Cũng chẳng rõ Tú đã ngồi trước cửa và bị muỗi cắn bao nhiêu vết, mãi đến tận mười hai giờ Hoàng mới về đến nơi, bởi vì giữa đường cậu còn ghé qua siêu thị để mua ít đồ về nấu cơm. Bình thường vì để tiết kiệm chút tiền, Hoàng và Phong thỏa thuận với nhau sẽ không ăn bên ngoài, mỗi tuần dành ra một ít thời gian để nấu mấy món đơn giản lấp đầy bụng.
Vào đến trước nhà, mới đậu xe xuống Hoàng đã nghe thấy giọng của Tú vang lên mang theo sự khó chịu:
“Sao giờ mày mới về?”
Tâm trạng Hoàng không tốt lắm, cậu bước xuống xe, treo mũ bảo hiểm lại cẩn thận rồi khóa cổ xe và nói:
“Tao cũng đâu bắt mày chờ?”
“Mày nói vậy mà nghe được hả?” Tú nhíu mày, đi tới trước rồi hỏi: “Sao lại nói chuyện với tao kiểu này?”
“Nói chuyện kiểu gì? Trước giờ tao đều vậy.”
Hoàng có vẻ lạnh lùng xa cách làm Tú không vui, cô nàng cắn môi đầy uất ức, như vậy cũng chẳng khiến Hoàng cảm thấy áy náy. Bởi vì trong chuyện này cậu không hề sai. Cậu đã đủ mệt với việc vừa học vừa làm, hơn nữa là ở một nơi xa lạ thế này, mỗi ngày đều phải gồng mình chiến đấu, dùng hết 200% sức lực. Cậu lết về nhà vào nửa đêm, đủ hiểu cậu mệt đến mức nào, còn tâm tư đâu mà nghĩ xem rốt cuộc Tú giận dỗi cái gì.
Thấy Hoàng gần đây luôn tỏ thái độ cự tuyệt mình, Tú hai mắt long lanh hỏi:
“Mày giận tao cái gì hả?”
“Không, chỉ là nếu mày vẫn giữ cái thái độ trịch thượng và luôn ra lệnh cho tao như vậy thì tụi mình đừng làm bạn nữa.”
Bây giờ đến cả việc làm bạn với Tú, Hoàng cũng chẳng cần.
Tú không chỉ đem đến rắc rối cho cậu mà còn cả áp lực, nặng nề đè lên vai cậu. Cuộc sống đã đủ mệt mỏi khổ sở, cậu hy vọng bản thân có thể tìm được người san sẻ chứ không phải một cục nợ.
Sự thay đổi chóng mặt của Tú khiến Hoàng dần mất hết niềm tin, phần tình cảm còn sót lại trong tim bị bào mòn mỗi ngày.
Cậu cầm lấy mấy thứ nguyên liệu vừa mua từ siêu thị lên, ánh đèn mờ mờ từ phòng ngủ hắt qua cửa sổ soi rõ khuôn mặt đầy chán chường của Hoàng, cậu nói:
“Đêm rồi, tao mệt lắm, mày về đi rồi có chuyện gì hôm sau hãy nói.”
Tú đứng đực ra trong chốc lát, giương mắt nhìn bóng lưng cao lớn của Hoàng. Cậu ấy cũng đã thay đổi rất nhiều từ sau khi lên đại học, luôn chìm trong bận rộn, cho nên khó tính một tí đâu có sao! Nghĩ vậy, cô nàng lớn tiếng xin lỗi rồi quay về phòng của bản thân.
Trong phòng, Phong đã dẹp điện thoại sang một bên và đang nấu nước nóng, thấy Hoàng mặt mày mang theo tâm sự, hắn hỏi:
“Sao thế?”
“Không có gì.”
“Hồi nãy tao nghe tiếng cãi nhau ở dưới nhà, cái… bạn nữ kia là bồ mày hả?” Phong không biết hỏi thế này có làm người ta khó chịu không, ngượng ngùng gãi tóc.
“Không phải, chỉ là bạn thôi, bạn gần nhà.”
Hoàng quả quyết phủ định rồi mang đồ bỏ vào trong tủ lạnh, sắp xếp xong thì đi tắm nước nóng cho khuây khỏa.
Sáng hôm sau là cuối tuần nên không phải đến trường, bài tập cũng chưa đến hạn chót nên cậu rất thong thả. Lúc tắm ra, Hoàng thấy một loạt tin nhắn xin lỗi từ Tú. Cậu tắm rửa thoải mái hơn rồi thì tâm trạng cũng không còn bực dọc nữa, tạm thời nhận lời xin lỗi của cô nàng.
Ở nơi đất khách quê người này, ngoài Hoàng ra Tú cũng chẳng còn biết dựa dẫm vào ai, cậu thẳng thừng nói cô như thế chắc cô sẽ không khóc đâu nhỉ?
Hoàng đi ra cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài. Trăng sáng vằng vặc chiếu xuống, ngày rằm sắp đến, mấy hôm nữa trời đêm sẽ rất đẹp.
…
Chủ nhật, Hoàng tiếp tục đi làm thêm, nhưng vì Phong năn nỉ cho mượn xe đi đón bạn gái nên Hoàng đồng ý, sau đó Phong đưa tiền cho cậu bắt xe buýt đi làm.
Cậu làm nhiều ca khác nhau và không cố định giờ giấc, vậy nhưng luôn có một người chú ý đến lịch làm việc của cậu, đó chính là cô gái bị cậu đụng rơi điện thoại.
“Gì vậy trời?” Hoàng lẩm bẩm, vừa lau khô mấy cái cốc vừa cúi đầu tự hỏi. “Chẳng lẽ bị mình đụng rồi yêu mình luôn? Sao cứ sờ sợ…”
Quế Anh luôn xuất hiện vào những giờ Hoàng làm thêm và ngồi một góc, cũng không làm gì quá đáng, chỉ ngồi và ngắm cậu, nhưng mà cái tần suất này khiến cậu ban đầu thấy bình thường dần trở nên rờn rợn.
Ngồi hơn bốn tiếng đồng hồ, khi Hoàng chuẩn bị kết thúc ca làm và soạn đồ đi về, Quế Anh cũng đứng lên.
Gần đây cô nhớ ra vài thứ, vì vậy nhất định phải nhìn Hoàng để tối về nằm mơ thấy ký ức cũ. Nhưng mà cô đâu biết hành động của mình làm cậu ta sợ chết khiếp.
Hoàng chào chị nhân viên làm ca tối rồi đi ra ngoài, sau đó lén lút nhìn ra sau, Quế Anh cũng đang đi bộ theo cậu.
Nói thật, đến giờ này thì Hoàng cảm giác cô nàng không bình thường chút nào. Cậu đi nhanh hơn, xuyên qua ngã tư chạy bành bạch vào siêu thị chuẩn bị mua ít đồ.
Lúc quay đầu ra sau, cậu không nhìn thấy Quế Anh nữa nên cứ nghĩ là thoát được một kiếp rồi, ai biết vào đúng lúc cậu vươn tay cầm lấy hộp sữa chua trên kệ thì một bàn tay khác cũng đưa ra cầm lấy.
Hoàng giật thót nghiêng người sang một bên, mắt thấy là Quế Anh thì cậu tức giận hỏi:
“Làm gì đó? Sao cứ đi theo tôi hoài vậy? Cậu bị biến thái à?”
“Gì?” Quế Anh trừng mắt. “Cậu nói ai biến thái hả? Cái tên thần kinh này!”
“Con mắm điên! Từ lúc tôi đi làm ở tiệm trà sữa kia tôi đã thấy cậu cứ bám theo tôi rồi đó nhé!” Hoàng lâu lắm rồi mới nổi khùng và nói mấy câu khó nghe như thế này. “Đừng có mơ tưởng nữa, tỉnh táo lại đi, tôi không thích kiểu người rình rập người khác như cậu đâu!”
Một loạt câu nói kia làm đầu Quế Anh như muốn bốc hỏa, cô siết chặt nắm tay sau đó quát trả:
“Cậu mới bớt ảo tưởng lại đi! Tôi thích cậu hồi nào? Con mắt nào thấy tôi thích cậu hả?”
“Vậy sao lúc nào tôi đi làm cậu cũng tới uống trà sữa rồi dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn tôi hả?” Hoàng đưa một tay lên che ngực, né cô như né tà.
Con mẹ nó! Quế Anh rất là muốn chửi thề, vào giờ khắc này cô mà có mang theo đạo cụ thì sẽ bổ đầu Hoàng ra xem rốt cuộc bên trong cấu tạo ra sao, dám tưởng tượng lung tung về cô như thế!
