Mục lục
Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận - Lương Tiểu Ý (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 871

Vạn Nhược Mạn không hỏi gì cả, âm mưu diễn kịch nho nhỏ này không thể lừa được cô ấy. Vạn Nhược Mạn cảm thấy khinh thường tên họ Tô này, thủ đoạn quê mùa như vậy mà cũng gọi là thủ đoạn à? Tô Lương Mặc có danh hiệu doanh nhân thiên tài mà lại sử dụng mánh khóe còn chẳng thể lừa được đám công tử bột?

Vạn Nhược Mạn bắt đầu nghi ngờ, vừa rồi có phải mình đã nhìn nhầm rồi không? Thật ra, tên họ Tô này chỉ là con nhà giàu hơi có tiếng tăm, có được tất cả dựa vào tiếng tăm của dòng họ mà thôi. Còn những sự tích thần kỳ được truyền ra ngoài là do người nhà họ Tô tạo ra để lừa người khác.

Nhưng lúc cô ấy đang nghi ngờ thì người đàn ông kia lại nói một câu khiến cô cực kỳ hoang mang.

“Cái người Nhật Bản kia không dễ đuổi đi, tớ nhất định phải tới tham gia buổi tiệc rượu đêm nay”

Vạn Nhược Mạn nghe thấy Tô Lương Mặc nói như vậy, đột nhiên trợn tròn hai mắt nhìn. Cô vừa quay lại nhìn thì bóng dáng cao ráo kia đã biến mất ở cửa ra vào. Trong lòng Vạn Nhược Mạn quýnh lên, vội vàng đuổi theo, la lên: “Chờ một chút”. Giày cao gót của cô ấy tiếp xúc với sàn nhà được lát đá cẩm thạch tạo ra vô số tiếng bước chân dồn dập.

Vạn Nhược Mạn vươn tay ra, kéo cánh tay của người đàn ông phía trước lại: “Người Nhật Bản nào? Người Nhật Bản nào?”

Người đàn ông phía trước bất mãn nhìn thoáng qua cánh tay bị kéo của mình, sau đó anh mới di chuyển tầm mắt từ bàn tay trắng nõn kia tới mặt của cô gái ở đằng sau mình. Vạn Nhược Mạn cực kỳ xinh đẹp là điều không thể phủ nhận được, làn da trắng nõn, toàn thân lộ ra khí chất cao quý được bồi dưỡng từ gia đình giàu có. Nhưng Tô Lương Mặc lại nghĩ tới cô gái nhỏ trong nhà, bất mãn cau mày lại, lạnh lùng nói: “Cô Vạn, cô vượt quá giới hạn rồi”

Giọng điệu lạnh lùng kí người ta có cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu. Nó khiến đầu óc không bình tĩnh của Vạn Nhược Mạn khôi phục được một chút lý trí. Cô ấy nhìn theo ánh mắt của anh, thấy mình đang níu cánh tay của người đàn ông này, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.

Cô ấy buông cánh tay của Tô Lương Mặc ra ngay lập tức: “Tổng giám đốc Tô, anh vẫn chưa nói cho tôi biết người Nhật Bản mà anh nhắc tới là ai? Có phải Sada Yamaichiro không?”

Câu hỏi cuối cùng của Vạn Nhược Mạn trở nên vừa chói tai vừa căng thẳng.

Trong đáy mắt Tô Lương Mặc hiện lên vẻ hoài nghi… Có khi nào Vạn Nhược Mạn có thù oán gì với Sada Yamaichiro không?

“Có phải Sada Yamaichiro hay không cũng chẳng liên quan tới cô” Lục Trầm bước tới, trả lời thay Tô Lương Mặc.

Anh ta bước tới đứng bên cạnh Tô Lương Mặc, cúi đầu nhìn chăm chú cô chủ nhà họ Vạn này, trong cặp mắt đào hoa toát ra một tia nghiêm nghị, hoàn toàn không giống với vẻ công tử bột đa tình lúc trước.

Lục Trầm đánh giá cô gái trước mặt, ở ấn đường như có một tầng sương lạnh, anh ta lại nói tiếp với giọng điệu lạnh như băng: “Cô Vạn có thù oán gì với Sada Yamaichiro thì tự mà nghĩ cách tiếp cận anh ta. Tô Thị của chúng tôi không phải bia đỡ đạn”

“Tôi Vạn Nhược Mạn muốn giải thích nhưng lại nghe thấy tiếng “hừ’ nhẹ, thái độ lộ rõ sự coi thường và ngạo mạn.

“A…” Tô Lương Mặc mở miệng, phân tích theo lý trí: “Chuyện tới nước này, cô Vạn còn muốn xem Tô Lương Mặc tôi như động vật ăn thịt à?” Anh nheo mắt lại, bễ nghễ cúi xuống nhìn Vạn Nhược Mạn, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, khóe miệng khẽ nhếch lên, đả kích Vạn Nhược Mạn, người vừa rồi còn khinh thường Tô thị, Tô Lương Mặc và Lục Trầm, khiến cô không còn chút lòng tin nào.

“Cô Vạn có thể cho người điều tra vợ của tôi, chẳng lẽ cô lại không biết nhãn hiệu thời trang quốc tế “Phu nhân Carl’ mới nối là do Lương Tiểu Ý – vợ tôi sáng lập ra sao? Với năng lực của nhà họ Vạn, chỉ cần điều tra về Lương Tiểu Ý và suy nghĩ một chút là sẽ biết Canal Lương chính là Lương Tiểu Ý, như Vậy sẽ suy ra được mọi chuyện.

Đã như thế thì tôi muốn hỏi cô một câu cô là người luôn yêu thích nhãn hiệu Chanel, quyết không đi chỗ khác, tình cờ lại vào đúng cửa hàng kinh doanh nhãn hiệu do vợ tôi sáng lập?”

Lục Trầm đứng bên cạnh nhìn Vạn Nhược Mạn đang há hốc miệng không trả lời được, trong đôi mắt đào hoa hiện lên vẻ đùa cợt… đúng là người đàn bà tự cho mình là thông minh.

“Tôi đổi gout ăn mặc…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK