Hôm nay sau khi lấy được Tùy Ý, Tiêu Lâm đi nhanh như gió, ở Côn Ngô Các một ngày, đến lúc ra về thì bầu trời đã tràn ngập ánh hoàng hôn.
Ánh hoàng hôn buông nhẹ trên phố, người đi bộ hối hả về nhà chuẩn bị bữa tối, trẻ con cười đùa, nghe tiếng người bán hàng dọc đường, cảm giác mộc mạc dân dã khiến lòng người vui vẻ.
Bạch Khởi cầm kiếm, mạnh mẽ oai phong, lưng cũng thẳng hơn rất nhiều.
Sau khi nô lệ Côn Luân làm cận vệ, vũ khí họ nhận được đều được lựa chọn cẩn thận, phần lớn chủ nhân sẽ chọn loại vũ khí vừa rẻ lại thực dụng.
Chỉ có Tiêu Lâm là chọn thanh kiếm tốt nhất ở kinh thành, bỏ số tiền lớn, lấy học thức làm lợi thế, bỏ qua ý kiến của mọi người, trước mặt mọi người nói rằng y xứng với Tùy Ý.
Bạch Khởi đi theo sát Tiêu Lâm, cảm thấy vô cùng xúc động, âm thầm thề sẽ bảo vệ chủ nhân thật tốt.
“Đừng xúc động quá, điều ta nên làm cả.”
Tiêu Lâm nghênh ngang khoanh tay nói, Bạch Khởi dọc đường không nói gì, có lẽ lúc này y đang cảm động rớt nước mắt, xấu hổ không để cho hắn thấy vậy nên không đi sánh vai với hắn như thường lệ nữa.
“Chủ nhân... Làm thế vì ta, sợ là sẽ rước mầm tai hoạ” Bạch Khởi vừa mở miệng là đôi mắt đỏ ửng.
Tiêu Lâm xua tay, cười: “Mầm tai hoạ? Có ngươi ở đây, ta không sợ!”
Bạch Khởi ngập ngừng, còn định nói cái gì, Tiêu Lâm quay. lại, cất giọng nói rõ từng câu từng chữ: “Bạch Khởi, vừa rồi ở Côn Ngô Các ta không hề nói đùa! Ngươi là anh hùng, xứng đáng với thanh kiếm này!
Về sau, có ai nhắc lại chuyện xuất thân với ngươi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, trong lòng Tiêu Lâm ta, tương lai ngươi chắc chắn là anh hùng, là một vị tướng uy phong lừng lẫy!”
Bạch Khởi sửng sốt, trong lòng Tiêu Lâm y có hình tượng vĩ đại nhường này!
Tiêu Lâm nghiêm nghị nhìn y: “Ngươi đã nhận ta là chủ, nhất định phải đồng lòng với ta! Cùng một tư tưởng! Đừng bao. giờ, đừng bao giờ nhäc đến mấy chữ "ngươi không xứng đáng" nữa! Đời này kiếp này ngươi phải nhớ rõ, thiên hạ này có muôn vàn vinh hoa, muôn vàn điều tốt,
Bạch Khởi ngươi xứng đáng! Tiêu Lâm ta xứng đáng! Bạch Khởi đảm đương nổi! Tiêu Lâm cũng đảm đương nổi! Không có kẻ nào có tư cách bảo ngươi, ta là không đảm đương nổi! Tân phủ không thể, Dịch Quy không thể, ai cũng không thểi”
Những lời này giống như một tảng đá khổng lồ, đột nhiên nổ tung trong lồng ngực của Bạch Khởi, phát ra một tiếng động rung trời, gột rửa máu xương Bạch Khởi hết một lượt!
Y nằm chặt Tùy Ý, cúi đầu nói: “Tuân mệnh!”
Tiêu Lâm gật đầu, hắn nhìn bầu trời cao, trịnh trọng nói: “Con người, cho dù bị chôn sâu trong bùn, cũng phải có dã tâm muốn rạch đất xẻ trời."
Nếu không, hắn chỉ sợ cũng giống người huynh đệ Hoa Hạ đầu tiên tới Đại Ngụy, chỉ có thể để lại một thanh kiếm. Ngoài ra thì không còn dấu vết nào khác.
Nói vậy, lúc trước vị đại huynh đệ kia cũng muốn thay đổi Đại Ngụy, chỉ là có lòng mà không có sức.
Đại Ngụy chính là bùn sâu trói buộc con người, hắn nhất định sẽ đột phá, bất kể là cần kiếm, bút, hay là dùng tay, hắn sẽ đứng trên đỉnh của Đại Ngụy, mang theo Bạch Khởi, vung Tùy Ý, chém hết yêu ma quỷ quái ngăn trở con đường phía trước của hẳn!