Hai đứa đứng kế bên cái quầy sữa mà đôi co qua lại, Quế Anh tức xanh cả mặt vì bị hiểu lầm:
“Tôi thích uống trà sữa kệ tôi, mắc gì cậu tưởng tôi thích cậu hả? Cậu nghĩ bản thân là biên kịch hay sao mà viết ra cái cốt truyện lãng mạn hóa việc người khác đi uống nước? Tôi nhìn nhiều là vì cái bản mặt cậu khó ưa đó, vì cậu đã làm hỏng điện thoại của tôi!”
“Cậu…” Hoàng bị nói đến nỗi á khẩu, nhắc vụ điện thoại thì đúng là lỗi của cậu thật, cơ mà… “Chẳng phải tôi đã bồi thường bằng một ly trà sữa rồi hả? Sao còn ghi thù?”
Quế Anh nhất thời ngu ngốc mà nói ra mấy lời kia, nghĩ lại cũng không phải lỗi cậu ta, cô ấp úng:
“Tôi, tôi mang điện thoại ra tiệm người ta bảo hư bên trong, đắt lắm đó biết không?”
“Nói xạo là quỷ tha ma bắt nha!” Hoàng nhìn ra được cô nàng đã bắt đầu đuối lý. “Biến thái, rình mò người ta như thế không phải biến thái thì là gì?”
Quế Anh bị người ta bắt bài nên có hơi nóng mặt, cô hừ một tiếng, đôi mắt một mí híp lại, hỏi:
“Không biết nhường con gái à? Tưởng tượng thái quá rồi đó! Đồ boy độc miệng!”
“Nói gì?” Hoàng hơi sững lại, cậu đặt hộp sữa chua về vị trí cũ, sắc mặt hơi đổi.
“Tôi nói cậu là đồ boy độc miệng!”
Quế Anh không chịu thua liếc trắng mắt, nhưng lúc ấy Hoàng lại đột nhiên quát lên:
“Câm đi!”
Giọng của cậu to và vang vọng khiến cho những người gần đó đều nghe thấy, Quế Anh cũng bị dọa giật mình. Cũng chỉ là nói qua nói lại vài câu thôi, làm gì ghê vậy?
Trong lòng Hoàng như có kim châm, cậu đột nhiên nhớ đến biệt danh mà mũm mĩm đã đặt cho mình, hai mắt cậu đỏ bừng nói:
“Không ai được phép gọi tôi là boy độc miệng, đó là biệt danh của bạn gái đặt cho tôi. Cậu cút xa xa ra, đừng để tôi nhìn thấy cậu theo dõi tôi nữa, biết chưa?”
Từ trước đến giờ Quế Anh chưa bao giờ ủy khuất đến thế, cô không phải biến thái, cô cũng không cố tình theo dõi Hoàng chỉ vì chuyện điện thoại, mà thật sự như là có ai xui khiến, cứ bắt cô đến ngồi nhìn cậu làm việc.
Bị mắng thẳng mặt, lại có người đứng gần nhìn xem, Quế Anh tủi thân đến nỗi phát khóc. Nước mắt như trân chân tí tách rơi xuống trên khuôn mặt non mềm, cô mím chặt môi nhìn về phía Hoàng, giống như cậu đã làm ra tội ác tày trời.
Hoàng cũng hoảng, cậu đâu nghĩ một phút nóng máu nói ra câu kia sẽ làm cô nàng khóc. Hơn nữa cậu cũng có nói gì sai đâu, rõ ràng cô gái này cứ bám lấy cậu chứ!
“Khóc, khóc cái gì? Tôi có làm gì cậu đâu?”
“Oa…” Quế Anh mếu mó, nước mắt càng rơi càng nhiều hơn. “Hu hu, cậu bắt nạt tôi!”
“Nín, nín đi, trời ơi?” Hoàng luống ca luống cuống cầm lấy một hộp sữa chua rồi nói: “Tôi mua sữa chua cho cậu, cậu đừng khóc nữa, nhá?”
Câu dỗ ngọt này không có tác dụng, Quế Anh cứ khóc như là vỡ đê, nhiều người đi mua hàng đều đứng lại quan sát hai người họ, khiến thiếu niên xấu hổ gần chết.
Cậu nắm lấy cổ tay Quế Anh, sau đó kéo cô đi ra ngoài cùng mình, còn mua hai hộp sữa chua theo.
Lúc chị nhân viên tính tiền thấy Quế Anh khóc bù lu bù loa thì chép miệng nói:
“Em trai à, không phải chị nhiều chuyện nhưng gì cũng từ từ nói, chứ chị thấy em với bạn gái cãi nhau hơi to tiếng rồi đó.”
