Cầu xin tên yêu quái như Tiêu Lâm ư!
Hắn đã làm liên tiếp năm bài thơ cấp Nhập Thần, bà ta chắc chắn sẽ không để một con quái vật như vậy có được cuộc sống tốt đẹp!
Hơn nữa, Tiêu Lâm không có quyền thế, Dịch Quy giàu có thì có thể cho hắn tiền đồ gì được chứ.
Bà ta nể mặt Thuần Quân, nhưng người khác thì chưa chắc! Muốn đảo lộn càn khôn bằng một thanh kiếm do tiên đế ban tặng? Nằm mơi
Công chúa Nghĩa An chỉ cần nói một câu là Tiêu Lâm sẽ không có tương lai trong triều đình!
Cho dù Tiêu Lâm có giàu đến mấy thì cũng chỉ là một thương nhân hèn mọn, một viên quan thất phẩm quèn!
Tân phủ của bà ta có thế lực rất lớn, làm gì có chuyện bà ta phải cầu xin Tiêu Lâm cái gì cơ chứ!
Từ "cầu xin" này nghe thực sự khó chịu!
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.tamlinh247.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện tamlinh247 hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
bà Tiêu cũng giống như Tần Bát Phương, bằng cách kỳ lạ nào đó mà hai người họ đều cho rằng Tiêu Lâm là cứu tinh của nhà họ Tân!
Đây là trò đùa hài hước nhất mà bà ta từng nghe!
Ta nhổ vào!
Khi con trai bà ta trở thành phò mã và nhà họ Tân ngày càng lớn mạnh, một con tôm nhỏ như Tiêu Lâm thì có tác dụng gì chứ?
"Hôm nay Tiêu Lâm làm hỏng đồ của Tần gia, liệt kê từng cái một cho bổn công chúa! Bắt hắn bồi thường! Không được thiếu một xu!"
Tân phu nhân lạnh lùng nói, Tiêu Lâm không phải có Dịch Quy chống lưng sao?
Tiêu Lâm nghèo như vậy, hắn căn bản không có khả năng bù đắp tổn thất ngày hôm nay!
“Ta muốn xem Dịch Quy huynh đệ của ngươi có bồi thường giúp ngươi hay không?” Tần phu nhân ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Ta có thể tạm thời giữ lại đứa con của ngươi, nhưng ngươi cho rằng trong nhà chỉ có ngươi có đồ của tiên hoàng ban tặng sao? Trong số những chiếc bình sứ mà ngươi đập vỡ, có một chiếc bình do tiên hoàng ban tặng cho ta! Phá hủy thánh vật là tội đại nghịch bất đạo! Nếu không đủ khả năng bồi thường, ngươi sẽ bị chặt đầu!"
Tân phu nhân hừ lạnh, đám người hầu đang xem náo nhiệt mặt lập tức biến sắc. Ồ, bọn họ tưởng sau này cô gia sẽ có cuộc sống tốt đẹp, đang định sau này sẽ ôm chân bợ đỡ hắn, ai ngờ phu nhân nhẹ nhàng phán một câu là Tiêu Lâm lại quay lại cuộc đời đau khổ!
Những thứ cô gia phá hôm nay không phải hàng nghìn thì cũng phải là hàng. trăm thứ!
Hầu hết đều là đồ sứ, đồ cổ quý giá. Ngay cả khi lóc xương Tiêu Lâm ra, hẳn cũng không đủ khả năng bồi thường!
Xem ra cô gia kiếp này cũng phải giống bọn họ, làm trâu làm ngựa thì nhà họ Tần mới tha cho hắn!
Trong phút chốc, miệng của những người hầu lại nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Giải tán, giải tán! Ai về chỗ đó, đi kiểm kê những đồ vật bị hư hỏng!”
Bất kể kết quả thế nào, sự việc cuối cùng cũng đã kết thúc, hai cha con Tân Thắng và Tân Phượng Uyển đều thở phào nhẹ nhõm.
bà Tiêu thu kiếm, cũng không thèm nhìn người nhà Tân gia lấy một cái mà quay sang nhìn Tiêu Lâm với đôi mắt đẫm lệ: “Mẹ biết con tại sao lại ở Tân phủ, nhưng nếu con thực sự không vui thì hãy quay về Tiêu phủ...". Ngôn Tình Sủng
“Huynh trưởng, quay lại đi! Họ đã đi quá xa rồi!” Tiêu Tịnh trợn mắt nhìn Tân tướng quân. Đám người nhà họ Tần này còn muốn bắt huynh trưởng cô bé đền tiền! Rõ ràng đó là lỗi của họ! Sao đám người này dám thèm muốn tài sản của Tiêu Lâm!
