Người hầu vừa chế nhạo Tiêu Lâm mặt biến sắc, không còn cách nào khác đành phải đi mở cửa.
Tiếng móng ngựa kêu lạch cạch, vô cùng rõ ràng.
Tiêu Lâm cưỡi trên con ngựa to lớn tiến vào Tân phủ trong sự kinh ngạc của mọi người. Hắn giống như một vị tướng khải hoàn trở về, đầu ngẩng cao, ngực ưỡn trông vô cùng uy nghiêm.
Tần Phong thì giờ trông như kẻ thua cuộc, đầu hắn gục xuống khẽ lắc lư, trông vô cùng bất lực. Tân Phượng Uyển thì "òa" lên một tiếng khóc nức nở, chẳng lẽ huynh trưởng của nàng sắp không xong rồi?
Tần lão thái thái nhìn thấy vậy thì lòng nóng hơn lửa đốt, đập mạnh cây gậy xuống đất, hô lên: "Mau truyền đại phu!"
"Vâng!"
Người của Tần phủ vô cùng hoảng hốt, hiện trường loạn chẳng khác nào bãi chiến trường.
"Mẹ, con trai mẹ không hề hấn gì, mẹ có thể tự về nhà trước, không cần ở lại Tân phủ”.
"Ừm'", bà Tiêu gật đầu, Tần phủ rơi vào hoàn cảnh như vậy, Tiêu Lâm cũng không thể bỏ đi, dù sao hắn cũng là cô gia nhà họ Tân: "Con nên chăm sóc Tần đại công tử".
"Ai nói con ở lại chăm sóc hắn?"
"Vậy con..."
"Mẹ, thanh kiếm mà Tân Phong xem như bảo vật là của Tiêu gia phải không?" Tiêu Lâm suy đoán. Trước đó hắn chỉ nhìn thấy Tân Phong sử dụng thanh kiếm Kinh Hồng, nhưng thanh kiếm này hôm nay mới xuất hiện, nhìn qua có chút xa lạ,
nhưng cũng lại có chút quen thuộc.
Bà Tiêu gật đầu: “Đó là thanh kiếm của cha con, tên là Thuần Quân”.
Thuần Quân?
Một trong mười thanh kiếm nổi tiếng nhất Hoa Hạ cổ đại, không cần phải nói, thanh kiếm này nhất định cũng đến từ Côn Ngô Các của đại huynh đệ.
Đã là kiếm của cha Tiêu Lâm, làm sao có thể rơi vào tay Tân phủ?
Tiêu Lâm lợi dụng lúc Tân phủ hỗn loạn đưa bà Tiêu ra khỏi cửa. Hôm nay Tần Phong bị thương như vậy, nếu Tân phủ không hỏi rõ ràng thì sau đó nhất định sẽ đến Tiêu gia gây chuyện.
Thay vì đợi bọn họ tới gây rắc rối, chẳng thà Tiêu Lâm ở lại và đích thân giải thích mọi chuyện với họ.
Những đại phu giỏi nhất ở kinh thành trong chốc lát đã vội vã chạy đến Tân phủ, lao tới chỗ Tân Phong.
Không ai chú ý đến Tiêu Lâm, người hắn đầy máu đứng đó, nhưng đám nô lệ bận rộn ra vào đều coi hắn như không khí. Toàn bộ người của Tần gia đều xoay quanh Tần Phong, trong lòng vô cùng lo lắng.
Tiêu Lâm tâm tình vui vẻ, đi về nơi mình ở trước đây.
Đám nô bộc ở đây vô cùng chán chường, từ khi Tiêu Lâm ra ngoài ở, mấy người này rảnh rỗi muốn chết, cũng ngày càng lười biếng.
Họ tự coi mình là chủ khoảng sân này, trò chuyện uống rượu, đánh bạc và đánh bài ăn tiền rất vui vẻ. Tân phủ lúc này hỗn loạn, nhưng bởi vì khoảng sân này quá xa, bọn họ đang bận chơi cũng không nghe được gì.
Ngay khi Tiêu Lâm quay lại, hắn đã thấy họ đang chơi bài không màng thế sự. Một tên người hầu nhìn thấy Tiêu Lâm đứng ở cổng, suýt chút nữa không nhận ra hắn: "Cô, gia?"
"Đun nước, tắm'.
Đám nô bộc và nha hoàn đều sửng sốt, sao cô gia lại đột ngột quay lại? Hơn nữa trên người còn dính đây máu?
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt có chút khinh thường. Nghe nói hôm nay công tử đi cứu cô gia. Cô gia ở bên ngoài không sống nổi nên quay về Tân phủ chứ gì?
Những người hầu đều biết cô gia lợi hại. Lần trước hắn giết đám người hầu, họ đã sợTiêu Lâm cũng sẽ ra tay với mình.
Cho nên dù trong lòng có khinh thường nhưng họ cũng không dám bộc lộ ra bên ngoài, chỉ đành ngoan ngoãn đi làm việc Tiêu Lâm sai.
Tiêu Lâm cởi bộ quần áo đẫm máu và tắm thật nhanh.
Hoàng đế mấy ngày này có thể triệu kiến hắn bất cứ lúc nào nên hắn lúc nào cũng phải sạch sẽ gọn gàng.
Ở thôn Ám Uyên cát bụi mù mịt, Tiêu Lâm kỳ cọ ra một lớp cát. Người dân thôn Ám Uyên nhiều thế hệ sinh sống ở nơi khắc nghiệt đó quả là không hề dễ dàng.
"Cô gia, tiểu thư đến".