“Em…” Hoàng có miệng không thể giải thích, cậu cũng im lặng, mặc kệ.
Tính tiền xong, Hoàng kéo tay Quế Anh đi thẳng ra ngoài tìm một cái ghế ngồi, cô nàng mặt mũi lấm lem, sụt sịt khóc không dừng.
Vào đến trước nhà, mới đậu xe xuống Hoàng đã nghe thấy giọng của Tú vang lên mang theo sự khó chịu:
“Sao giờ mày mới về?”
Tâm trạng Hoàng không tốt lắm, cậu bước xuống xe, treo mũ bảo hiểm lại cẩn thận rồi khóa cổ xe và nói:
“Tao cũng đâu bắt mày chờ?”
“Mày nói vậy mà nghe được hả?” Tú nhíu mày, đi tới trước rồi hỏi: “Sao lại nói chuyện với tao kiểu này?”
“Nói chuyện kiểu gì? Trước giờ tao đều vậy.”
Hoàng có vẻ lạnh lùng xa cách làm Tú không vui, cô nàng cắn môi đầy uất ức, như vậy cũng chẳng khiến Hoàng cảm thấy áy náy. Bởi vì trong chuyện này cậu không hề sai. Cậu đã đủ mệt với việc vừa học vừa làm, hơn nữa là ở một nơi xa lạ thế này, mỗi ngày đều phải gồng mình chiến đấu, dùng hết 200% sức lực. Cậu lết về nhà vào nửa đêm, đủ hiểu cậu mệt đến mức nào, còn tâm tư đâu mà nghĩ xem rốt cuộc Tú giận dỗi cái gì.
Thấy Hoàng gần đây luôn tỏ thái độ cự tuyệt mình, Tú hai mắt long lanh hỏi:
“Mày giận tao cái gì hả?”
“Không, chỉ là nếu mày vẫn giữ cái thái độ trịch thượng và luôn ra lệnh cho tao như vậy thì tụi mình đừng làm bạn nữa.”
Bây giờ đến cả việc làm bạn với Tú, Hoàng cũng chẳng cần.
Tú không chỉ đem đến rắc rối cho cậu mà còn cả áp lực, nặng nề đè lên vai cậu. Cuộc sống đã đủ mệt mỏi khổ sở, cậu hy vọng bản thân có thể tìm được người san sẻ chứ không phải một cục nợ.
Sự thay đổi chóng mặt của Tú khiến Hoàng dần mất hết niềm tin, phần tình cảm còn sót lại trong tim bị bào mòn mỗi ngày.
Cậu cầm lấy mấy thứ nguyên liệu vừa mua từ siêu thị lên, ánh đèn mờ mờ từ phòng ngủ hắt qua cửa sổ soi rõ khuôn mặt đầy chán chường của Hoàng, cậu nói:
“Đêm rồi, tao mệt lắm, mày về đi rồi có chuyện gì hôm sau hãy nói.”
Tú đứng đực ra trong chốc lát, giương mắt nhìn bóng lưng cao lớn của Hoàng. Cậu ấy cũng đã thay đổi rất nhiều từ sau khi lên đại học, luôn chìm trong bận rộn, cho nên khó tính một tí đâu có sao! Nghĩ vậy, cô nàng lớn tiếng xin lỗi rồi quay về phòng của bản thân.
Trong phòng, Phong đã dẹp điện thoại sang một bên và đang nấu nước nóng, thấy Hoàng mặt mày mang theo tâm sự, hắn hỏi:
“Sao thế?”
“Không có gì.”
“Hồi nãy tao nghe tiếng cãi nhau ở dưới nhà, cái… bạn nữ kia là bồ mày hả?” Phong không biết hỏi thế này có làm người ta khó chịu không, ngượng ngùng gãi tóc.
“Không phải, chỉ là bạn thôi, bạn gần nhà.”
Hoàng quả quyết phủ định rồi mang đồ bỏ vào trong tủ lạnh, sắp xếp xong thì đi tắm nước nóng cho khuây khỏa.
Sáng hôm sau là cuối tuần nên không phải đến trường, bài tập cũng chưa đến hạn chót nên cậu rất thong thả. Lúc tắm ra, Hoàng thấy một loạt tin nhắn xin lỗi từ Tú. Cậu tắm rửa thoải mái hơn rồi thì tâm trạng cũng không còn bực dọc nữa, tạm thời nhận lời xin lỗi của cô nàng.
Ở nơi đất khách quê người này, ngoài Hoàng ra Tú cũng chẳng còn biết dựa dẫm vào ai, cậu thẳng thừng nói cô như thế chắc cô sẽ không khóc đâu nhỉ?