Ánh hoàng hôn buông nhẹ trên phố, người đi bộ hối hả về nhà chuẩn bị bữa tối, trẻ con cười đùa, nghe tiếng người bán hàng dọc đường, cảm giác mộc mạc dân dã khiến lòng người vui vẻ.
Bạch Khởi cầm kiếm, mạnh mẽ oai phong, lưng cũng thẳng hơn rất nhiều.
Sau khi nô lệ Côn Luân làm cận vệ, vũ khí họ nhận được đều được lựa chọn cẩn thận, phần lớn chủ nhân sẽ chọn loại vũ khí vừa rẻ lại thực dụng.
Chỉ có Tiêu Lâm là chọn thanh kiếm tốt nhất ở kinh thành, bỏ số tiền lớn, lấy học thức làm lợi thế, bỏ qua ý kiến của mọi người, trước mặt mọi người nói rằng y xứng với Tùy Ý.
Bạch Khởi đi theo sát Tiêu Lâm, cảm thấy vô cùng xúc động, âm thầm thề sẽ bảo vệ chủ nhân thật tốt.
“Đừng xúc động quá, điều ta nên làm cả.”
Tiêu Lâm nghênh ngang khoanh tay nói, Bạch Khởi dọc đường không nói gì, có lẽ lúc này y đang cảm động rớt nước mắt, xấu hổ không để cho hắn thấy vậy nên không đi sánh vai với hắn như thường lệ nữa.
“Chủ nhân... Làm thế vì ta, sợ là sẽ rước mầm tai hoạ” Bạch Khởi vừa mở miệng là đôi mắt đỏ ửng.
Tiêu Lâm xua tay, cười: “Mầm tai hoạ? Có ngươi ở đây, ta không sợ!”
Bạch Khởi ngập ngừng, còn định nói cái gì, Tiêu Lâm quay. lại, cất giọng nói rõ từng câu từng chữ: “Bạch Khởi, vừa rồi ở Côn Ngô Các ta không hề nói đùa! Ngươi là anh hùng, xứng đáng với thanh kiếm này!
Về sau, có ai nhắc lại chuyện xuất thân với ngươi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, trong lòng Tiêu Lâm ta, tương lai ngươi chắc chắn là anh hùng, là một vị tướng uy phong lừng lẫy!”
Bạch Khởi sửng sốt, trong lòng Tiêu Lâm y có hình tượng vĩ đại nhường này!
Tiêu Lâm nghiêm nghị nhìn y: “Ngươi đã nhận ta là chủ, nhất định phải đồng lòng với ta! Cùng một tư tưởng! Đừng bao. giờ, đừng bao giờ nhäc đến mấy chữ "ngươi không xứng đáng" nữa! Đời này kiếp này ngươi phải nhớ rõ, thiên hạ này có muôn vàn vinh hoa, muôn vàn điều tốt,
Bạch Khởi ngươi xứng đáng! Tiêu Lâm ta xứng đáng! Bạch Khởi đảm đương nổi! Tiêu Lâm cũng đảm đương nổi! Không có kẻ nào có tư cách bảo ngươi, ta là không đảm đương nổi! Tân phủ không thể, Dịch Quy không thể, ai cũng không thểi”
Những lời này giống như một tảng đá khổng lồ, đột nhiên nổ tung trong lồng ngực của Bạch Khởi, phát ra một tiếng động rung trời, gột rửa máu xương Bạch Khởi hết một lượt!
Y nằm chặt Tùy Ý, cúi đầu nói: “Tuân mệnh!”
Tiêu Lâm gật đầu, hắn nhìn bầu trời cao, trịnh trọng nói: “Con người, cho dù bị chôn sâu trong bùn, cũng phải có dã tâm muốn rạch đất xẻ trời."
Nếu không, hắn chỉ sợ cũng giống người huynh đệ Hoa Hạ đầu tiên tới Đại Ngụy, chỉ có thể để lại một thanh kiếm. Ngoài ra thì không còn dấu vết nào khác.
Nói vậy, lúc trước vị đại huynh đệ kia cũng muốn thay đổi Đại Ngụy, chỉ là có lòng mà không có sức.
Đại Ngụy chính là bùn sâu trói buộc con người, hắn nhất định sẽ đột phá, bất kể là cần kiếm, bút, hay là dùng tay, hắn sẽ đứng trên đỉnh của Đại Ngụy, mang theo Bạch Khởi, vung Tùy Ý, chém hết yêu ma quỷ quái ngăn trở con đường phía trước của hẳn!