Mục lục
Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận - Lương Tiểu Ý (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 481

Gameisbeginning!

Tô Lương Mặc nheo mắt!

Khiêu khích một cách trắng trợn, không chút kiêng nể…

Trò chơi bắt đầu rồi! Trò chơi gì! Còn phải nói sao? … Hóa ra dạo này công ty gặp rắc rối đều là có người đứng sau giở trò!

Tô Lương Mặc bỗng đứng lên, ánh mắt nhìn một lượt phòng họp: “Nhanh chóng sửa lỗ thủng! Tốn bao nhiêu tiền cũng được!”

Một biệt thự bên cạnh biển ở nước Z.

Trong căn phòng, có một thằng bé tầm bốn năm tuổi, tuy còn nhỏ, nhưng đẹp trai cực kỳ, đôi mắt màu đen nhìn chằm chăm vào màn hình máy tính… Lúc màn hình máy tính hiển thị chữ “OK”, thằng bé nhếch miệng cười lạnh, đôi môi nhỏ nhắn mấp máy: “Gameisbeginning!”

Trên màn hình chiếc máy tính bên cạnh là một trang sơ yếu lí lịch, nhìn kí một chút thì phát hiện ra đó là “Tô Lương Mặc”!

Thằng bé vừa nói xong, không nhịn được mà ho khan, cậu bé lập tức nắm chặt bàn tay, đôi môi trắng bệch mím chặt lại, sau đó trong phòng vang lên tiếng ho nho nhỏ đã cố gắng đè nén. Ánh mắt của thẳng bé rơi lên bức ảnh người đàn ông bên cạnh, đôi mắt nhỏ bé tràn đầy phẫn nộ và căm hận.

“Mới, khụ khụ… chỉ là bắt đầu thôi!” Lẩm bẩm xong lại một trận ho vang lên. Trong phòng có một chiếc gương, thằng bé trong gương gầy nhom, sắc mặt trắng bệch không khỏe mạnh.

Những rắc rối của tập đoàn tài chính Tô Thị, liên tiếp không đứt, chưa yên trận sóng gió này đã nổi cơn phong ba khác. Là người cầm quyền của tập đoàn tài chính Tô Thị Tô Lương Mặc dường như không lo lắng lắm. Lục Trầm không giữ được bình tĩnh, bởi vì đối thủ ở trong bóng tối đã nhúng tay vào cổ phiếu của Tô Thị.

“Tô Lương Mặc! Cậu có thể để tâm một chút không?” Lục Trầm ở trong phòng làm việc tầng 65 của tập đoàn tài chính Tô Thị đi đi lại lại đầy lo lắng, nhìn bộ dạng không chút lo lắng của một người đàn ông lạnh lùng nào đó, anh ta tức giận bước đến bên cạnh Tô Lương Mặc, nói một hồi vậy mà người đàn ông kia cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn chằm chăm ipad trên bàn làm việc, sau đó ngón tay thon dài bên phải xoay xoay chiếc nhãn bên tay trái, có chút ngẩn ngơ.

Lục Trầm nhìn rồi lại nhãn nhịn, tức quá hóa giận, không thể nào nhẫn nhịn được nữa, Lục Trầm không nhìn nổi nữa, giật lấy ipad trên bàn làm việc, người đàn ông đang ngẩn ngơ bỗng tức giận hét lên: “Trả cho tới”

Cơ thể cao lớn giơ tay về phía Lục Trầm, “Trả cho tới”

“Không!” Lục Trầm mặt đầy thương xót: “Tô Lương Mặc!

Năm năm rồi! Không phải năm ngày! Năm tháng! Là năm năm!

Năm năm rồi! Cậu tỉnh táo lại! Lương Tiểu Ý chết rồi! Cô ấy chết năm năm rồi! Năm năm qua, cậu ngoài mở rộng và phát triển công ty ra thì chỉ biết uống rượu, uống đến mơ mơ màng màng! Cậu phải biết rằng! Lương Tiểu Ý chết năm năm rồi!

Cậu có uống đến chết thì cô ấy cũng không sống lại!”

Cuối cùng Lục Trầm cũng không nhịn được mà nói ra những lời này, ở bên cạnh Tô Lương Mặc, nhìn người đàn ông trước mặt sống rong đau khố, nhìn anh tự hành hạ giày vò bản thân suốt năm năm qua!

“Cậu câm miệng!” Sắc mặt người đàn ông chợt khó coi vô cùng, chẳng chút nể nang hét vào mặt Lục Trầm: “Cậu thì biết cái khỉ gì chứ? Cậu chẳng biết gì cả! Cậu cút đi! Cút ra ngoài!”

Tô Lương Mặc đứng lên, đi đến tủ rượu bên cạnh, lấy một chai vodka… Mọi hành động cử chỉ đều lọt vào mắt Lục Trầm, nếu nói phòng làm việc này có gì khác so với năm năm trước thì đó chính là tủ rượu và rượu trên tủ!

Lục Trầm nhìn Tô Lương Mặc mở nắp chai rượu, Tô Lương Mặc thậm chí còn cảm thấy ly rượu thật thừa thãi, anh trực tiếp cầm chai rượu uống ừng ực, Lục Trầm mặt đen sì bước đếm, định giật lấy chai rượu trong tay Tô Lương Mặc nhưng Tô Lương Mặc né ra, nhìn Lục Trầm cười lạnh: “Cậu vẫn định dùng cái cách đó lần thứ hai sao?” Tiếng cười vang lên.

Sắc mặt Lục Trầm lại càng đen sì, nhìn chằm chăm Tô Lương Mặc cầm chai vodka tu ừng ực, không nhịn được cũng không cần nhịn nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK