anh lắc tay, vội giải thích:
“Đâu có, không phải người yêu đâu, nhưng mà mình vừa mới mất nick facebook rồi, số điện thoại thì mẹ quản chặt lắm nên chắc không cho được.”
“À, vậy thôi. Xin lỗi bạn.”
Chàng trai kia cũng không có ý định dây dưa, nói xong đi về chỗ ngồi, bên bàn đó truyền tới tiếng cười của mấy người bạn, hẳn là vì cậu chàng thất bại nên bị trêu. Thật ra cậu ta là người thích những cô gái mũm mĩm một chút giống như Quế Anh, nên mới định làm quen.
Mặt Hoàng lúc này đen như đít nồi, hậm hực buông đũa xuống không thèm ăn nữa. Cậu không thích cách mà cô phủ định quan hệ của họ như vừa rồi, chẳng khác gì ghét bỏ cậu nên mới vội vã rạch ròi mọi thứ.
Quế Anh nhìn thấy cậu không vui thì hơi bất ngờ:
“Sao thế? Tự nhiên quạu vậy cha?”
“Mày còn hỏi nữa hả?” Hoàng trừng mắt.
Từ khi công cuộc giảm cân của Quế Anh bắt đầu thì Hoàng đã luôn ở cạnh ủng hộ và cổ vũ cô, hầu như mỗi ngày đều nhắn tin hỏi han, ân cần săn sóc, cho nên, Hoàng uất ức nói:
“Nếu mày muốn biết lý do thì tao nói cho biết, tại vì tao thích mày!”
Nghe thấy thế, Quế Anh lập tức há hốc miệng không tin được. Tim cô đập như điên trong lồng ngực, hai gò má cũng nóng bừng bừng và chuyển hồng như quả đào mới chín. Không nghe nhầm đâu, tên này đang tỏ tình với cô á?
Trong quán ăn đầy mùi mắm tôm, một nơi không hề lãng mạn chút nào như vậy, Hoàng đột nhiên nói ra lời thật lòng khiến cho Quế Anh sốc nặng. Điều đầu tiên cô nghĩ tới là thằng cha này đúng thật quá ngáo, ai lại đi tỏ tình ở quán bún đậu, hơn nữa còn dùng vẻ mặt quạu quọ như ai cướp cơm của mình để bộc bạch.
Quế Anh ngồi ở dưới lén lút giơ ngón tay cái lên với Hoàng, biết rõ chuyện này không tốt, cơ mà có người vì cô đánh nhau với kẻ khác thì còn gì hối tiếc nữa. Thanh xuân của cô chỉ cần một cậu bạn đáng giá thế này thôi.
Hoàng đứng trên bục giảng, trên khuôn mặt đẹp trai là sự nghiêm túc chưa từng có, bên tai văng vẳng giọng cô chủ nhiệm, nhưng tay cậu lại lẳng lặng làm ra dấu “like” giống y như Quế Anh.
Thằng Bảo ngồi bên cạnh Quế Anh thấy thì liếc muốn trắng mắt:
“Má hai cái đứa này!”
Hà ngồi đâu đó ở bàn trên cũng quay xuống, đồng bệnh tương liên với thằng Bảo, cùng nhau mắt đi mày lại. Bọn họ đều đang khóc trong lòng nhiều chút vì bị thồn cẩu lương.
Khắp khối mười kể từ khi đó bắt đầu đồn thổi về chuyện một cô béo và hai chàng đẹp trai, ai cũng tò mò không biết Quế Anh có gì nổi bật, vì vậy thỉnh thoảng lại có người ghé qua lớp 10A1 để nhìn một cái, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mỗi lần như vậy, Hoàng đều ở phía sau lớn tiếng kêu:
“Tú yêu dấu!”
“Mày thần kinh à?” Quế Anh ngượng ngùng quay lại, định đấm cậu ta nhưng cậu ta né cực nhanh.
Gần đây Hoàng cứ gọi cô là dấu yêu ơi, yêu dấu ơi, làm mấy đứa con gái trong lớp ghét cô thêm. Có điều, Quế Anh thật sự không quan tâm đến đám người quanh mình, cô chỉ chú ý đến bản thân.
Kỳ thi đến, Hoàng vì ăn hôi, được Quế Anh tận tình chỉ bảo mà thành tích cải thiện không ít. Đối với điểm số của cậu, cha mẹ tỏ vẻ cực kỳ hài lòng. Mẹ cậu cười bí hiểm rồi kéo cậu sang một bên, cùng nhau ngồi xuống chiếc ghế đá trước nhà.
