Trần Thiên Hủ hé môi định nói gì nhưng cuối cùng chỉ cười khổ!
Tài nghệ không bằng người, anh ta nói gì được đây?
“Anh rể, là hắn, hắn đánh anh cả bị thương!”
Trần Y Thủy chỉ Lư Ninh, lớn tiếng kể lại chuyện vừa nãy.
Lâm Phong nghe xong, cũng nhìn Lư Ninh.
Lư Ninh thấy Lâm Phong nhìn mình, trong lòng căng thẳng.
Adv
Người có tên, cây có bóng!
Bây giờ danh tiếng của Lâm Phong không chỉ ở Vân Xuyên nữa, cũng vang dội cả Nam Lĩnh của hắn rồi, nhân vật như thế hắn không đối phó nổi.
Nghĩ vậy, Lư Ninh kìm nén sự sợ hãi, nói:
“Nếu vậy đây là cậu Lâm đúng không? Trước đó tôi và Trần Thiên Hủ luận bàn võ nghệ thôi.”
Adv
“Luận bàn?”
Lâm Phong giương mắt lên, đột nhiên giơ tay, túm lấy Lư Ninh, lạnh nhạt nói:
“Lâm Phong tôi cũng thích so tài lắm!”
Lư Ninh nổi cả da gà. Đây là thực lực của Lâm Phong ư? Chỉ ngoắc tay một cái, hắn đã bị túm được, thử vận chuyển năng lượng trong cơ thể nhưng cũng không dùng được.
“Cậu Lâm, đối thủ của cậu không phải là tôi! Nếu muốn so thì liên minh Nam Lĩnh tôi còn có…”
Lư Ninh ép bản thân bình tĩnh, hắn không tin Lâm Phong sẽ giết mình!
“Rắc!”
Lâm Phong bẻ gãy cổ Lư Ninh, tiện tay ném thi thể xuống đất, sau đó nhìn đám người Nguyễn Hồng Nhan, hỏi:
“Còn ai muốn lên?”
Nhìn thấy vậy, đám võ giả liên minh Nam Lĩnh đều giật mình, vẻ mặt giận dữ!
Bọn họ không ngờ Lâm Phong vừa tới đã giết người!
“Lâm Phong, hôm nay dù cậu vang danh khắp giới võ đạo, đánh một hậu bối như thế có mất mặt quá không?”
Cao Chí Tường lạnh lùng nói.
“Ra đây nói.” Lâm Phong nhìn Cao Chí Tường.
Cao Chí Tường căng thẳng, thấy ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Phong lại hơi sợ hãi.
Nhưng lát sau ông ta tỉnh táo lại, thầm nghĩ mình cũng là trưởng lão, giờ có nhiều đồng liêu đang nhìn mình như thế, nếu không dám đứng ra chẳng phải buồn cười lắm sao?
Vì vậy Cao Chí Tường cười lạnh đứng dậy.
“Tôi đứng ra thì cậu định làm gì? Tôi cho cậu biết cậu che trời ở Vân Xuyên được chứ không thể nhúng tay vào Nam Lĩnh đâu!”
“Đùng!”
Lâm Phong tát Cao Chí Tường thành một bãi thịt vụn, như đập chết con ruồi.
Lúc Cao Chí Tường xong, anh quét mắt nhìn đám võ giả Nam Lĩnh, nói:
“Lên, tiếp tục! Không phải các người thích luận bàn sao? Tôi cũng thích, mọi người cùng chung sở thích! Họ Lâm này bất tài, năm nay ba mươi hai tuổi, cũng coi như thanh niên cùng lứa!”
Lúc này, không khí tĩnh lặng!
Người nhà họ Trần đã quen cách xử lý của Lâm Phong, cho nên bình tĩnh hơn một chút.
Người bên Nam Lĩnh lại mờ mịt.
Làm gì có ai làm việc thế này?
Dù hai bên không vừa mắt nhau, tranh đấu gay gắt cũng không đến mức vừa xuất hiện đã giết người chứ?
“Các người sợ à?”
Lâm Phong giương mắt nhìn nhìn, thản nhiên nói:
“Nếu không thì thế này đi, các người cũng đừng lãng phí thời gian, nam nữ già trẻ lên hết đi.”