Tiêu Tịnh không biết mình nghĩ như vậy thì cũng oan cho nhà họ Tần. Trong
mắt nhà họ Tần, Tiêu Lâm là một kẻ nghèo hèn, sao họ lại thèm muốn tài sản của hắn kia chứ?
Tiêu phủ?
Phủ ư?
Tân Thắng và Tân Phượng Uyển nhìn nhau. Nhà họ Tiêu lập phủ từ khi nào? Trước đây không phải bọn họ sống trong một căn nhà nhỏ trên một con phố hẻo lánh ở kinh thành sao?
Nhà họ Tiêu lập phủ một cách vô cùng kín đáo.
Tiêu Lâm không nói với ai răng Tiêu phủ đã được lập, hắn thậm chí còn không đốt pháo.
Với địa vị và thân phận hiện tại của hắn, sống trong một biệt phủ rộng lớn và sang trọng, thậm chí còn lớn gấp đôi Tần phủ như vậy thì nếu nói ra, chẳng phải sẽ khiến kẻ khác ghen ty đến chảy máu mắt sao?
Tân Phượng Uyển run rẩy khi nghĩ đến món trang sức Tiêu Lâm mua!
Tiêu Lâm, chẳng lẽ là... €ó lễ nào...
Hắn dùng tiền của Dịch Quy?
Lập phủ, mua trang sức, nuôi đoàn kịch, mở tửu lâu... Dịch Quy bằng lòng cho hắn nhiều tiền như vậy sao?
Chẳng lẽ... Tiêu Lâm là mỹ nam được Dịch Quy bao nuôi?
Nếu không thì Dịch Quy đang có âm mưu gì với Tiêu Lâm?
Không, làm sao phu quân của nàng có thể được người đàn ông khác bao nuôi được?
Tần Phượng Uyển kinh ngạc che miệng lại!
Hắn đã làm liên tiếp năm bài thơ cấp Nhập Thần, bà ta chắc chắn sẽ không để một con quái vật như vậy có được cuộc sống tốt đẹp!
Hơn nữa, Tiêu Lâm không có quyền thế, Dịch Quy giàu có thì có thể cho hắn tiền đồ gì được chứ.
Bà ta nể mặt Thuần Quân, nhưng người khác thì chưa chắc! Muốn đảo lộn càn khôn bằng một thanh kiếm do tiên đế ban tặng? Nằm mơi
Công chúa Nghĩa An chỉ cần nói một câu là Tiêu Lâm sẽ không có tương lai trong triều đình!
Cho dù Tiêu Lâm có giàu đến mấy thì cũng chỉ là một thương nhân hèn mọn, một viên quan thất phẩm quèn!
Tân phủ của bà ta có thế lực rất lớn, làm gì có chuyện bà ta phải cầu xin Tiêu Lâm cái gì cơ chứ!
Từ "cầu xin" này nghe thực sự khó chịu!
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.tamlinh247.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện tamlinh247 hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
bà Tiêu cũng giống như Tần Bát Phương, bằng cách kỳ lạ nào đó mà hai người họ đều cho rằng Tiêu Lâm là cứu tinh của nhà họ Tân!
Đây là trò đùa hài hước nhất mà bà ta từng nghe!
Ta nhổ vào!
Khi con trai bà ta trở thành phò mã và nhà họ Tân ngày càng lớn mạnh, một con tôm nhỏ như Tiêu Lâm thì có tác dụng gì chứ?
"Hôm nay Tiêu Lâm làm hỏng đồ của Tần gia, liệt kê từng cái một cho bổn công chúa! Bắt hắn bồi thường! Không được thiếu một xu!"
Tân phu nhân lạnh lùng nói, Tiêu Lâm không phải có Dịch Quy chống lưng sao?
Tiêu Lâm nghèo như vậy, hắn căn bản không có khả năng bù đắp tổn thất ngày hôm nay!
“Ta muốn xem Dịch Quy huynh đệ của ngươi có bồi thường giúp ngươi hay không?” Tần phu nhân ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Ta có thể tạm thời giữ lại đứa con của ngươi, nhưng ngươi cho rằng trong nhà chỉ có ngươi có đồ của tiên hoàng ban tặng sao? Trong số những chiếc bình sứ mà ngươi đập vỡ, có một chiếc bình do tiên hoàng ban tặng cho ta! Phá hủy thánh vật là tội đại nghịch bất đạo! Nếu không đủ khả năng bồi thường, ngươi sẽ bị chặt đầu!"
Tân phu nhân hừ lạnh, đám người hầu đang xem náo nhiệt mặt lập tức biến sắc. Ồ, bọn họ tưởng sau này cô gia sẽ có cuộc sống tốt đẹp, đang định sau này sẽ ôm chân bợ đỡ hắn, ai ngờ phu nhân nhẹ nhàng phán một câu là Tiêu Lâm lại quay lại cuộc đời đau khổ!
Những thứ cô gia phá hôm nay không phải hàng nghìn thì cũng phải là hàng. trăm thứ!
Hầu hết đều là đồ sứ, đồ cổ quý giá. Ngay cả khi lóc xương Tiêu Lâm ra, hẳn cũng không đủ khả năng bồi thường!
Xem ra cô gia kiếp này cũng phải giống bọn họ, làm trâu làm ngựa thì nhà họ Tần mới tha cho hắn!
Trong phút chốc, miệng của những người hầu lại nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Giải tán, giải tán! Ai về chỗ đó, đi kiểm kê những đồ vật bị hư hỏng!”
Bất kể kết quả thế nào, sự việc cuối cùng cũng đã kết thúc, hai cha con Tân Thắng và Tân Phượng Uyển đều thở phào nhẹ nhõm.
bà Tiêu thu kiếm, cũng không thèm nhìn người nhà Tân gia lấy một cái mà quay sang nhìn Tiêu Lâm với đôi mắt đẫm lệ: “Mẹ biết con tại sao lại ở Tân phủ, nhưng nếu con thực sự không vui thì hãy quay về Tiêu phủ...". Ngôn Tình Sủng
“Huynh trưởng, quay lại đi! Họ đã đi quá xa rồi!” Tiêu Tịnh trợn mắt nhìn Tân tướng quân. Đám người nhà họ Tần này còn muốn bắt huynh trưởng cô bé đền tiền! Rõ ràng đó là lỗi của họ! Sao đám người này dám thèm muốn tài sản của Tiêu Lâm!
Tiêu Tịnh không biết mình nghĩ như vậy thì cũng oan cho nhà họ Tần. Trong
mắt nhà họ Tần, Tiêu Lâm là một kẻ nghèo hèn, sao họ lại thèm muốn tài sản của hắn kia chứ?
Tiêu phủ?
Phủ ư?
Tân Thắng và Tân Phượng Uyển nhìn nhau. Nhà họ Tiêu lập phủ từ khi nào? Trước đây không phải bọn họ sống trong một căn nhà nhỏ trên một con phố hẻo lánh ở kinh thành sao?
Nhà họ Tiêu lập phủ một cách vô cùng kín đáo.
Tiêu Lâm không nói với ai răng Tiêu phủ đã được lập, hắn thậm chí còn không đốt pháo.
Với địa vị và thân phận hiện tại của hắn, sống trong một biệt phủ rộng lớn và sang trọng, thậm chí còn lớn gấp đôi Tần phủ như vậy thì nếu nói ra, chẳng phải sẽ khiến kẻ khác ghen ty đến chảy máu mắt sao?
Tân Phượng Uyển run rẩy khi nghĩ đến món trang sức Tiêu Lâm mua!
Tiêu Lâm, chẳng lẽ là... €ó lễ nào...
Hắn dùng tiền của Dịch Quy?
Lập phủ, mua trang sức, nuôi đoàn kịch, mở tửu lâu... Dịch Quy bằng lòng cho hắn nhiều tiền như vậy sao?
Chẳng lẽ... Tiêu Lâm là mỹ nam được Dịch Quy bao nuôi?
Nếu không thì Dịch Quy đang có âm mưu gì với Tiêu Lâm?
Không, làm sao phu quân của nàng có thể được người đàn ông khác bao nuôi được?
Tần Phượng Uyển kinh ngạc che miệng lại!