"Lẽ nào còn có sinh vật nào đó ở trong này?”
Lâm Phong vừa nghĩ như vậy thì bước chân không khỏi tăng nhanh hơn rất nhiều!
Tuy bên trong động bao trùm bởi bóng tối, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, nhưng đối với anh cũng không khác ban ngày là mấy.
Rất nhanh Lâm Phong đã đến chỗ sâu nhất bên trong hang động.
Một không gian khoảng bảy tám chục mét vuông xuất hiện trước mắt anh. Không gian vô cùng rộng rãi.
Mà ở chính giữa không gian ấy có một tảng đá khổng lồ.
Đá có màu xanh đậm, ngay bên trên còn có một vết lõm đường kính khoảng sáu bảy cm.
Lâm Phong bước tới gần nhíu mày. Xét theo hơi thở còn vương lại, vết lõm này hẳn là nơi sản sinh ra đá cực âm, nhưng hiện tại không thấy đá cực âm ở đây. Có vẻ như đã bị người khác nhanh chân đến trước rồi.
Sau đó Lâm Phong lại kiểm tra xung quanh hang động một phen, cũng không phát hiện ra điểm nào khác lạ.
"Không ngờ lại là một niềm vui hão! Thôi vậy... Đôi khi số mình có thì có, còn không có được thì cũng không nên cưỡng ép!”
Lâm Phong lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, trong không gian tối đen bỗng vang lên tiếng "Đùng đùng đùng"
Tiếng động rất khẽ khàng, nhưng dưới hoàn cảnh yên lặng như này lại trở nên cực kỳ rõ ràng.
Có phòng tối!
Trong lòng Lâm Phong hơi động.
Anh đi dò theo tiếng động, phát hiện âm thanh phát ra từ bên trong một bức tường.
Lâm Phong khồng hề do dự mà bổ thẳng một kiếm xuống.
"Âm!"
Tiếng tường đổ ầm ầm vang lên, một căn phòng tối tăm hiện ra.
Bên trong phòng tối có một viên dạ minh châu đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Còn có một cái giường gỗ, trên giường vậy mà có một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi đang ngồi.
Thiếu nữ mặc váy trắng, đi tất đen, đeo hai cái tai thỏ, làn da trắng như tuyết, ngũ quan nhỏ nhắn xinh xắn, cảm giác thanh tú lại mang theo một chút gợi cảm!
Nhưng mà, một cô gái xinh đẹp như vậy, lúc này trên mặt lại tràn ngập hoảng sợ, nước mắt rơi như mưa.
Cô ấy cuộn tròn người thành một quả bóng, vô cùng sợ hãi nhìn Lâm Phong. Lâm Phong cũng hơi ngơ ngác.
Cái quần đùi gì thế?
Chuyện này là như nào?
Một nơi âm thịnh dương suy, không dấu chân người như thế này, sao lại có thể có một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở đây chứ?
Hơn nữa người đẹp này còn mặc trang phục gợi cảm, hiển nhiên không phải là một lão quái vật đang bế quan tu hành gì cả.
"Cô là ai? Tại sao lại ở đây?"
Lâm Phong tiến về phía trước, nhìn thiếu nữ nhíu mày hỏi. "Không phải... Không phải là anh bắt tôi tới đây sao?" Thiếu nữ làm bộ đáng thương hỏi.
"Đương nhiên là không phải rồi!"
Lâm Phong đáp.
Lâm Phong vừa nghĩ như vậy thì bước chân không khỏi tăng nhanh hơn rất nhiều!
Tuy bên trong động bao trùm bởi bóng tối, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, nhưng đối với anh cũng không khác ban ngày là mấy.
Rất nhanh Lâm Phong đã đến chỗ sâu nhất bên trong hang động.
Một không gian khoảng bảy tám chục mét vuông xuất hiện trước mắt anh. Không gian vô cùng rộng rãi.
Mà ở chính giữa không gian ấy có một tảng đá khổng lồ.
Đá có màu xanh đậm, ngay bên trên còn có một vết lõm đường kính khoảng sáu bảy cm.
Lâm Phong bước tới gần nhíu mày. Xét theo hơi thở còn vương lại, vết lõm này hẳn là nơi sản sinh ra đá cực âm, nhưng hiện tại không thấy đá cực âm ở đây. Có vẻ như đã bị người khác nhanh chân đến trước rồi.
Sau đó Lâm Phong lại kiểm tra xung quanh hang động một phen, cũng không phát hiện ra điểm nào khác lạ.
"Không ngờ lại là một niềm vui hão! Thôi vậy... Đôi khi số mình có thì có, còn không có được thì cũng không nên cưỡng ép!”
Lâm Phong lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, trong không gian tối đen bỗng vang lên tiếng "Đùng đùng đùng"
Tiếng động rất khẽ khàng, nhưng dưới hoàn cảnh yên lặng như này lại trở nên cực kỳ rõ ràng.
Có phòng tối!
Trong lòng Lâm Phong hơi động.
Anh đi dò theo tiếng động, phát hiện âm thanh phát ra từ bên trong một bức tường.
Lâm Phong khồng hề do dự mà bổ thẳng một kiếm xuống.
"Âm!"
Tiếng tường đổ ầm ầm vang lên, một căn phòng tối tăm hiện ra.
Bên trong phòng tối có một viên dạ minh châu đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Còn có một cái giường gỗ, trên giường vậy mà có một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi đang ngồi.
Thiếu nữ mặc váy trắng, đi tất đen, đeo hai cái tai thỏ, làn da trắng như tuyết, ngũ quan nhỏ nhắn xinh xắn, cảm giác thanh tú lại mang theo một chút gợi cảm!
Nhưng mà, một cô gái xinh đẹp như vậy, lúc này trên mặt lại tràn ngập hoảng sợ, nước mắt rơi như mưa.
Cô ấy cuộn tròn người thành một quả bóng, vô cùng sợ hãi nhìn Lâm Phong. Lâm Phong cũng hơi ngơ ngác.
Cái quần đùi gì thế?
Chuyện này là như nào?
Một nơi âm thịnh dương suy, không dấu chân người như thế này, sao lại có thể có một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở đây chứ?
Hơn nữa người đẹp này còn mặc trang phục gợi cảm, hiển nhiên không phải là một lão quái vật đang bế quan tu hành gì cả.
"Cô là ai? Tại sao lại ở đây?"
Lâm Phong tiến về phía trước, nhìn thiếu nữ nhíu mày hỏi. "Không phải... Không phải là anh bắt tôi tới đây sao?" Thiếu nữ làm bộ đáng thương hỏi.
"Đương nhiên là không phải rồi!"
Lâm Phong đáp.