Lúc sắp bước ra khỏi cửa từ đường, lão phu nhân quát hắn: “Nếu cậu dám bước ra khỏi từ đường một bước, sau này đừng hòng bước vào cửa Tần gia nữa!”.
Tân Nam kinh ngạc, tổ mẫu muốn đuổi tỷ phu ra khỏi nhà!
Ăn bữa cơm mà thôi, lỗi sai cũng không phải của tỷ phu, sao lại làm lớn chuyện đến thế?
Tỷ phu vốn chỉ ở rể, ai cũng chê cười, nếu bị Tân phủ đuổi khỏi nhà, sau này làm sao đứng vững chân ở kinh thành?
Cậu ta đang định khuyên nhủ tổ mẫu. Tiêu Lâm tỏ ra khinh thường, ánh sáng trong mắt hẳn còn chói mắt hơn cả ánh nến của từ đường: “Ta không muốn bước vào cửa Tần gia thêm lần nào nữa. Sau này cũng sẽ không chủ động bước vào!"
“Cậu!”, tay của lão phu nhân cũng run rẩy.
“Hơn nữa, vấn đề không phải bà có cho ta vào hay không, sẽ có một ngày bà phải cầu xin một đứa nhà nghèo như ta vào cửa!”. Tiêu Lâm ngạo nghề liếc nhìn bà ta, phất tay áo rời đi.
“Cậu! Cậu! Cậu!”, Tân lão phu nhân hô lên ba tiếng liên tục, tức tối không biết nên phản bác kẻ kiêu căng vô liêm sỉ này như thế nào.
Bà ta ra lệnh cho nô bộc, sau này có nhìn thấy Tiêu Lâm vào Tần phủ một bước thì lập tức đuổi hắn ra khỏi cửa, không cho bước vào. Đợi khi Tân lão tướng quân trở về sẽ cho hẳn hòa ly với Tân Phượng Uyển.
Lão phu nhân lại bắt tiểu thư và cô gia hòa ly, mọi người không có thời gian quan tâm đến Tiêu Lâm, vội vàng xoa dịu lão thái thái đang tức giận.
Một khi hòa ly, Tiêu Lâm không có tổn thất gì, nhưng danh tiếng của tiểu thư sẽ không tốt.
Tiêu Lâm lạnh lùng khịt mũi. Hòa ly? Nghĩ hay quát! Phải là Tiêu Lâm này bỏ nàng ta!
Tiêu Lâm cười ha ha, bước nhanh rời đi, để lại người của Tân gia ở trong phòng vừa ngạc nhiên, vừa tức đến mức sắp bùng nổ.
Tiêu gia.
Từ khi Tiêu Lâm trút tất cả nỗi uất hận ở Tân phủ, ngày nào hẳn cũng vui vẻ, vô cùng khoan khoái. Những ngày tháng ở nhà vô cùng thoải mái, thỉnh thoảng hắn đến Thanh Viên học, sau đó về nhà thi uống rượu với Bạch Khởi và A Thạch, VÔ cùng vui vẻ.
Chớp mắt đã qua tám ngày, ngày mai là ngày công bố bảng.
Trong lúc đó, Tiêu Lâm nghe nói những ngày qua Dương gia đã mời danh y khắp kinh thành. Dương Chư năm trên giường, thịt thối rữa, toàn thân chảy mủ, dùng thuốc và châm cứu đều không cứu nổi, hôm nay đã hấp hối.
Quả nhiên hắn chết vì vết thương nhiễm trùng. Nhưng kéo dài được tám ngày, có thể thấy thân thể của Dương Chư cũng không tệ.
Dương phủ đầy tang thương, người giang hồ ở kinh thành thì lại là một quang cảnh khác.
Người giang hồ tán thưởng Đao gia, lần này Đao gia chết rất đáng giá! Một mạng đổi lấy con trai cưng của người đứng đầu Cửu khanh, đây là chuyện chưa từng có trong giang hồ.
Thi thể của Đao gia bị Minh Nguyệt Lâu vứt ở một con hẻm nhỏ, người giang hồ kính phục ông ta đã tự làm tang lễ, an táng cho ông ta.
Tiêu Lâm đi trên đường, nghe thấy mọi người đều đang thảo luận về Đao gia và Dương Chư, còn bịa ra nhiều phiên bản.