Hoàng đi ra cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài. Trăng sáng vằng vặc chiếu xuống, ngày rằm sắp đến, mấy hôm nữa trời đêm sẽ rất đẹp.
…
Chủ nhật, Hoàng tiếp tục đi làm thêm, nhưng vì Phong năn nỉ cho mượn xe đi đón bạn gái nên Hoàng đồng ý, sau đó Phong đưa tiền cho cậu bắt xe buýt đi làm.
Cậu làm nhiều ca khác nhau và không cố định giờ giấc, vậy nhưng luôn có một người chú ý đến lịch làm việc của cậu, đó chính là cô gái bị cậu đụng rơi điện thoại.
“Gì vậy trời?” Hoàng lẩm bẩm, vừa lau khô mấy cái cốc vừa cúi đầu tự hỏi. “Chẳng lẽ bị mình đụng rồi yêu mình luôn? Sao cứ sờ sợ…”
Quế Anh luôn xuất hiện vào những giờ Hoàng làm thêm và ngồi một góc, cũng không làm gì quá đáng, chỉ ngồi và ngắm cậu, nhưng mà cái tần suất này khiến cậu ban đầu thấy bình thường dần trở nên rờn rợn.
Ngồi hơn bốn tiếng đồng hồ, khi Hoàng chuẩn bị kết thúc ca làm và soạn đồ đi về, Quế Anh cũng đứng lên.
Gần đây cô nhớ ra vài thứ, vì vậy nhất định phải nhìn Hoàng để tối về nằm mơ thấy ký ức cũ. Nhưng mà cô đâu biết hành động của mình làm cậu ta sợ chết khiếp.
Hoàng chào chị nhân viên làm ca tối rồi đi ra ngoài, sau đó lén lút nhìn ra sau, Quế Anh cũng đang đi bộ theo cậu.
Nói thật, đến giờ này thì Hoàng cảm giác cô nàng không bình thường chút nào. Cậu đi nhanh hơn, xuyên qua ngã tư chạy bành bạch vào siêu thị chuẩn bị mua ít đồ.
Lúc quay đầu ra sau, cậu không nhìn thấy Quế Anh nữa nên cứ nghĩ là thoát được một kiếp rồi, ai biết vào đúng lúc cậu vươn tay cầm lấy hộp sữa chua trên kệ thì một bàn tay khác cũng đưa ra cầm lấy.
Hoàng giật thót nghiêng người sang một bên, mắt thấy là Quế Anh thì cậu tức giận hỏi:
“Làm gì đó? Sao cứ đi theo tôi hoài vậy? Cậu bị biến thái à?”
“Gì?” Quế Anh trừng mắt. “Cậu nói ai biến thái hả? Cái tên thần kinh này!”
“Con mắm điên! Từ lúc tôi đi làm ở tiệm trà sữa kia tôi đã thấy cậu cứ bám theo tôi rồi đó nhé!” Hoàng lâu lắm rồi mới nổi khùng và nói mấy câu khó nghe như thế này. “Đừng có mơ tưởng nữa, tỉnh táo lại đi, tôi không thích kiểu người rình rập người khác như cậu đâu!”
Một loạt câu nói kia làm đầu Quế Anh như muốn bốc hỏa, cô siết chặt nắm tay sau đó quát trả:
“Cậu mới bớt ảo tưởng lại đi! Tôi thích cậu hồi nào? Con mắt nào thấy tôi thích cậu hả?”
“Vậy sao lúc nào tôi đi làm cậu cũng tới uống trà sữa rồi dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn tôi hả?” Hoàng đưa một tay lên che ngực, né cô như né tà.
Con mẹ nó! Quế Anh rất là muốn chửi thề, vào giờ khắc này cô mà có mang theo đạo cụ thì sẽ bổ đầu Hoàng ra xem rốt cuộc bên trong cấu tạo ra sao, dám tưởng tượng lung tung về cô như thế!
Hai đứa đứng kế bên cái quầy sữa mà đôi co qua lại, Quế Anh tức xanh cả mặt vì bị hiểu lầm:
“Tôi thích uống trà sữa kệ tôi, mắc gì cậu tưởng tôi thích cậu hả? Cậu nghĩ bản thân là biên kịch hay sao mà viết ra cái cốt truyện lãng mạn hóa việc người khác đi uống nước? Tôi nhìn nhiều là vì cái bản mặt cậu khó ưa đó, vì cậu đã làm hỏng điện thoại của tôi!”