Tâm trạng Hoàng đang phơi phới, ngồi dưới gốc cây tràm hứng gió mát càng thêm thoải mái. Cậu đang vươn vai thì mẹ cậu hỏi:
“Mày đang yêu đương à?”
“Hả? Dạ? Đâu có đâu!” Thiếu niên chột dạ mở to mắt, sau đó còn cười giả ngu: “Mẹ nói gì, con mẹ ai thèm yêu!”
“Đừng có xạo xạo, mẹ thấy mày thích con Tú hàng xóm lắm, có gì ngon cũng đem qua đó, dù người ta không ăn mày cũng bưng qua cho nữa.”
Mẹ nói một câu chí mạng làm Hoàng không biết phải đáp thế nào, ấp úng hồi lâu, cậu nói:
“Thì con thấy bạn bè nên chia sẻ đồ ăn với nhau thôi mà mẹ.”
Cho dù lấp liếm thế nào cũng khó qua nổi ánh mắt của người lớn, gừng càng già càng cay, mẹ Hoàng ngồi vắt một chân trên ghế, cười rộ lên:
“Thế chuyện hôm trước đánh nhau cũng là vì bạn thôi hả? Trước giờ sao không thấy mày chơi với đứa con gái nào mà?”
Thế là hết chối cãi, Hoàng xấu hổ gãi đầu. Sự im lặng kế tiếp của cậu đã nói rõ chuyện đúng như mẹ cậu suy đoán.
“Nói chứ, mẹ không cấm cản gì, chỉ sợ mày yêu rồi học tụt dốc. Nhưng mà thấy mày có chí thế, mẹ cho phép.”
Hoàng đang lo lắng không biết phải làm sao chợt nghe thấy mẹ ủng hộ chuyện tình cảm của cậu, cậu giật mình nhìn bà, sâu trong mắt bà là sự yêu thương, thấu hiểu. Tuổi trẻ đôi khi phải lòng ai đó cũng rất bình thường, những rung động đầu đời khó mà kiểm soát được. Bà cũng từng là con nít, từng trải qua cảm giác này rồi, miễn chuyện yêu sớm không ảnh hưởng tới thành tích, không làm con trai bà mụ mị đầu óc thì bà vẫn ủng hộ.
Trước đây bà cũng không ưng bụng con bé hàng xóm lắm, bởi vì lúc nào con bé cũng lầm lầm lì lì, ít nói, thành tích học tương đối tệ, quanh người mang năng lượng tiêu cực. Nhưng những thay đổi gần đây cho thấy con bé thật ra là người rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, năng động dễ thương.
Hoàng mím môi nhìn chăm chú mẹ của mình, đột nhiên nghiêng người sang ôm bà một cái, nói:
“Yêu mẹ quá đi!”
Mẹ Hoàng bật cười đẩy đầu con trai ra:
“Thôi mày đi ra đi! Gớm chết!”
“Sao mẹ giống Tú thế nhỉ? Người ta thể hiện tình cảm mà cứ bị chửi là gớm!” Thiếu niên nào đó tủi thân bĩu môi.
“Không gớm là gì? Tự nhiên nói yêu nói thương, thôi thôi, mày đừng có ở đây sến súa với mẹ!”
Hoàng bị mẹ đuổi đi chơi, còn cho ít tiền để mua đồ ăn vặt, nhưng bà nói tuyệt đối không được ra net cắm cọc ở đó nữa.
“Mẹ mà thấy mày đi chơi game như trước thì tới số mày nhá!”
Thấy mẹ dọa mình, Hoàng uất ức:
“Dạ người ta biết rồi mà, đang bận học hành chăm chỉ mà mẹ cứ trêu hoài!”
…
Thời gian trôi qua nhanh, chuyện của Hoàng chìm vào trong quá khứ, không thấy cô Thanh nêu tên Hoàng ra hội đồng trường để mà kỷ luật. Cả lớp 10A1 đều đồn đãi vì cô Thúy hết lòng giải thích, bào chữa giúp nên mới yên ổn. Thật ra việc đánh nhau cũng không nghiêm trọng đến mức ấy, ở trường của họ có thiếu gì những lần học sinh đấm nhau vỡ đầu nhập viện đâu? Chỉ bởi vì cô Thanh có ác cảm với lớp 10A1 nên mới muốn làm to chuyện.
Gần đây, Quế Anh ngày càng gầy, ngay cả những người bình thường không quan tâm gì tới cô cũng nhận ra cô đang giảm cân cực nhanh. Nhưng trạng thái của cô lúc nào cũng dặt dẹo, thuốc giảm cân vẫn có tác dụng phụ nhất định, làm cô thấy mệt mỏi.