Đúng lúc Tiểu Lâm đang lau tay thì bên ngoài có một người hầu lớn tiếng thông báo.
Tiếng móng ngựa kêu lạch cạch, vô cùng rõ ràng.
Tiêu Lâm cưỡi trên con ngựa to lớn tiến vào Tân phủ trong sự kinh ngạc của mọi người. Hắn giống như một vị tướng khải hoàn trở về, đầu ngẩng cao, ngực ưỡn trông vô cùng uy nghiêm.
Tần Phong thì giờ trông như kẻ thua cuộc, đầu hắn gục xuống khẽ lắc lư, trông vô cùng bất lực. Tân Phượng Uyển thì "òa" lên một tiếng khóc nức nở, chẳng lẽ huynh trưởng của nàng sắp không xong rồi?
Tần lão thái thái nhìn thấy vậy thì lòng nóng hơn lửa đốt, đập mạnh cây gậy xuống đất, hô lên: "Mau truyền đại phu!"
"Vâng!"
Người của Tần phủ vô cùng hoảng hốt, hiện trường loạn chẳng khác nào bãi chiến trường.
"Mẹ, con trai mẹ không hề hấn gì, mẹ có thể tự về nhà trước, không cần ở lại Tân phủ”.
"Ừm'", bà Tiêu gật đầu, Tần phủ rơi vào hoàn cảnh như vậy, Tiêu Lâm cũng không thể bỏ đi, dù sao hắn cũng là cô gia nhà họ Tân: "Con nên chăm sóc Tần đại công tử".
"Ai nói con ở lại chăm sóc hắn?"
"Vậy con..."
"Mẹ, thanh kiếm mà Tân Phong xem như bảo vật là của Tiêu gia phải không?" Tiêu Lâm suy đoán. Trước đó hắn chỉ nhìn thấy Tân Phong sử dụng thanh kiếm Kinh Hồng, nhưng thanh kiếm này hôm nay mới xuất hiện, nhìn qua có chút xa lạ,
nhưng cũng lại có chút quen thuộc.
Bà Tiêu gật đầu: “Đó là thanh kiếm của cha con, tên là Thuần Quân”.
Thuần Quân?
Một trong mười thanh kiếm nổi tiếng nhất Hoa Hạ cổ đại, không cần phải nói, thanh kiếm này nhất định cũng đến từ Côn Ngô Các của đại huynh đệ.
Đã là kiếm của cha Tiêu Lâm, làm sao có thể rơi vào tay Tân phủ?
Tiêu Lâm lợi dụng lúc Tân phủ hỗn loạn đưa bà Tiêu ra khỏi cửa. Hôm nay Tần Phong bị thương như vậy, nếu Tân phủ không hỏi rõ ràng thì sau đó nhất định sẽ đến Tiêu gia gây chuyện.
Thay vì đợi bọn họ tới gây rắc rối, chẳng thà Tiêu Lâm ở lại và đích thân giải thích mọi chuyện với họ.
Những đại phu giỏi nhất ở kinh thành trong chốc lát đã vội vã chạy đến Tân phủ, lao tới chỗ Tân Phong.
Không ai chú ý đến Tiêu Lâm, người hắn đầy máu đứng đó, nhưng đám nô lệ bận rộn ra vào đều coi hắn như không khí. Toàn bộ người của Tần gia đều xoay quanh Tần Phong, trong lòng vô cùng lo lắng.
Tiêu Lâm tâm tình vui vẻ, đi về nơi mình ở trước đây.
Đám nô bộc ở đây vô cùng chán chường, từ khi Tiêu Lâm ra ngoài ở, mấy người này rảnh rỗi muốn chết, cũng ngày càng lười biếng.
Họ tự coi mình là chủ khoảng sân này, trò chuyện uống rượu, đánh bạc và đánh bài ăn tiền rất vui vẻ. Tân phủ lúc này hỗn loạn, nhưng bởi vì khoảng sân này quá xa, bọn họ đang bận chơi cũng không nghe được gì.
Ngay khi Tiêu Lâm quay lại, hắn đã thấy họ đang chơi bài không màng thế sự. Một tên người hầu nhìn thấy Tiêu Lâm đứng ở cổng, suýt chút nữa không nhận ra hắn: "Cô, gia?"
"Đun nước, tắm'.
Đám nô bộc và nha hoàn đều sửng sốt, sao cô gia lại đột ngột quay lại? Hơn nữa trên người còn dính đây máu?
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt có chút khinh thường. Nghe nói hôm nay công tử đi cứu cô gia. Cô gia ở bên ngoài không sống nổi nên quay về Tân phủ chứ gì?
Những người hầu đều biết cô gia lợi hại. Lần trước hắn giết đám người hầu, họ đã sợTiêu Lâm cũng sẽ ra tay với mình.
Cho nên dù trong lòng có khinh thường nhưng họ cũng không dám bộc lộ ra bên ngoài, chỉ đành ngoan ngoãn đi làm việc Tiêu Lâm sai.
Tiêu Lâm cởi bộ quần áo đẫm máu và tắm thật nhanh.
Hoàng đế mấy ngày này có thể triệu kiến hắn bất cứ lúc nào nên hắn lúc nào cũng phải sạch sẽ gọn gàng.
Ở thôn Ám Uyên cát bụi mù mịt, Tiêu Lâm kỳ cọ ra một lớp cát. Người dân thôn Ám Uyên nhiều thế hệ sinh sống ở nơi khắc nghiệt đó quả là không hề dễ dàng.
"Cô gia, tiểu thư đến".
Đúng lúc Tiểu Lâm đang lau tay thì bên ngoài có một người hầu lớn tiếng thông báo.