Phiên bản gây kích thích nhất là Đao gia làm anh hùng cứu mỹ nhân, đạp cửa vào phòng Dương Chư, kéo Minh Nguyệt cô nương đáng thương ra khỏi chăn của con lợn béo kia.
Dương Chư chết cũng không có gì bất ngờ, ngày đề tài về hẳn ta lấn át Tiêu Lâm thì lại là ngày hẳn ta chết.
Lời đồn dân gian quá khó nghe, Dương gia muốn dập tắt những lời đồn đó, nhưng động tĩnh ngày hôm đó quá lớn, liên quan đến nhiều con cháu thế gia. Trên thế giới làm gì có tường không lọt gió, cái chết của Dương Chư càng đồn càng khó tin.
Dương gia tức giận, nhưng không tìm được ai để trút giận, dù sao Đao gia cũng đã chết. Trước sự uy hiếp của Tân Phong, cũng không có ai dám đổ lên đầu Tiêu Lâm.
Mọi người nói xong chuyện Dương Chư lại nói đến chuyện cô gia Tiêu Lâm.
Cô gia của Tần gia cũng đi Minh Nguyệt Lâu, hẳn vô ý thức ôm cô nương người ta không buông, lúc về bị Tân gia đánh gãy chân, suýt không xuống được giường.
Bọn họ giễu cợt, Tiêu Lâm bị thương ở tay, chân lại gấy, còn sắp rớt bảng, chỉ có ra phố xin ăn mới no bụng được.
Tiêu Lâm quay về từ thư phòng, nhìn Tiêu Tịnh cầm một bài thơ của hắn im lặng ngồi trước cửa nhà, mắt đỏ hoe, gương mặt tức giận giống như vừa cãi nhau với ai đó.
Không cần nói, chắc chắn cô bé đã nghe được những lời đồn trên phố. Tiêu Lâm cười hỏi: “Tịnh Nhi, sao lại tức giận như vậy?”.
“Huynh trưởng, huynh bảo muội đi mua thơ, bọn họ nói đây là bài thơ nát, cho tiền cũng không bán! Muội tức nên đã cãi nhau với bọn họ”.
Thơ nát? Đây là thơ của Đào Uyên Minh, người sáng lập phái điền viên, được xưng tụng “tổ của những nhà thơ ẩn dật từ xưa đến nay”, ai lại dám nói là thơ nát?
Tân Nam kinh ngạc, tổ mẫu muốn đuổi tỷ phu ra khỏi nhà!
Ăn bữa cơm mà thôi, lỗi sai cũng không phải của tỷ phu, sao lại làm lớn chuyện đến thế?
Tỷ phu vốn chỉ ở rể, ai cũng chê cười, nếu bị Tân phủ đuổi khỏi nhà, sau này làm sao đứng vững chân ở kinh thành?
Cậu ta đang định khuyên nhủ tổ mẫu. Tiêu Lâm tỏ ra khinh thường, ánh sáng trong mắt hẳn còn chói mắt hơn cả ánh nến của từ đường: “Ta không muốn bước vào cửa Tần gia thêm lần nào nữa. Sau này cũng sẽ không chủ động bước vào!"
“Cậu!”, tay của lão phu nhân cũng run rẩy.
“Hơn nữa, vấn đề không phải bà có cho ta vào hay không, sẽ có một ngày bà phải cầu xin một đứa nhà nghèo như ta vào cửa!”. Tiêu Lâm ngạo nghề liếc nhìn bà ta, phất tay áo rời đi.
“Cậu! Cậu! Cậu!”, Tân lão phu nhân hô lên ba tiếng liên tục, tức tối không biết nên phản bác kẻ kiêu căng vô liêm sỉ này như thế nào.
Bà ta ra lệnh cho nô bộc, sau này có nhìn thấy Tiêu Lâm vào Tần phủ một bước thì lập tức đuổi hắn ra khỏi cửa, không cho bước vào. Đợi khi Tân lão tướng quân trở về sẽ cho hẳn hòa ly với Tân Phượng Uyển.
Lão phu nhân lại bắt tiểu thư và cô gia hòa ly, mọi người không có thời gian quan tâm đến Tiêu Lâm, vội vàng xoa dịu lão thái thái đang tức giận.
Một khi hòa ly, Tiêu Lâm không có tổn thất gì, nhưng danh tiếng của tiểu thư sẽ không tốt.
Tiêu Lâm lạnh lùng khịt mũi. Hòa ly? Nghĩ hay quát! Phải là Tiêu Lâm này bỏ nàng ta!
Tiêu Lâm cười ha ha, bước nhanh rời đi, để lại người của Tân gia ở trong phòng vừa ngạc nhiên, vừa tức đến mức sắp bùng nổ.
Tiêu gia.
Từ khi Tiêu Lâm trút tất cả nỗi uất hận ở Tân phủ, ngày nào hẳn cũng vui vẻ, vô cùng khoan khoái. Những ngày tháng ở nhà vô cùng thoải mái, thỉnh thoảng hắn đến Thanh Viên học, sau đó về nhà thi uống rượu với Bạch Khởi và A Thạch, VÔ cùng vui vẻ.
Chớp mắt đã qua tám ngày, ngày mai là ngày công bố bảng.
Trong lúc đó, Tiêu Lâm nghe nói những ngày qua Dương gia đã mời danh y khắp kinh thành. Dương Chư năm trên giường, thịt thối rữa, toàn thân chảy mủ, dùng thuốc và châm cứu đều không cứu nổi, hôm nay đã hấp hối.
Quả nhiên hắn chết vì vết thương nhiễm trùng. Nhưng kéo dài được tám ngày, có thể thấy thân thể của Dương Chư cũng không tệ.
Dương phủ đầy tang thương, người giang hồ ở kinh thành thì lại là một quang cảnh khác.
Người giang hồ tán thưởng Đao gia, lần này Đao gia chết rất đáng giá! Một mạng đổi lấy con trai cưng của người đứng đầu Cửu khanh, đây là chuyện chưa từng có trong giang hồ.
Thi thể của Đao gia bị Minh Nguyệt Lâu vứt ở một con hẻm nhỏ, người giang hồ kính phục ông ta đã tự làm tang lễ, an táng cho ông ta.
Tiêu Lâm đi trên đường, nghe thấy mọi người đều đang thảo luận về Đao gia và Dương Chư, còn bịa ra nhiều phiên bản.
Phiên bản gây kích thích nhất là Đao gia làm anh hùng cứu mỹ nhân, đạp cửa vào phòng Dương Chư, kéo Minh Nguyệt cô nương đáng thương ra khỏi chăn của con lợn béo kia.
Dương Chư chết cũng không có gì bất ngờ, ngày đề tài về hẳn ta lấn át Tiêu Lâm thì lại là ngày hẳn ta chết.
Lời đồn dân gian quá khó nghe, Dương gia muốn dập tắt những lời đồn đó, nhưng động tĩnh ngày hôm đó quá lớn, liên quan đến nhiều con cháu thế gia. Trên thế giới làm gì có tường không lọt gió, cái chết của Dương Chư càng đồn càng khó tin.
Dương gia tức giận, nhưng không tìm được ai để trút giận, dù sao Đao gia cũng đã chết. Trước sự uy hiếp của Tân Phong, cũng không có ai dám đổ lên đầu Tiêu Lâm.
Mọi người nói xong chuyện Dương Chư lại nói đến chuyện cô gia Tiêu Lâm.
Cô gia của Tần gia cũng đi Minh Nguyệt Lâu, hẳn vô ý thức ôm cô nương người ta không buông, lúc về bị Tân gia đánh gãy chân, suýt không xuống được giường.
Bọn họ giễu cợt, Tiêu Lâm bị thương ở tay, chân lại gấy, còn sắp rớt bảng, chỉ có ra phố xin ăn mới no bụng được.
Tiêu Lâm quay về từ thư phòng, nhìn Tiêu Tịnh cầm một bài thơ của hắn im lặng ngồi trước cửa nhà, mắt đỏ hoe, gương mặt tức giận giống như vừa cãi nhau với ai đó.
Không cần nói, chắc chắn cô bé đã nghe được những lời đồn trên phố. Tiêu Lâm cười hỏi: “Tịnh Nhi, sao lại tức giận như vậy?”.
“Huynh trưởng, huynh bảo muội đi mua thơ, bọn họ nói đây là bài thơ nát, cho tiền cũng không bán! Muội tức nên đã cãi nhau với bọn họ”.
Thơ nát? Đây là thơ của Đào Uyên Minh, người sáng lập phái điền viên, được xưng tụng “tổ của những nhà thơ ẩn dật từ xưa đến nay”, ai lại dám nói là thơ nát?