Mục lục
Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận - Lương Tiểu Ý (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 649

Câu nói của cậu lại lần nữa khiến Lục Trầm á khẩu.

Lục Trầm là người xuất thân từ Tập đoàn Truyền thông Lục Thị, lại là người ở bên cạnh Tô Lương Mặc, anh ta vẫn thường là người phát ngôn của Tô Lương Mặc, mồm miệng anh ta vô cùng nhanh nhẹn, chưa từng nhìn thấy Lục đại thiếu gia Lục Trầm bị người ta nói đến mức á khẩu, nhưng hôm nay anh ta lại bị cậu nhóc năm tuổi chặn họng.

Lục Trầm mấp máy môi, trong đầu anh ta đang nhanh chóng quay vòng, tìm ra câu phản kích lại Lương Chi Hoành: “Luận về tuổi tác…” dù gì chú cũng là bề trên của cháu.

Lục Trầm thật đáng thương, anh ta còn chưa nói xong, thì ánh mắt của cậu bé bên cạnh lặng lẽ quét đến, cậu bình thản nói một câu: “Tôi buồn ngủ rồi”

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp! ĐMI Anh ta sắp phát điên rt Trong lòng Lục Trầm giống như đang có một ngàn vạn con ngựa chạy qual Ngón tay anh ta run run chỉ về phía khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Lương Chỉ Hoành, anh ta run rẩy, đến cả hô hấp cũng trở nên vô cùng gấp gáp: “Cháu, cháu, cháu…” Anh ta lắp bắp “cháu” nửa ngày trời nhưng vẫn không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Còn Lương Chỉ Hoành, đôi lông mày non nớt chau lại, cậu không hài lòng nói: “Vô lễ”

Mẹ kiếp! Con mẹ nó!

Thằng nhóc chết tiệt này! Đúng là hạt giống của tên biến thái Tô Lương Mặc! Thực sự khiến người ta tức chết mà không thèm đền mạng!

Mẹ kiếp!

Sau này anh ta tuyệt đối không bao giờ ở cùng tên tiểu quỷ này nữa, sẽ khiến anh ta tổn thọ mất!

Ngón tay Lục Trầm run rẩy, ngày càng run rẩy, anh ta oán hận lại lắp bắp “cháu” nửa ngày trời, ánh mắt anh ta liếc qua cậu em Lương Chỉ Duy đang ngồi ngoan ngoãn, ngây thơ mỉm cười hi hi ha ha… Vẫn là Tiểu Bảo ngoan. Nhìn xem, đây mới là một đứa trẻ năm tuổi chứ!

Chắc chắn Tiểu Bảo giống Lương mập… Trong lòng Lục Trầm nghĩ như vậy.

“Chú ơi” Một giọng nói non nớt vang lên: “Chú bị nói lắp à?

Mommy nói, nói lắp là bệnh đấy, có người là do bẩm sinh, loại bệnh này không hay đâu. Đáng thương quá!” Lần này là Lương Chỉ Duy nấy giờ vẫn đang ngồi yên bên cạnh xem kịch hay lên tiếng.

Niềm tin Lục Trầm vừa xây dựng trong lòng, lại một lần nữa sụp đổ… Anh ta oán hận mắng chửi bản thân có mắt như mùi Hai đứa tiểu quỷ này, đều là ác quỷ, không có đứa nào giống Lương mập hết.

Anh ta đã tạo nghiệp gì, tại sao anh ta lại làm bảo mẫu cho hai tên ác quỷ nhỏ này. Sau đó, Lục Trâm giống như quả cà khô, xụi lơ ngồi yên trên ghế.

Trên đường, có thể hình dung không khí trong xe là, hai anh em Lương Chi Duy và Lương Chi Hoành, một người hiếu động ham chơi, một người tranh thủ chợp mắt, còn Lục Trầm…anh ta trầm mặc cả chặng đường.

Anh ta… đang lo lắng cho cuộc sống sau này của bạn thân mình.

Lục Trầm liếc mắt nhìn hai anh em đang ngồi bên cạnh, ánh mắt anh ta vô cùng phiền muộn.

Tô Lương Mặc, cậu tự chăm sóc mình cho tốt, người anh em này sẽ không tham gia đâu.

Hai tên tiểu quỷ này là mầm giống của cậu, cậu tự thu phục đi.

Sân bay.

Đôi tay rộng lớn của Tô Lương Mặc ôm chặt Lương Tiểu Ý đang vô cùng không tình nguyện, hai người đi về phía sân bay tư.

Lục Trầm mỗi tay dắt theo một tên tiểu quỷ. Lúc xuống xe, hai tên tiểu quỷ này không đồng ý để Lục Trầm ôm, còn Lục Trầm… anh ta cũng không có tâm trạng lại bế ẫm hai tên tiểu quỷ này nữa.

Vừa nghĩ đến việc ôm hai tên ác quỷ nhỏ vào lòng… Cả người Lục Trầm liền không thoải mái, anh ta nổi cả da gà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK