Diệp Thiên Tâm bên cạnh nghe được lời này không khỏi hít một hơi lạnh, thất thanh nói:
“10 giây? Giúp ông tiến vào Hậu Thiên Cảnh? Này ông anh, không phải anh đang nói đùa với tôi đấy chứ!”
“Tôi biết nói ra hai người sẽ không tin, kỳ thực nếu như không phải chính bản thân tôi trải qua, tôi tuyệt đối cũng không tin! Nhưng mà đó là sự thật…”
Tăng Tam Thủy cứ nói, trong ánh mắt lộ ra một tia kính sợ, lại nói:
“Cho tới bây giờ, tôi nghĩ lại cái người thần bí đó mà vẫn cảm thấy hoảng sợ! Người thần bí kia quá đáng sợ, chỉ đứng ở đó thôi cũng đã khiến tôi cảm thấy ngạt thở.”
Adv
“Ông có còn nhớ tướng mạo của người thần bí đó không?”
Lâm Phong hơi nheo mắt lại.
Người thần bí này không phải là lão già đã chết chứ?
“Không biết… tôi căn bản không biết mặt mũi hắn ta! Lúc đó cả người hắn đều ẩn trong bóng tối, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hắn ta là một người đàn ông!”
Adv
Dừng lại một chút, Tăng Tam Thủy nói tiếp:
“Sau đó…hình như chân của hắn không được linh hoạt cho lắm??”
“Ý ông hắn là người què?”
Lâm Phong cau mày.
Trước đó em gái từng nói, người đem tro cốt cha mẹ tới cũng là một người què!
Chẳng lẽ hai người này là một?
Nếu như thật sự là thế, vậy thì có thể chắc chắn chuyện cha mẹ mất tích có liên quan đến lão già!
Bằng không sao có thể có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?
“Haha….Có lẽ tôi nhìn nhầm cũng nên, nhân vật như vậy sao chân lại có vấn đề được chứ?”
Tăng Tam Thủy không chắc chắn nói.
“Còn gì nữa? Người thần bí còn nói gì với ông không?
Lâm Phong tiếp tục hỏi.
“Hắn chỉ muốn tối truyền ra tin tức phần mộ tiên nhân, sau đó thì đưa cho tôi một tấm lệnh bài màu đen, nói lệnh bài này chính là chìa khóa của mộ tiên nhân!”
Tăng Tam Thủy vừa nói vừa lấy một tấm lệnh bài màu đen từ trong người ra.
Lâm Phong cầm lấy lệnh bại trong tay nhìn thử.
Quả nhiên!
Giống hệt lệnh bài mà lão già để lại!
“Người thần bí nói lệnh bài màu đen tổng cộng có ba chiếc, chỉ cần tôi truyền ra tin tức về mộ của tiên nhân, thì người sở hữu hai chiếc lệnh bài màu đen còn lại sẽ tới tìm tôi! Tới lúc đó ba người chúng tôi có thể cùng nhau mở ra phần mộ tiên nhân, có được truyền thừa vô thượng bên trong đó!”
Tăng Tam Thủy tiếp tục nói:
“Nhưng mà cả nửa tháng trôi qua rồi, tôi vẫn chưa thấy tấm lệnh bài thứ hai xuất hiện.”
“Tấm lệnh bài thứ hai ở chỗ tôi!”
Lâm Phong lấy ra lệnh bài của mình.
Trong lòng anh rất khó hiểu.
Bên trong cấm chế kia rốt cuộc có thứ gì mà làm rắc rối tới vậy!
Lão già làm vậy lại là có ý gì?
……….
Tăng Tam Thủy nhìn thấy lệnh bài trong tay Lâm Phong, không khỏi kinh ngạc kêu lên:
"Cậu Lâm, lẽ nào lệnh bào của cậu cũng là do người thần bí kia đưa cho sao?"
"Không phải!"
Lâm Phong cũng không giải thích nhiều.
Sau khi hỏi rõ ràng những chuyện đã xảy ra, anh trả lại lệnh bài cho Tăng Tam Thủy.
“10 giây? Giúp ông tiến vào Hậu Thiên Cảnh? Này ông anh, không phải anh đang nói đùa với tôi đấy chứ!”
“Tôi biết nói ra hai người sẽ không tin, kỳ thực nếu như không phải chính bản thân tôi trải qua, tôi tuyệt đối cũng không tin! Nhưng mà đó là sự thật…”
Tăng Tam Thủy cứ nói, trong ánh mắt lộ ra một tia kính sợ, lại nói:
“Cho tới bây giờ, tôi nghĩ lại cái người thần bí đó mà vẫn cảm thấy hoảng sợ! Người thần bí kia quá đáng sợ, chỉ đứng ở đó thôi cũng đã khiến tôi cảm thấy ngạt thở.”
Adv
“Ông có còn nhớ tướng mạo của người thần bí đó không?”
Lâm Phong hơi nheo mắt lại.
Người thần bí này không phải là lão già đã chết chứ?
“Không biết… tôi căn bản không biết mặt mũi hắn ta! Lúc đó cả người hắn đều ẩn trong bóng tối, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hắn ta là một người đàn ông!”
Adv
Dừng lại một chút, Tăng Tam Thủy nói tiếp:
“Sau đó…hình như chân của hắn không được linh hoạt cho lắm??”
“Ý ông hắn là người què?”
Lâm Phong cau mày.
Trước đó em gái từng nói, người đem tro cốt cha mẹ tới cũng là một người què!
Chẳng lẽ hai người này là một?
Nếu như thật sự là thế, vậy thì có thể chắc chắn chuyện cha mẹ mất tích có liên quan đến lão già!
Bằng không sao có thể có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?
“Haha….Có lẽ tôi nhìn nhầm cũng nên, nhân vật như vậy sao chân lại có vấn đề được chứ?”
Tăng Tam Thủy không chắc chắn nói.
“Còn gì nữa? Người thần bí còn nói gì với ông không?
Lâm Phong tiếp tục hỏi.
“Hắn chỉ muốn tối truyền ra tin tức phần mộ tiên nhân, sau đó thì đưa cho tôi một tấm lệnh bài màu đen, nói lệnh bài này chính là chìa khóa của mộ tiên nhân!”
Tăng Tam Thủy vừa nói vừa lấy một tấm lệnh bài màu đen từ trong người ra.
Lâm Phong cầm lấy lệnh bại trong tay nhìn thử.
Quả nhiên!
Giống hệt lệnh bài mà lão già để lại!
“Người thần bí nói lệnh bài màu đen tổng cộng có ba chiếc, chỉ cần tôi truyền ra tin tức về mộ của tiên nhân, thì người sở hữu hai chiếc lệnh bài màu đen còn lại sẽ tới tìm tôi! Tới lúc đó ba người chúng tôi có thể cùng nhau mở ra phần mộ tiên nhân, có được truyền thừa vô thượng bên trong đó!”
Tăng Tam Thủy tiếp tục nói:
“Nhưng mà cả nửa tháng trôi qua rồi, tôi vẫn chưa thấy tấm lệnh bài thứ hai xuất hiện.”
“Tấm lệnh bài thứ hai ở chỗ tôi!”
Lâm Phong lấy ra lệnh bài của mình.
Trong lòng anh rất khó hiểu.
Bên trong cấm chế kia rốt cuộc có thứ gì mà làm rắc rối tới vậy!
Lão già làm vậy lại là có ý gì?
……….
Tăng Tam Thủy nhìn thấy lệnh bài trong tay Lâm Phong, không khỏi kinh ngạc kêu lên:
"Cậu Lâm, lẽ nào lệnh bào của cậu cũng là do người thần bí kia đưa cho sao?"
"Không phải!"
Lâm Phong cũng không giải thích nhiều.
Sau khi hỏi rõ ràng những chuyện đã xảy ra, anh trả lại lệnh bài cho Tăng Tam Thủy.