Hoàng thì luôn vui vẻ ở bên cạnh săn sóc, đùa giỡn với cô, học cùng cô, đi tập thể dục cùng cô. Trong quyển sổ nhỏ của cậu ghi chi chít số đo ba vòng của cô bạn này. Vốn dĩ cô xuống ký thì cậu phải vui mới đúng, nhưng nỗi bất an trong lòng cậu ngày một lớn hơn. Cậu cảm giác được sự quan tâm của mình chưa đủ khiến cô rung động, hoặc là, bởi vì ngay từ đầu đã xác định hai đứa chỉ dừng lại ở bạn thân nên cô nàng mới thờ ơ với tình cảm của cậu như thế!
Một ngày của tháng thứ ba sau khi giảm cân, hai đứa đang ở bên ngoài đi ăn bún đậu mắm tôm thì có người xin facebook của Quế Anh.
“Bạn ơi, nãy giờ mình ngồi kia thấy bạn dễ thương quá, cho mình xin số điện thoại hay facebook được không?”
Quế Anh sững lại, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu hơi đờ ra. Ba tháng, cô giảm được tận hai mươi sáu ký, từ tám tám xuống còn sáu mươi hai thôi. Nghĩa là cô hiện tại không còn quá béo nữa, chân chính trở thành một cô nàng “chubby” có da có thịt đáng yêu.
Mét sáu, sáu mươi hai ký, khỏe mạnh, mặt mũi không hẳn xinh đẹp nhưng luôn tạo cho người ta cảm giác rất dễ thương, rất duyên dáng.
Hoàng ở bên cạnh vừa mới chấm miếng đậu hũ vào trong chén mắm tôm thôi, còn chưa kịp ăn mà thấy cổ họng nghẹn luôn rồi. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía tên kia, lên tiếng hỏi:
“Mình còn sống nhăn răng mà bạn ơi?”
Ai đời hai đứa một trai một gái đi ăn cùng nhau mà không biết ý hay sao còn chạy tới xin thông tin liên lạc?
Cậu trai kia gãi gãi đầu rồi nói:
“Tại thấy hai người xưng hô qua lại mày tao rồi kiểu… không phải bạn trai bạn gái nên mình mới đánh bạo tới hỏi. Nếu làm phiền thì xin lỗi hai người.”
Quế Anh lắc tay, vội giải thích:
“Đâu có, không phải người yêu đâu, nhưng mà mình vừa mới mất nick facebook rồi, số điện thoại thì mẹ quản chặt lắm nên chắc không cho được.”
“À, vậy thôi. Xin lỗi bạn.”
Chàng trai kia cũng không có ý định dây dưa, nói xong đi về chỗ ngồi, bên bàn đó truyền tới tiếng cười của mấy người bạn, hẳn là vì cậu chàng thất bại nên bị trêu. Thật ra cậu ta là người thích những cô gái mũm mĩm một chút giống như Quế Anh, nên mới định làm quen.
Mặt Hoàng lúc này đen như đít nồi, hậm hực buông đũa xuống không thèm ăn nữa. Cậu không thích cách mà cô phủ định quan hệ của họ như vừa rồi, chẳng khác gì ghét bỏ cậu nên mới vội vã rạch ròi mọi thứ.
Quế Anh nhìn thấy cậu không vui thì hơi bất ngờ:
“Sao thế? Tự nhiên quạu vậy cha?”
“Mày còn hỏi nữa hả?” Hoàng trừng mắt.
Từ khi công cuộc giảm cân của Quế Anh bắt đầu thì Hoàng đã luôn ở cạnh ủng hộ và cổ vũ cô, hầu như mỗi ngày đều nhắn tin hỏi han, ân cần săn sóc, cho nên, Hoàng uất ức nói:
“Nếu mày muốn biết lý do thì tao nói cho biết, tại vì tao thích mày!”
Nghe thấy thế, Quế Anh lập tức há hốc miệng không tin được. Tim cô đập như điên trong lồng ngực, hai gò má cũng nóng bừng bừng và chuyển hồng như quả đào mới chín. Không nghe nhầm đâu, tên này đang tỏ tình với cô á?
Trong quán ăn đầy mùi mắm tôm, một nơi không hề lãng mạn chút nào như vậy, Hoàng đột nhiên nói ra lời thật lòng khiến cho Quế Anh sốc nặng. Điều đầu tiên cô nghĩ tới là thằng cha này đúng thật quá ngáo, ai lại đi tỏ tình ở quán bún đậu, hơn nữa còn dùng vẻ mặt quạu quọ như ai cướp cơm của mình để bộc bạch.