Tài nghệ không bằng người, anh ta nói gì được đây?
“Anh rể, là hắn, hắn đánh anh cả bị thương!”
Trần Y Thủy chỉ Lư Ninh, lớn tiếng kể lại chuyện vừa nãy.
Lâm Phong nghe xong, cũng nhìn Lư Ninh.
Lư Ninh thấy Lâm Phong nhìn mình, trong lòng căng thẳng.
Adv
Người có tên, cây có bóng!
Bây giờ danh tiếng của Lâm Phong không chỉ ở Vân Xuyên nữa, cũng vang dội cả Nam Lĩnh của hắn rồi, nhân vật như thế hắn không đối phó nổi.
Nghĩ vậy, Lư Ninh kìm nén sự sợ hãi, nói:
“Nếu vậy đây là cậu Lâm đúng không? Trước đó tôi và Trần Thiên Hủ luận bàn võ nghệ thôi.”
Adv
“Luận bàn?”
Lâm Phong giương mắt lên, đột nhiên giơ tay, túm lấy Lư Ninh, lạnh nhạt nói:
“Lâm Phong tôi cũng thích so tài lắm!”
Lư Ninh nổi cả da gà. Đây là thực lực của Lâm Phong ư? Chỉ ngoắc tay một cái, hắn đã bị túm được, thử vận chuyển năng lượng trong cơ thể nhưng cũng không dùng được.
“Cậu Lâm, đối thủ của cậu không phải là tôi! Nếu muốn so thì liên minh Nam Lĩnh tôi còn có…”
Lư Ninh ép bản thân bình tĩnh, hắn không tin Lâm Phong sẽ giết mình!
“Rắc!”
Lâm Phong bẻ gãy cổ Lư Ninh, tiện tay ném thi thể xuống đất, sau đó nhìn đám người Nguyễn Hồng Nhan, hỏi:
“Còn ai muốn lên?”
Nhìn thấy vậy, đám võ giả liên minh Nam Lĩnh đều giật mình, vẻ mặt giận dữ!
Bọn họ không ngờ Lâm Phong vừa tới đã giết người!
“Lâm Phong, hôm nay dù cậu vang danh khắp giới võ đạo, đánh một hậu bối như thế có mất mặt quá không?”
Cao Chí Tường lạnh lùng nói.
“Ra đây nói.” Lâm Phong nhìn Cao Chí Tường.
Cao Chí Tường căng thẳng, thấy ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Phong lại hơi sợ hãi.
Nhưng lát sau ông ta tỉnh táo lại, thầm nghĩ mình cũng là trưởng lão, giờ có nhiều đồng liêu đang nhìn mình như thế, nếu không dám đứng ra chẳng phải buồn cười lắm sao?
Vì vậy Cao Chí Tường cười lạnh đứng dậy.
“Tôi đứng ra thì cậu định làm gì? Tôi cho cậu biết cậu che trời ở Vân Xuyên được chứ không thể nhúng tay vào Nam Lĩnh đâu!”
“Đùng!”
Lâm Phong tát Cao Chí Tường thành một bãi thịt vụn, như đập chết con ruồi.
Lúc Cao Chí Tường xong, anh quét mắt nhìn đám võ giả Nam Lĩnh, nói:
“Lên, tiếp tục! Không phải các người thích luận bàn sao? Tôi cũng thích, mọi người cùng chung sở thích! Họ Lâm này bất tài, năm nay ba mươi hai tuổi, cũng coi như thanh niên cùng lứa!”
Lúc này, không khí tĩnh lặng!
Người nhà họ Trần đã quen cách xử lý của Lâm Phong, cho nên bình tĩnh hơn một chút.
Người bên Nam Lĩnh lại mờ mịt.
Làm gì có ai làm việc thế này?
Dù hai bên không vừa mắt nhau, tranh đấu gay gắt cũng không đến mức vừa xuất hiện đã giết người chứ?
“Các người sợ à?”
Lâm Phong giương mắt nhìn nhìn, thản nhiên nói:
“Nếu không thì thế này đi, các người cũng đừng lãng phí thời gian, nam nữ già trẻ lên hết đi.”