Dù họ có làm gì thì tổ phụ của họ cũng chưa bao giờ vui vẻ như vậy, ông ấy vui đến mức công nhận tài năng của cháu rể mình trước mặt tất cả quý tộc ở kinh thành.
Tiêu Lâm không quan tâm Tần gia nghĩ gì, nhưng nghe Tần lão tướng quân nói như vậy, hắn quả thực có chút cảm động. Tần lão tướng quân là người duy nhất trong Tần gia thực sự có thiện cảm với hắn.
Tiêu Lâm đứng dậy, nâng ly rượu lên kính Tân Bát Phương: “Đa tạ Tần lão tướng quân đã khen ngợi”.
Tân Bát Phương cười vui vẻ, nâng ly rượu trong tay lên: “Cũng cảm ơn Tiêu trạng nguyên đã trở thành người nhà Tần gia của ta.”
Nhờ Tần Bát Phương, Tiêu Lâm lần đầu tiên cảm nhận được sự bình đẳng và tôn trọng của nhà họ Tần đối với mình.
"Đều là người một nhà, vậy mà còn gọi là tướng quân, phải gọi là tổ phụ mới phải chứ!"
Lúc này, Thám hoa Dương Chiêu đột nhiên cười lớn, những lời này đang nhắc nhở Tiêu Lâm rằng hắn chỉ là cháu rể, sao có thể xưng hô không theo phép tắc như vậy?
Tần Thắng bên cạnh liếc mắt nhìn Tiêu Lâm. Đúng vậy, Tiêu Lâm cũng nên gọi ông ta là phụ thân, nhưng Tiêu Lâm chỉ gọi ông ta là nhạc phụ mà không hề có ý thức về vấn đề này.
Tại sao làm con rể nhà họ Tần lại khiến hắn xấu hổ?
Nếu không phải Tân Bát Phương nhất quyết bắt ông ta gả con gái mình cho Tiêu Lâm thì tiểu tử này căn bản không thể với tới Tân phủ! Đôi mắt Tần Thăng tối sầm lại, vô cùng coi thường người con rể này.
Mọi người đều che miệng cười, cô gia đã trở thành Trạng nguyên, nhưng dù có oai phong đến đâu cũng vẫn là con chó nhà họ Tần.
Tân Gối đứng ở góc xa, trong mắt thoáng hiện lên một tia đắc ý.
Tiêu Lâm không nói gì, hắn đúng là một người đi ở rể, nhưng hắn là một người có cốt cách và lòng tự trọng. Hắn quả thực nên gọi Tần lão tướng quân là "tổ phụ". Tuy nhiên, hắn không thể để kẻ khác ấn đầu mình, bắt mình gọi như vậy!
Dương Chiêu ra vẻ quân tử: "Tiêu trạng nguyên sao lại muốn gọi mà không nên câu thế, thật khiến người khác phẫn nộ quá đi. Không phải Tần phủ đối với Trạng nguyên rất tốt hay sao, nên cảm tạ họ mới phải chứ?”
Trong lời nói của Dương Chiêu đầy thâm ý, nhưng những người có mặt đều cảm thấy hắn ta nói đúng!
Một tên con rể nhờ dựa hơi Tần gia mà trở thành Trạng nguyên. Đã là chó của Tần gia thì phải cúi đầu vây đuôi với chủ nhân chứ!
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..
Tiêu Lâm ngẩng cao đầu, ánh mắt sâu thẳm kiên định: “Dương công tử, hôm nay không chỉ là Quỳnh Lâm yến mà còn là yến tiệc mừng công của Tần gia quân. Trong trường hợp như vậy, một Trạng nguyên nhỏ bé như ta làm sao có thể dựa vào thân phận cô gia nhà họ Tần để gọi Tân lão tướng quân hai tiếng "tổ phụ”? Gọi hai tiếng "tướng quân" mới thể hiện hết sự tôn trọng tối cao của Tiêu mỗ đối với chiến công của Tần gia quân, như vậy mới không thất lễ!"
Câu nói "một Trạng nguyên nhỏ bé" mà Tiêu Lâm vừa nói khiến Dương Chiêu tái mặt. Ý của Tiêu Lâm rất rõ ràng: Ngươi chỉ là một Thám hoa, ngươi đang nói cái gì vậy?
Những lời này vừa nói ra, Tiêu Lâm không chỉ trở thành người vô cùng hiểu lễ nghĩa, kính trọng anh hùng của dân tộc mà còn có thể mắng vốn Dương Chiêu là kẻ rất hẹp hòi, nói năng không có chừng mực.
Mọi người đều á khẩu, Tiêu Lâm này quả là miệng lưỡi sắc bén.
Dương Chiêu mặt đỏ bừng, không ngờ Tiêu Lâm lại nói thêm: "Học hành cũng chỉ đổi lại vài phần công danh. Dương công tử thi đỗ Thám hoa mà đã cho rằng
mình có thể vượt qua chiến công của tướng quân sao?"
Sắc mặt Dương Chiêu tái nhợt, quỳ sụp xuống đất: "Bệ hạ, thần không có ý như vậy!"
“Có mà” Tiêu Lâm nhe răng cười, vẻ mặt vui mừng khi thấy kẻ khác gặp nạn.
Hoàng đế đang ngồi ở bàn tiệc chính giữa, vừa rồi Dương Chiêu dùng thủ đoạn cực kỳ tinh vi làm cho Tiêu Lâm bế mặt, hoàng đế đương nhiên nghe được.
"Tân lão tướng quân, ông nghĩ thế nào?" hoàng đế quay đầu lại, trong đôi mắt bình lặng ẩn hiện sát ý.
Dương Chiêu giật mình, hắn chỉ nói có một câu, sao lại lớn chuyện đến mức này?
Tân Bát Phương vuốt chòm râu bạc: “Có lẽ Thám hoa chỉ lỡ lời mà thôi, việc này xin để Bệ hạ làm chủ”.
Dương Chiêu sửng sốt, làm chủ? Làm chủ là làm gì?
Hắn là cháu của Dương Lạc, lại là Thám hoa khoa cử năm nay, hoàng đế chỉ cần nói một câu bỏ qua là được rồi mà!
Hắn căm hận liếc nhìn Tiêu Lâm, cũng hận chính mình nhiều lời, hận Tiểu Lâm này cắn chặt không chịu buông!
Hoàng đế trầm giọng "ừm" một tiếng như đang cân nhắc nên dùng hình phạt nào. Lúc này, một người khác cũng quỳ sụp xuống nói: “Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận!”
Người quỳ xuống chính là Dương Lạc, chú của Dương Chiêu, cũng là người đứng đầu Cửu khanh!
Đồng tử của Dương Chiêu giãn ra không thể tin được, hắn ta vừa gây họa sao?
Tiêu Lâm không quan tâm Tần gia nghĩ gì, nhưng nghe Tần lão tướng quân nói như vậy, hắn quả thực có chút cảm động. Tần lão tướng quân là người duy nhất trong Tần gia thực sự có thiện cảm với hắn.
Tiêu Lâm đứng dậy, nâng ly rượu lên kính Tân Bát Phương: “Đa tạ Tần lão tướng quân đã khen ngợi”.
Tân Bát Phương cười vui vẻ, nâng ly rượu trong tay lên: “Cũng cảm ơn Tiêu trạng nguyên đã trở thành người nhà Tần gia của ta.”
Nhờ Tần Bát Phương, Tiêu Lâm lần đầu tiên cảm nhận được sự bình đẳng và tôn trọng của nhà họ Tần đối với mình.
"Đều là người một nhà, vậy mà còn gọi là tướng quân, phải gọi là tổ phụ mới phải chứ!"
Lúc này, Thám hoa Dương Chiêu đột nhiên cười lớn, những lời này đang nhắc nhở Tiêu Lâm rằng hắn chỉ là cháu rể, sao có thể xưng hô không theo phép tắc như vậy?
Tần Thắng bên cạnh liếc mắt nhìn Tiêu Lâm. Đúng vậy, Tiêu Lâm cũng nên gọi ông ta là phụ thân, nhưng Tiêu Lâm chỉ gọi ông ta là nhạc phụ mà không hề có ý thức về vấn đề này.
Tại sao làm con rể nhà họ Tần lại khiến hắn xấu hổ?
Nếu không phải Tân Bát Phương nhất quyết bắt ông ta gả con gái mình cho Tiêu Lâm thì tiểu tử này căn bản không thể với tới Tân phủ! Đôi mắt Tần Thăng tối sầm lại, vô cùng coi thường người con rể này.
Mọi người đều che miệng cười, cô gia đã trở thành Trạng nguyên, nhưng dù có oai phong đến đâu cũng vẫn là con chó nhà họ Tần.
Tân Gối đứng ở góc xa, trong mắt thoáng hiện lên một tia đắc ý.
Tiêu Lâm không nói gì, hắn đúng là một người đi ở rể, nhưng hắn là một người có cốt cách và lòng tự trọng. Hắn quả thực nên gọi Tần lão tướng quân là "tổ phụ". Tuy nhiên, hắn không thể để kẻ khác ấn đầu mình, bắt mình gọi như vậy!
Dương Chiêu ra vẻ quân tử: "Tiêu trạng nguyên sao lại muốn gọi mà không nên câu thế, thật khiến người khác phẫn nộ quá đi. Không phải Tần phủ đối với Trạng nguyên rất tốt hay sao, nên cảm tạ họ mới phải chứ?”
Trong lời nói của Dương Chiêu đầy thâm ý, nhưng những người có mặt đều cảm thấy hắn ta nói đúng!
Một tên con rể nhờ dựa hơi Tần gia mà trở thành Trạng nguyên. Đã là chó của Tần gia thì phải cúi đầu vây đuôi với chủ nhân chứ!
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..
Tiêu Lâm ngẩng cao đầu, ánh mắt sâu thẳm kiên định: “Dương công tử, hôm nay không chỉ là Quỳnh Lâm yến mà còn là yến tiệc mừng công của Tần gia quân. Trong trường hợp như vậy, một Trạng nguyên nhỏ bé như ta làm sao có thể dựa vào thân phận cô gia nhà họ Tần để gọi Tân lão tướng quân hai tiếng "tổ phụ”? Gọi hai tiếng "tướng quân" mới thể hiện hết sự tôn trọng tối cao của Tiêu mỗ đối với chiến công của Tần gia quân, như vậy mới không thất lễ!"
Câu nói "một Trạng nguyên nhỏ bé" mà Tiêu Lâm vừa nói khiến Dương Chiêu tái mặt. Ý của Tiêu Lâm rất rõ ràng: Ngươi chỉ là một Thám hoa, ngươi đang nói cái gì vậy?
Những lời này vừa nói ra, Tiêu Lâm không chỉ trở thành người vô cùng hiểu lễ nghĩa, kính trọng anh hùng của dân tộc mà còn có thể mắng vốn Dương Chiêu là kẻ rất hẹp hòi, nói năng không có chừng mực.
Mọi người đều á khẩu, Tiêu Lâm này quả là miệng lưỡi sắc bén.
Dương Chiêu mặt đỏ bừng, không ngờ Tiêu Lâm lại nói thêm: "Học hành cũng chỉ đổi lại vài phần công danh. Dương công tử thi đỗ Thám hoa mà đã cho rằng
mình có thể vượt qua chiến công của tướng quân sao?"
Sắc mặt Dương Chiêu tái nhợt, quỳ sụp xuống đất: "Bệ hạ, thần không có ý như vậy!"
“Có mà” Tiêu Lâm nhe răng cười, vẻ mặt vui mừng khi thấy kẻ khác gặp nạn.
Hoàng đế đang ngồi ở bàn tiệc chính giữa, vừa rồi Dương Chiêu dùng thủ đoạn cực kỳ tinh vi làm cho Tiêu Lâm bế mặt, hoàng đế đương nhiên nghe được.
"Tân lão tướng quân, ông nghĩ thế nào?" hoàng đế quay đầu lại, trong đôi mắt bình lặng ẩn hiện sát ý.
Dương Chiêu giật mình, hắn chỉ nói có một câu, sao lại lớn chuyện đến mức này?
Tân Bát Phương vuốt chòm râu bạc: “Có lẽ Thám hoa chỉ lỡ lời mà thôi, việc này xin để Bệ hạ làm chủ”.
Dương Chiêu sửng sốt, làm chủ? Làm chủ là làm gì?
Hắn là cháu của Dương Lạc, lại là Thám hoa khoa cử năm nay, hoàng đế chỉ cần nói một câu bỏ qua là được rồi mà!
Hắn căm hận liếc nhìn Tiêu Lâm, cũng hận chính mình nhiều lời, hận Tiểu Lâm này cắn chặt không chịu buông!
Hoàng đế trầm giọng "ừm" một tiếng như đang cân nhắc nên dùng hình phạt nào. Lúc này, một người khác cũng quỳ sụp xuống nói: “Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận!”
Người quỳ xuống chính là Dương Lạc, chú của Dương Chiêu, cũng là người đứng đầu Cửu khanh!
Đồng tử của Dương Chiêu giãn ra không thể tin được, hắn ta vừa gây họa sao?