“Cậu…” Hoàng bị nói đến nỗi á khẩu, nhắc vụ điện thoại thì đúng là lỗi của cậu thật, cơ mà… “Chẳng phải tôi đã bồi thường bằng một ly trà sữa rồi hả? Sao còn ghi thù?”
Quế Anh nhất thời ngu ngốc mà nói ra mấy lời kia, nghĩ lại cũng không phải lỗi cậu ta, cô ấp úng:
“Tôi, tôi mang điện thoại ra tiệm người ta bảo hư bên trong, đắt lắm đó biết không?”
“Nói xạo là quỷ tha ma bắt nha!” Hoàng nhìn ra được cô nàng đã bắt đầu đuối lý. “Biến thái, rình mò người ta như thế không phải biến thái thì là gì?”
Quế Anh bị người ta bắt bài nên có hơi nóng mặt, cô hừ một tiếng, đôi mắt một mí híp lại, hỏi:
“Không biết nhường con gái à? Tưởng tượng thái quá rồi đó! Đồ boy độc miệng!”
“Nói gì?” Hoàng hơi sững lại, cậu đặt hộp sữa chua về vị trí cũ, sắc mặt hơi đổi.
“Tôi nói cậu là đồ boy độc miệng!”
Quế Anh không chịu thua liếc trắng mắt, nhưng lúc ấy Hoàng lại đột nhiên quát lên:
“Câm đi!”
Giọng của cậu to và vang vọng khiến cho những người gần đó đều nghe thấy, Quế Anh cũng bị dọa giật mình. Cũng chỉ là nói qua nói lại vài câu thôi, làm gì ghê vậy?
Trong lòng Hoàng như có kim châm, cậu đột nhiên nhớ đến biệt danh mà mũm mĩm đã đặt cho mình, hai mắt cậu đỏ bừng nói:
“Không ai được phép gọi tôi là boy độc miệng, đó là biệt danh của bạn gái đặt cho tôi. Cậu cút xa xa ra, đừng để tôi nhìn thấy cậu theo dõi tôi nữa, biết chưa?”
Từ trước đến giờ Quế Anh chưa bao giờ ủy khuất đến thế, cô không phải biến thái, cô cũng không cố tình theo dõi Hoàng chỉ vì chuyện điện thoại, mà thật sự như là có ai xui khiến, cứ bắt cô đến ngồi nhìn cậu làm việc.
Bị mắng thẳng mặt, lại có người đứng gần nhìn xem, Quế Anh tủi thân đến nỗi phát khóc. Nước mắt như trân chân tí tách rơi xuống trên khuôn mặt non mềm, cô mím chặt môi nhìn về phía Hoàng, giống như cậu đã làm ra tội ác tày trời.
Hoàng cũng hoảng, cậu đâu nghĩ một phút nóng máu nói ra câu kia sẽ làm cô nàng khóc. Hơn nữa cậu cũng có nói gì sai đâu, rõ ràng cô gái này cứ bám lấy cậu chứ!
“Khóc, khóc cái gì? Tôi có làm gì cậu đâu?”
“Oa…” Quế Anh mếu mó, nước mắt càng rơi càng nhiều hơn. “Hu hu, cậu bắt nạt tôi!”
“Nín, nín đi, trời ơi?” Hoàng luống ca luống cuống cầm lấy một hộp sữa chua rồi nói: “Tôi mua sữa chua cho cậu, cậu đừng khóc nữa, nhá?”
Câu dỗ ngọt này không có tác dụng, Quế Anh cứ khóc như là vỡ đê, nhiều người đi mua hàng đều đứng lại quan sát hai người họ, khiến thiếu niên xấu hổ gần chết.
Cậu nắm lấy cổ tay Quế Anh, sau đó kéo cô đi ra ngoài cùng mình, còn mua hai hộp sữa chua theo.
Lúc chị nhân viên tính tiền thấy Quế Anh khóc bù lu bù loa thì chép miệng nói:
“Em trai à, không phải chị nhiều chuyện nhưng gì cũng từ từ nói, chứ chị thấy em với bạn gái cãi nhau hơi to tiếng rồi đó.”
“Em…” Hoàng có miệng không thể giải thích, cậu cũng im lặng, mặc kệ.
Tính tiền xong, Hoàng kéo tay Quế Anh đi thẳng ra ngoài tìm một cái ghế ngồi, cô nàng mặt mũi lấm lem, sụt sịt khóc không dừng.