Mục lục
Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận - Lương Tiểu Ý (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 675

Lương Tiểu Ý bỗng cảm giác như mình bị bỏng, cô nhanh chóng thả tay ra, chiếc khăn tay rơi xuống khoảng không bên cạnh ghế phụ lái.

Trái tim của Lương Tiểu Ý vô cùng hỗn loạn, cô lén lút giấu cánh tay phải ra phía sau lưng, cô ra sức chà xát, đến mức bàn tay đỏ ửng lên, nhưng dường như bàn tay cô vẫn còn lưu lại mùi hương và cảm giác khi cô nắm chiếc khăn trong tay.

Tâm trạng cô vô cùng hoảng loạn, ánh mắt của cô nhìn chăm chằm về phía trước, bàn tay cô càng thêm hung hăng chà xát vào ghế… cuối cùng chà đến mức rách cả da.

Sau khi cảm thấy lòng bàn tay đau nhói, cô mới dần dần dừng hành động tự ngược đãi bản thân này lại.

Dọc đường, trên xe vô cùng yên tĩnh, bầu không khí cũng rất kỳ lạ.

Anh chuyên tâm lái xe, cô mở to mắt nhìn thẳng về phía trước qua lớp cửa kính thủy tinh.

Còn hai đứa trẻ, trước giờ trẻ con đều rất mẫn cảm.

Lương Chi Hoành không nhìn thấy hành động chà xát tay của Lương Tiểu Ý, nhưng cậu đã sớm cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ trong xe.

Con đường đến trường học dường như trở nên rất xa xăm, thời gian dần dần trôi qua, dường như đã được rất lâu rồi.

“Vẫn chưa đến sao?” Lương Chỉ Duy uốn éo cơ thể nhỏ bé, cậu không nhạy cảm như anh trai mình, nhưng cậu cũng vô thức bị bầu không khí này ảnh hưởng.

“Sao vẫn chưa đến vậy?”

Cuối cùng bầu không khí kỳ lạ này cũng bị giọng nói non nớt của Lương Chi Duy cắt ngang.

“Đi hết đèn giao thông phía trước là đến rồi” Tô Lương Mặc nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, nhìn về phía hai bé đang ngồi phia sau. Tâm trạng của anh bây giờ không tốt, nhưng anh vẫn cố gắng bình tĩnh lại, an ủi hai đứa trẻ.

“Ừm” Lương Chỉ Duy mím môi, không tình nguyện đáp lại một tiếng.

Nhưng cũng nhờ có sự quấy rầy bất chợt của cậu, bầu không khí trong xe không còn áp lực, khiến người ta khó thở như lúc trước nữa.

Một lát sau, cuối cùng cũng đến trường học.

Dòng chữ thếp vàng “Trường Tiểu học Quốc tế Thịnh Quang” được chạm khảm lên nền đá cẩm thạch màu đen.

Dòng chữ vàng rực này được làm bằng vàng thật.

Lúc xe ôtô đi ngang qua cổng trường học, một cậu bảo vệ định bước lên chặn xe lại, nhưng đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy, vội vàng kéo cậu ta lại: “Cậu ngốc à, có biết người ngồi trong xe là ai không?”

“Là ai?” Cậu bảo vệ vừa đến nên vô cùng hung hăng, trong lòng cậu thầm nghĩ, cho dù là ai, thì chỉ cần nói cái danh “Thịnh Quang” ra ngoài, chắc chắn rất nhiều người biết đến, lần trước có một vị Giám đốc ở thành phố S được mệnh danh là “sở hữu vô số ruộng đất” muốn đi vào trường, người ta cũng phải đến báo với bảo vệ cơ mà.

Cậu bảo vệ kia nghĩ mọi chuyện không có gì đáng lo.

“Cậu có mắt mà như mù. Thành phố S chúng ta có ai đi chiếc xe ôtô nhãn hiệu này chứ?” Đội trưởng đội bảo vệ giận tím mặt dạy dỗ cậu bảo vệ, cậu bảo vệ này không dạy dỗ không được, suýt chút nữa cậu ta đã úp cho mình một cái sọt rồi.

“Ặc, đội trưởng… Trong “Thịnh Quang” chúng ta làm gì có ai không có tiền, không có quyền đâu chứ?” Ý của cậu ta có nghĩa là, làm gì có ai không đi xe nhãn hiệu nổi tiếng đâu chứ?

“Chát”! Đội trưởng đội bảo vệ đánh một cái vào sau gáy cậu bảo vệ: “Người ngồi trong xe là Tổng giám đốc Tô của Tập đoàn Tài chính Tô Thị. Nếu cậu muốn chết thì tự tìm một dòng sông mà nhảy xuống, đừng gây tai họa cho trường”

“ …” Cậu bảo vệ nuốt nước bọt, không dám nói gì nữa đúng rồi!” Đội trưởng đội bảo vệ võ gáy: “Theo lý mà nói, nếu những nhân vật tầm cỡ như Tổng giám đốc Tô mà đến trường chúng ta, lãnh đạo của trường đều sẽ dặn dò chúng ta trước, chuyện này… tại sao chúng ta không hề nhận được thông báo chứ?” Chẳng nhẽ… hiệu trưởng cũng không biết sao?

Đội trưởng đội bảo vệ vỗ gáy, vội vàng nói: “Để tôi nhanh chóng báo cáo với cấp trên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK