Lúc này Khương Thái Hằng, Khương Minh và những người khác cũng hoàn hồn lại, đi lên trước nhìn Lâm Phong như thể đang nhìn một con quái vật.
Thật sự quá mạnh!
Thực lực mà Horaya Komatsu thể hiện ra ban nãy chắc chắn đã đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong, vậy mà lão ta vẫn y như một con kiến hôi khi đứng trước Lâm Phong.
“Lâm Phong, tôi là ông của Khương Ngôn Khê, Khương Thái Hằng!”
Adv
“Tôi là em họ của Khương Ngôn Khê, Khương Minh.”
“Tôi là…”
Người nhà họ Khương lần lượt tự giới thiệu.
Lâm Phong khẽ gật đầu.
Adv
Nếu như gặp được người nhà của Nhị sư tỷ vào ngày thường, có lẽ anh sẽ trò chuyện nhiều hơn với họ, nhưng bây giờ anh thực sự không có tâm trạng này.
“Tiếp theo tôi sẽ đi thủ đô Anh Hoa, rất có thể sẽ gặp được kẻ địch khó nhằn nên không rảnh lo cho các ông! Các ông mau về nước đi!”
“Tôi sẽ cứu Nhị sư tỷ!”
Lâm Phong nói.
Nghe thấy lời này, đám người Khương Thái Hằng đều tỏ ra bất đắc dĩ.
Với thân phận là gia tộc tu tiên ở nước Đại Hạ, họ đã bị người khác coi thường như vậy bao giờ đâu?
Nếu đổi thành người khác nói như vậy…
Họ nhất định sẽ cười khẩy rồi thể hiện thực lực đáng sợ của mình!
Nhưng đối mặt với Lâm Phong…
Thật sự thì họ không có chút can đảm nào!
Khương Thái Hằng chần chừ một lúc rồi hỏi:
“Lâm Phong, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu nhé, không biết thực lực của cậu hiện giờ đang ở mức nào nhỉ?”
“Tôi cũng không biết!”
Lâm Phong lắc đầu.
Anh đã tôi luyện Nguyên Anh bốn lần, sức chiến đấu thật sự không thể đo lường bằng cảnh giới được nữa!
Tóm lại anh cảm thấy mình đánh một tên Xuất Khiếu Cảnh không thành vấn đề, còn Hoá Thần trên Xuất Khiếu thì anh chưa gặp nên chưa thể có kết luận chính xác.
Đương nhiên Khương Thái Hằng sẽ không tin lời Lâm Phong,
Sao một tu giả có thể không biết thực lực của mình ra sao được?
Có điều ông ta cũng không hỏi, chỉ bảo:
“Lúc nãy tôi nghe Horaya Komatsu nói là Ngôn Khê đã bị ép nhảy vào núi lửa Anh Hoa!”
“Mà rất có thể vị thần Orochi được nước Oa thờ phụng đang ngủ say bên dưới núi lửa Anh Hoa! Nếu thực lực không đủ thì cậu đừng manh động nhé.”
“Orochi?”
Lâm Phong nhíu mày.
“Một sinh vật trong truyền thuyết, nghe nói nó xuất hiện vào giai đoạn đầu của thời thượng cổ, thực lực cụ thể như thế nào thì chưa ai nhìn thấy!”
Khương Thái Hằng giải thích.
Nghe vậy, trong mắt Lâm Phong có một tia sáng lạnh vút qua.
Đúng là càng ngày càng thú vị mà!
Anh không sợ đối phương có thực lực mạnh, chỉ sợ đối phương có thực lực yếu thôi.
Thật sự quá mạnh!
Thực lực mà Horaya Komatsu thể hiện ra ban nãy chắc chắn đã đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong, vậy mà lão ta vẫn y như một con kiến hôi khi đứng trước Lâm Phong.
“Lâm Phong, tôi là ông của Khương Ngôn Khê, Khương Thái Hằng!”
Adv
“Tôi là em họ của Khương Ngôn Khê, Khương Minh.”
“Tôi là…”
Người nhà họ Khương lần lượt tự giới thiệu.
Lâm Phong khẽ gật đầu.
Adv
Nếu như gặp được người nhà của Nhị sư tỷ vào ngày thường, có lẽ anh sẽ trò chuyện nhiều hơn với họ, nhưng bây giờ anh thực sự không có tâm trạng này.
“Tiếp theo tôi sẽ đi thủ đô Anh Hoa, rất có thể sẽ gặp được kẻ địch khó nhằn nên không rảnh lo cho các ông! Các ông mau về nước đi!”
“Tôi sẽ cứu Nhị sư tỷ!”
Lâm Phong nói.
Nghe thấy lời này, đám người Khương Thái Hằng đều tỏ ra bất đắc dĩ.
Với thân phận là gia tộc tu tiên ở nước Đại Hạ, họ đã bị người khác coi thường như vậy bao giờ đâu?
Nếu đổi thành người khác nói như vậy…
Họ nhất định sẽ cười khẩy rồi thể hiện thực lực đáng sợ của mình!
Nhưng đối mặt với Lâm Phong…
Thật sự thì họ không có chút can đảm nào!
Khương Thái Hằng chần chừ một lúc rồi hỏi:
“Lâm Phong, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu nhé, không biết thực lực của cậu hiện giờ đang ở mức nào nhỉ?”
“Tôi cũng không biết!”
Lâm Phong lắc đầu.
Anh đã tôi luyện Nguyên Anh bốn lần, sức chiến đấu thật sự không thể đo lường bằng cảnh giới được nữa!
Tóm lại anh cảm thấy mình đánh một tên Xuất Khiếu Cảnh không thành vấn đề, còn Hoá Thần trên Xuất Khiếu thì anh chưa gặp nên chưa thể có kết luận chính xác.
Đương nhiên Khương Thái Hằng sẽ không tin lời Lâm Phong,
Sao một tu giả có thể không biết thực lực của mình ra sao được?
Có điều ông ta cũng không hỏi, chỉ bảo:
“Lúc nãy tôi nghe Horaya Komatsu nói là Ngôn Khê đã bị ép nhảy vào núi lửa Anh Hoa!”
“Mà rất có thể vị thần Orochi được nước Oa thờ phụng đang ngủ say bên dưới núi lửa Anh Hoa! Nếu thực lực không đủ thì cậu đừng manh động nhé.”
“Orochi?”
Lâm Phong nhíu mày.
“Một sinh vật trong truyền thuyết, nghe nói nó xuất hiện vào giai đoạn đầu của thời thượng cổ, thực lực cụ thể như thế nào thì chưa ai nhìn thấy!”
Khương Thái Hằng giải thích.
Nghe vậy, trong mắt Lâm Phong có một tia sáng lạnh vút qua.
Đúng là càng ngày càng thú vị mà!
Anh không sợ đối phương có thực lực mạnh, chỉ sợ đối phương có thực lực yếu thôi.