Phúc lợi trung thu tới đây!!!
Lưu ý: Chap extra không liên quan đến cốt truyện chính, chủ yếu là để phát đường, có thể OOC, lúc này Thần Thần chưa mất trí nhớ.
…
“Thần Thần, cuối tuần này em có rảnh không?”
Thẩm Tư Thần đang ngồi ăn nho bên cạnh, cậu vừa xem phim trên tivi vừa gật đầu trả lời hắn, “Công việc trong nhà hàng cũng ổn định rồi, cuối tuần có lẽ em cũng không bận gì.”
“Vậy chúng ta đi du lịch đi.”
Cậu dời mắt khỏi màn hình tivi, kinh ngạc nhìn hắn, “Du lịch? Được đó, chắc là Tiểu Vũ sẽ thích lắm cho xem, trước nay thằng bé chưa từng được đi du lịch xa đâu.”
Nói tới đây cậu lại có hơi buồn phiền, bản thân trước kia đều cố gắng cho con trai thứ tốt nhất, nhưng so ra có lẽ vẫn không đủ tốt.
Kiều Cảnh Nam thấy thiếu niên đột nhiên xụ mặt xuống, bèn ôm lấy vai cậu, ở nơi cậu không thấy cười gian xảo, “Biết làm sao bây giờ, cuối tuần này Tiểu Vũ lại bận mất rồi, chỉ có hai chúng ta thôi.”
“Bận gì cơ? Có hoạt động ở trường sao?”
Kiều Cảnh Nam lắc đầu, “Disneyland ở Hong Kong có chương trình kỷ niệm đặc biệt, chị hai đã mua vé cho Tiểu Vũ đi đến đó chơi rồi.”
Thẩm Tư Thần “à” một tiếng, “Vậy chúng ta sẽ đi Hong Kong du lịch sao?”
Hắn lại lắc đầu lần nữa, “Vé VIP của hoạt động hôm đó khó mua lắm, chị hai chỉ mua được hai vé, một vé cho Tiểu Vũ, vé kia thì cho thằng nhóc vệ sĩ đi kèm. Chúng ta không đi cùng được, cho nên tôi định đưa em đến hòn đảo tư nhân của tôi chơi.”
Cậu có chút tiếc nuối vì không thể đi cùng Tiểu Vũ, tâm tư đều hiện hết lên trên mặt, nhưng nghĩ lại trẻ em có ai mà không muốn đến Disneyland vui chơi chứ, lúc nhỏ cậu cũng từng ao ước biết bao, cậu muốn đi du lịch cùng bé con nhưng cậu lại không thể cùng nhóc đến Hong Kong, càng không thể bắt bé con bỏ Disneyland mà đi theo mình được.
Kiều Cảnh Nam ngon ngọt dỗ cậu, “Không sao, lần này không đi cùng được thì để lần sau, lần sau tôi sẽ sắp xếp cho cả nhà chúng ta cùng đi có được không. Tiểu Vũ lớn rồi cũng cần có chút không gian riêng để vui chơi mà, em nói có đúng không?”
Thẩm Tư Thần gật đầu, nghiêng người tựa vào vai hắn, “Em biết rồi, cũng chỉ là có hơi tiếc thôi. Nhưng mà thật sự cảm ơn anh.”
Nếu không có Kiều Cảnh Nam, không biết cậu phải bán mì tới khi nào mới có thể đưa tiểu Vũ đi chơi Disneyland ở nước ngoài. Hơn nữa hắn biết cậu không đi cùng Tiểu Vũ được sẽ buồn còn cố ý dẫn cậu đi du lịch cho khuây khỏa.
Kiều Cảnh Nam chột dạ dù không biết rằng thiếu niên đã nghĩ về hắn như thế, thật ra thì cũng không khác lắm, chỉ là thứ tự bị đảo lộn một chút. Vì muốn đi du lịch tình nhân cùng cậu nên hắn đã cho Tiểu Vũ đi Disneyland, còn việc “chỉ mua được hai vé”… bỏ chữ “được” đi thì cũng tính là đúng.
Dù sao thì đại sự cũng đã thành rồi, cách thức cũng không quan trọng cho lắm.
…
Cuối tuần, Tiểu Vũ và Trịnh Đông Quân ngồi chuyên cơ riêng của Kiều Cảnh Vân đến Hong Kong chơi. Còn Kiều Cảnh Nam và Thẩm Tư Thần thì lại bay đến một hòn đảo tư nhân ở Ấn Độ Dương.
Thẩm Tư Thần đã sớm sắp xếp xong vali hành lý ngay ngắn gọn gàng, đêm qua còn không ngủ được. Buổi sáng cậu hồi hộp cùng Kiều Cảnh Nam ngồi xe đến sân bay, cảnh tượng này cậu đã xem trên phim vô số lần, cuối cùng cũng sắp được chứng kiến tận mắt rồi, cậu có thể ra sân bay, còn được ngồi máy bay.
Thiếu niên giấu diếm tâm tình kích động, nhìn ra cửa kính xe quan sát cảnh vật xung quanh.
Thế nhưng khi cậu đứng trước chiếc chuyên cơ riêng ở trong sân bay tư nhân của Kiều Thị, miệng cậu liền mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà. Cái này không giống với cảnh tượng trong phim của cậu lắm đâu!
“Sao vậy?” Kiều Cảnh Nam bước tới ôm ngang eo cậu, dẫn cậu đi lên cầu thang.
Thẩm Tư Thần ăn ngay nói thật, “Chỉ là… không giống với tưởng tượng của em cho lắm.”
“Tưởng tượng?”
“Ừm, em chưa từng được đi máy bay, chỉ được xem trong phim thôi, trong phim mọi người đều đến sân bay rộng lớn, sau đó vào phòng chờ, rồi lại xếp hàng check-in, đi máy bay rất nhiều người…”
Kiều Cảnh Nam không cười cậu quê mùa, rất chăm chú lắng nghe cậu miêu tả, chờ cậu nói xong thì hắn đã đưa cậu tới chỗ ngồi.
Hắn để cậu ngồi lên chiếc ghế đặc biệt đã được thiết kế thêm đệm mát xa của mình, cài dây an toàn cho cậu, “Tôi không thích chen chúc trên máy bay với người khác, với cả thời gian có hạn cho nên tôi nghĩ là chúng ta đi chuyên cơ sẽ tiện hơn. Nếu em thích thì lần sau chúng ta sẽ đi máy bay bình thường.”
“Không phải anh nói là không thích chen chúc với người khác sao?”
“Chúng ta mua hết vé hạng VIP thì cũng không tính là chen chúc mà.”
Thiếu niên há hốc mồm nhìn hắn, sau đó lại cau mày, “Như vậy thì quá lãng phí rồi.”
“Chà, Thần Thần muốn tiết kiệm tiền cho tôi sao, có phải là em muốn gả cho tôi rồi không?”
Người ta đều nói đùa rằng nếu muốn gả cho một người đàn ông thì đầu tiên phải bắt đầu tiết kiệm tiền cho anh ta, chủ yếu là vì muốn để dành tiền cho cuộc sống sau này của cả hai, cùng nhau phấn đấu.
Mặt dù hắn và Thần Thần không cần phấn đấu, cũng không cần tiết kiệm, tiền của hắn cho cậu tiêu hoang phí cả đời cũng còn thừa, nhưng nghĩ tới thiếu niên muốn tiết kiệm tiền cho hắn, lo nghĩ đến tương lai của cả hai, trong lòng hắn không khỏi ngọt ngào như ăn đường.
Cậu đỏ mặt lườm hắn, không trả lời.
Tiếp viên riêng phục vụ cho bọn họ là một nữ tiếp viên, nhìn qua bề ngoài cũng đoán được cô ấy không còn trẻ nữa, là một người phụ nữ đứng tuổi, chuyên nghiệp và chỉn chu. Sau khi giúp họ kiểm tra lại dây an toàn, ghi lại thực đơn ăn trưa và nghe Kiều Cảnh Nam dặn dò vài thứ thì lui về khoang nhỏ riêng cách biệt của mình, chờ máy bay cất cánh.
Không biết có phải do cậu nhạy cảm hay không, cậu cảm thấy nếu hôm nay là một nữ tiếp viên xinh đẹp hoặc một nam tiếp viên trẻ trung đến phục vụ thì cậu sẽ cảm thấy không thoải mái, còn có thể suy nghĩ lung tung rằng trước kia nếu Kiều Cảnh Nam hay đi công tác một mình, hắn thường xuyên ở chung một chỗ với những người đó thì liệu cậu có thể vờ như không để ý hay không.
Nhưng mà lúc nhìn thấy cô tiếp viên này, trong lòng cậu như trút được gánh nặng. Hình như Kiều Cảnh Nam trước nay ngay cả lúc làm việc cũng rất nghiêm túc tránh đi những tình huống khó xử, tận lực không khiến cho cậu hiểu lầm, cũng không mập mờ hay che giấu cậu bất cứ thứ gì.
Có một người vì mình mà phí hết tâm tư, đối với mình một lòng một dạ, cảm giác ấy thật sự rất khó diễn tả, giống như rơi vào đám mây bằng bông, mỗi một phần trên người đều cảm thấy mềm mại dễ chịu.
Kiều Cảnh Nam nhường lại chỗ ngồi êm ái nhất cho Thẩm Tư Thần, nhìn cậu ngồi đối diện mình chẳng mấy chốc đã ngủ say, hắn ra hiệu cho tiếp viên đến nhẹ nhàng chỉnh ghế ngã xuống thành giường nằm để cậu được thoải mái, sau đó ngồi chống cằm nhìn ra mây bay bên ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, lần sau có lẽ nên mua một chiếc chuyên cơ lớn hơn, mấy thứ dư thừa đều lượt bỏ bớt, sau đó sửa đổi chỗ ngồi thành ghế đôi tình nhân, vậy thì sau này ngay cả trên máy bay hắn cũng có thể ôm thiếu niên mà ngủ.
Nghĩ là làm, sau khi hạ cánh tin nhắn bảo rằng hắn mua chuyên cơ mới thật sự đã được gửi cho Lục Văn.
Vì đêm qua ngủ ít nên Thẩm Tư Thần ngủ một giấc khá dài, khi tỉnh lại mặt trời cũng đã sắp ngả về chiều, tiếp viên đem thức ăn đã hâm nóng lên cho cậu, sau khi ăn xong cậu thấy Kiều Cảnh Nam ở đối diện đang xem văn kiện, lén lút lấy điện thoại ra, quay sang hướng về phía cửa sổ nhỏ mà chụp một tấm ảnh mây xanh nắng vàng.
Kiều Cảnh Nam dùng dư quang liếc thấy, nhưng không vạch trần. Hắn biết thiếu niên chưa từng đi máy bay, lần đầu đi chắc chắn là muốn lưu lại kỷ niệm gì đó, nếu như hắn nhìn thì sợ thiếu niên sẽ cảm thấy mất mặt, thấy tủi thân, về phần tinh tế này của bản thân Kiều tổng vẫn luôn rất tự hào.
Chỉ là hắn không ngờ buổi tối lại phát hiện cậu đăng tấm ảnh kia lên vòng bạn bè, bên trên còn ghi một dòng trạng thái [Cùng người mình yêu, trải qua rất nhiều lần đầu tiên trong đời.]
Lúc ấy tâm trạng hắn thật sự là giống như lơ lửng trên mây, ba chữ “người mình yêu” này khiến hắn giống như một nhân viên vừa được thăng chức, mừng đến mức muốn mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm.
Nhưng rồi bản tính hiếu thắng và tham vọng trong lòng Kiều tổng lại nổi dậy, nhân viên ưu tú Kiều Cảnh Nam khi ấy quyết tâm phải mau chóng thăng tiến đến chức vị cao nhất, đổi ba chữ “người mình yêu” trở thành “ông xã”, “chồng yêu”… hay đại loại là những chức vị có tên gọi tương tự.
Đương nhiên, đây đã là chuyện về sau.
…
Máy bay hạ cánh lúc ba giờ chiều, bởi vì máy bay tư nhân ngồi rất thoải mái, ghế còn có thể mát xa và hạ xuống thành giường nằm nên bay suốt mấy giờ đồng hồ mà Thẩm Tư Thần chẳng cảm thấy mệt mỏi gì cả.
Tài xế đón bọn họ đưa đến một khu villa tư nhân cao cấp phía đông hòn đảo, bên ngoài có núi, có biển xanh cát trắng, phong cảnh đẹp đến nao lòng.
“Khu phía tây thi thoảng sẽ mở ra cho hoạt động nghỉ dưỡng cao cấp, dành cho khách hàng và nhân viên cấp cao của Kiều Thị, hoặc là bạn bè của tôi đến chơi. Còn khu phía đông này là trước kia tôi cho người xây riêng để tôi đến nghỉ dưỡng, mới vừa hoàn thành xong tháng trước, tôi muốn đưa em đến đây đầu tiên.”
“Cả một hòn đảo lớn như vậy đều là của anh sao?”
“Thích không? Tôi tặng em một hòn đảo.”
Nói rồi Kiều Cảnh Nam còn mở điện thoại lên xem bản đồ, tìm xem còn hòn đảo nào được bán đấu giá cho tư nhân hay không.
Thẩm Tư Thần gạt điện thoại của hắn qua một bên, lắc đầu, “Em chỉ hỏi thôi, em lấy đảo làm gì chứ, chẳng lẽ để trồng cây sao?”
Kiều Cảnh Nam xoa đầu cậu, vô cùng sủng nịch phát biểu, “Ý kiến này cũng không tồi.”
Thẩm Tư Thần đã rất cố gắng tập làm quen với việc sống cùng một người bạn trai phi thường có tiền, nhưng mà kết cục cậu vẫn không thể bình thản với thái độ nói mua một hòn đảo mà như mua một bó rau trong siêu thị của hắn được.
Trực thăng, chuyên cơ, đảo riêng…
Người bình thường như cậu làm sao có thể tưởng tượng ra được cái thế giới không khác gì cổ tích này chứ.
Hai người kéo vali vào trong căn vila hướng ra biển, chỉ cần ra khỏi cửa đi mấy bước chân là có thể chạm vào cát trắng mịn màng, đêm nằm trên giường cũng có thể nghe sóng vỗ, vừa kéo rèm cửa liền có thể thấy mặt trời mọc bên ngoài cửa kính sát đất.
Thẩm Tư Thần thích thú mở cửa kính đi ra ban công, gió biển có chút hương vị tươi mát thổi vào mặt làm cho tâm trạng của cậu thư thái vô cùng.
“Chỗ này thật đẹp.”
Kiều Cảnh Nam bước tới nhẹ nhàng ôm eo cậu, “Em thích thì sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến đây.”
Cậu cười trêu hắn, “Công ty của anh cho phép tổng giám đốc thường xuyên nghỉ phép trốn việc sao?”
“Không cho phép. Nhưng tôi sẽ vì em mà trốn việc, có phải rất xứng đáng được khen ngợi không?”
Thiếu niên cười rộ như hoa, chưa thấy qua tổng giám đốc nào trốn việc lại còn nghiêm túc đòi khen thưởng như hắn.
“Được, thưởng cho anh.” Cậu xoay đầu hôn nhẹ lên mặt hắn.
Kiều Cảnh Nam cười đầy ẩn ý, “Không đủ.”
“Anh là gian thương sao? Tham lam như vậy.”
“Bị em đoán trúng rồi, anh chính là cáo già trên thương trường, nuốt người không nhả xương. Cho nên, anh muốn… em phải đồng ý với anh một việc.”
“Ừm, em đồng ý.” Thẩm Tư Thần gật đầu, không chút do dự.
Kiều Cảnh Nam sửng sốt, mấy giây sau mới kịp phản ứng, “Em còn chưa nghe là chuyện gì mà đã đồng ý rồi, không sợ tôi làm khó em sao?”
“Anh sẽ không lừa em, sẽ không làm khó em, cũng sẽ không ép buộc em.”
Cậu xoay người, quàng hai tay lên cổ hắn, nhón chân hôn lên.
Kiều Cảnh Nam bất động mở to mắt, con cáo già trên thương trường sắp biến thành con chó nhỏ rồi, đuôi cũng muốn vẫy vẫy luôn.
Thiếu niên của hắn sao lại ngọt như vậy, đây chính là mỹ nhân kế danh bất hư truyền ư? Được rồi, hắn công nhận là hắn không vượt qua được.
Không mất mặt, hắn cũng đâu phải người đầu tiên chịu thua trước mỹ nhân kế.
Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Kiều Cảnh Nam ôm lấy vòng eo thon nhỏ, một tay đỡ sau gáy làm cho cậu ngửa cổ ra, hắn cúi đầu đem nụ hôn ngọt ngào biến thành triền miên nóng bỏng.
Lúc cả hai tách ra mắt thiếu niên đã phiếm hồng, bờ môi ánh nước long lanh, thế nhưng đúng là hắn chỉ hôn thôi, không có làm thêm hành động gì khác.
Sau khi hai người thay phiên tắm rửa, cùng nhau xuống lầu ăn cơm chiều.
Kiều Cảnh Nam thay quần tây dài cùng áo sơ mi cộc tay, hôm nay hắn không mặc tây trang, còn chọn áo sơ mi rộng rãi có in họa tiết cây cỏ, tóc cũng xõa tự nhiên không dùng keo vuốt ngay ngắn, nhìn trẻ hơn so với ngày thường tận mấy tuổi.
Thẩm Tư Thần mặc một chiếc áo sơ mi y hệt hắn, là áo đôi tình nhân mà Kiều Cảnh Nam cố tình chọn mua, cậu mặc quần kaki ngắn ngang gối, trông y như một học sinh cấp ba.
Kiều Cảnh Nam khóc thầm trong lòng, hắn ăn mặc trẻ trung đến mấy cũng không trẻ bằng thiếu niên, thật sự rất sợ ngày nào đó thiếu niên sẽ chê hắn là ông chú già, khoảng cách tuổi tác này đúng là quá đáng sợ rồi.
Hắn ba mươi ba tuổi, còn thiếu niên vừa tròn hai mươi tư.
Lúc bọn họ ở trên lầu đã có người mang cơm nước tới dọn sẵn trên bàn ăn, sau đó lại âm thầm rời đi. Một bàn hải sản thịnh soạn cùng với vài món ăn bản xứ đặc trưng được bày biện vô cùng đẹp mắt.
Kiều Cảnh Nam ngồi xuống ghế, sau đó kéo tay thiếu niên, để cậu ngồi trên đùi mình.
Thẩm Tư Thần ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, có hơi đỏ mặt, “Không phải nói là ăn cơm sao?”
“Ừm, đang chuẩn bị ăn cơm đây, không thì em nghĩ tôi định làm gì?”
“Không… không có gì.”
Kiều Cảnh Nam ôm cậu, nói nhỏ, “Nếu như em muốn bây giờ thì cũng không phải là không được.”
“Em muốn ăn cơm!”
Hắn trêu cậu đến vui vẻ, sau đó bắt đầu cùng cậu ăn cơm. Đã lâu rồi Thẩm Tư Thần không ngồi trong lòng hắn, để hắn đút cho ăn từng chút, lúc đầu có hơi ngại ngùng, nhưng nghĩ lại ở đây cũng chỉ có hai người cậu liền thả lỏng bản thân.
Vốn dĩ đi du lịch chính là lúc tạo ra nhiều kỷ niệm đẹp để ghi nhớ mà, làm một số việc khác với thường ngày cũng đâu có sao, hơn nữa còn là việc khiến bản thân và người bên cạnh vui vẻ, vậy thì cứ thoải mái hưởng thụ thôi.
“Há miệng ra, ngoan nào.”
“A…”
Thẩm Tư Thần há miệng nhai con tôm mà Kiều Cảnh Nam vừa bóc vỏ, ăn rất ngon miệng. Hắn còn tưởng phải dỗ một lúc thiếu niên mới chịu ăn cơ, dù sao thì bé cưng nhà hắn da mặt tương đối mỏng, rất hay thẹn thùng.
Thấy cậu phối hợp như vậy hắn cũng cao hứng hơn mấy phần, hầu như món nào cũng gắp một chút cho cậu thử, thiếu niên thích ăn tôm thì hắn liền bóc nhiều hơn một chút.
“Anh cũng ăn đi.”
“Tôi thích nhìn em ăn hơn.”
Thẩm Tư Thần chu môi, cầm lấy đũa trên bàn, với tay gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng hắn, làm bộ bắt chước động tác của hắn, “Ngoan nào, mau há miệng ra…”
Kiều Cảnh Nam há miệng ăn thịt, thịt có mùi vị gì hắn cũng chẳng biết, chỉ thấy ngọt từ trong miệng ngọt tận vào lòng.
Hai người ăn bữa cơm đến gần một giờ đồng hồ, chủ yếu là thi xem ai đút cho đối phương ăn nhiều hơn. Thẩm Tư Thần đút cái gì Kiều Cảnh Nam đều ăn cái đó, ăn đến no căng cả bụng vẫn không từ chối, còn hắn lại âm thầm khống chế lượng đồ ăn của cậu sao cho vừa với sức ăn thường ngày, canh đến khi cậu đủ no là dừng.
Hắn dùng khăn ướt cẩn thận lau qua khóe môi của cậu, cười nói, “Sau này mỗi ngày tôi đều đút em ăn như thế này nhé.”
“Em cũng không phải trẻ con.”
“Đâu phải chỉ có trẻ con mới được cưng chiều, chỉ cần em ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ cho em hết thảy những thứ tốt đẹp nhất trên đời.”
Thẩm Tư Thần ôm cổ hắn, tư thế thân mật khăng khít, “Anh đừng dùng lời ngon ngọt dỗ em, lỡ như chiều đến em trở thành người kiêu ngạo tự phụ, tính tình nóng nảy, hay náo loạn lại còn bám người không buông, vậy thì chắc chắn anh sẽ cảm thấy vô cùng phiền phức. Sau đó sẽ ghét bỏ em.”
“Không phiền, cũng sẽ không ghét bỏ em.” Kiều Cảnh Nam hôn lên trán cậu, nói nghiêm túc như đang thề hẹn, “Em muốn thứ gì cũng đều được, kể cả mạng của tôi. Em trở nên như thế nào tôi cũng yêu, chỉ cần đó là em. Chỉ cần em nguyện ý ở bên cạnh tôi, những thứ khác đều không quan trọng.”
Tiếng cười khúc khích vang lên trong lồng ngực, cậu nói, “Kiều tổng, anh chắc chắn không phải là lần đầu yêu đương, làm gì có ai lần đầu hẹn hò mà lại nói lời dễ nghe thuần thục như anh.”
“Dễ nghe sao, vậy sau này tôi sẽ nói nhiều một chút. Tôi cũng không phải lần đầu yêu đương… đời này tôi chỉ yêu một người là em, cho nên không cần phân ra là đầu hay cuối. Phải gọi là duy nhất mới đúng.”
Thẩm Tư Thần im lặng, không cười nữa. Kiều Cảnh Nam cúi đầu thấy chiếc gáy trắng nõn được phủ lên một màu hồng nhạt, kéo dài đến tận vành tai.
Hắn mỉm cười hài lòng, luồng tay xuống bế người trong ngực lên, đi ra cửa.
Hai người nắm tay nhau đi dạo trên bãi biển, ánh hoàng hôn rực rỡ nhẹ nhàng buông xuống, sóng biển vỗ rì rào, khung cảnh bình yên thơ mộng đến nỗi đủ khiến cho trái tim cứng rắn nhất cũng phải rung động, huống hồ gì là hai người đang thắm thiết yêu nhau.
Thẩm Tư Thần lấy điện thoại ra chụp cảnh mặt trời lặn trên biển, sau đó Kiều Cảnh Nam – nhân viên ưu tú đang muốn thăng chức – cầm lấy điện thoại kéo cậu cùng hắn chụp rất nhiều ảnh.
Có ảnh nắm tay, ảnh hai chiếc bóng kề bên nhau, ảnh hắn khoác vai cậu thân mật, hoặc là đứng phía sau ôm lấy thiếu niên, cằm gác nhẹ lên vai cậu… sau đó còn có cả ảnh hai người hôn nhau, dưới ánh chiều tà màu vàng cam ấm áp, mắt nhắm mắt, tay đan tay, môi kề môi, hai người hòa cùng một nhịp thở.
Sau một hồi say đắm, Kiều Cảnh Nam dẫn cậu đi dọc theo bờ biển thêm một lúc, màn đêm dần buông xuống, hai người đi dạo thêm một lát cuối cùng cũng đã đến trước một chiếc lều lớn được dựng bên bờ biển.
Xung quanh lều có đèn neon màu vàng ấm áp bao quanh, bên cạnh có một đống lửa nhỏ sưởi ấm, trong lều được lót sàn gỗ, trải đệm dày phía trên, bên dưới còn có thảm lông chồn mềm mại.
“Đây là…”
“Tối nay chúng ta cắm trại ở đây nhé.”
Thẩm Tư Thần không biết diễn tả cảm giác của mình như thế nào, thật ra được cùng hắn ra ngoài du lịch là cậu đã mãn nguyện lắm rồi, thậm chí là đi thăm thú ngọn núi ở ngoại thành, hay là đi khu nghỉ dưỡng ngâm suối nước nóng nhân tạo trong thành phố cậu cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Huống hồ gì hắn còn đưa cậu bay qua đại dương, đến một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp như thế này. Bây giờ còn cho cậu ra bờ biển dựng lều cắm trại, mọi thứ đều được hắn chuẩn bị sắp xếp chu đáo từ sớm, không những là cùng cậu đi du lịch mà còn cố ý tạo ra nhiều bất ngờ nho nhỏ để cậu được vui.
Cậu rốt cuộc đã tích bao nhiêu phúc đức mà đời này mới có thể gặp được một người đàn ông tốt với mình như vậy, hắn cẩn thận từng li từng tí đối đãi với cậu, đem hết tâm tư ra yêu chiều cậu, đôi khi cậu đã nghĩ chắc chắn là mình đang nằm mơ, nhưng nếu là mơ, cậu tình nguyện không bao giờ tỉnh giấc.
Ngoài việc sinh cho hắn một cậu con trai, cậu chưa bao giờ làm được gì cho hắn, nếu như có thể, cậu nhất định sẽ dùng cả phần đời còn lại làm tất cả những chuyện có thể khiến cho Kiều Cảnh Nam cảm thấy hạnh phúc.
Kiều Cảnh Nam dắt cậu đến trước lều, xoay người cậu hướng ra biển, sau đó dùng tay che mắt cậu lại, nhỏ giọng thì thầm, “Tôi có một món quà muốn tặng cho em.”
Thẩm Tư Thần hồi hộp chờ đợi, lát sau bên tai bỗng nghe những tiếng “bùm” “bùm” vọng lại từ xa xăm.
Kiều Cảnh Nam buông tay, trước mắt cậu xuất hiện một tràng pháo hoa sáng lóa giữa biển khơi, cũng không biết là Kiều Cảnh Nam đã làm bằng cách nào. Trên trời toàn là pháo hoa hình trái tim, đủ mọi màu sắc, có lớn có nhỏ, nhưng tất cả đều là hình trái tim, sáng rực cả một góc trời.
Nếu là người khác có lẽ sẽ cảm thấy món quà này có chút sến súa, nhưng với Thẩm Tư Thần thì đây chính là món quà đẹp đẽ nhất mà cậu từng nhận. Đây là tình yêu mà của Kiều Cảnh Nam dành cho cậu.
Hốc mắt thiếu niên ửng đỏ, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào, “Kiều Cảnh Nam, em yêu anh.”
“Hửm?”
“Kiều Cảnh Nam, em yêu anh.” Cậu lặp lại lần nữa.
Hắn đứng ở phía sau ôm lấy cậu, dùng áo khoác bọc cậu trong lòng, “Tiếng pháo hoa lớn quá, tôi nghe không rõ.”
Thẩm Tư Thần cong môi, biết rõ hắn cố ý muốn cậu lặp lại nhưng cũng rất nguyện ý chiều theo.
Cậu nói thật to, thật rõ, gần như là hét lên, “Kiều Cảnh Nam, em yêu anh! Rất yêu anh! Thẩm Tư Thần yêu Kiều Cảnh Nam.”
Hắn cười đến híp cả mắt, khom lưng hôn lên đỉnh đầu của cậu, “Tôi nghe thấy rồi. Kiều Cảnh Nam cũng rất yêu Thẩm Tư Thần.”
Thiếu niên mỉm cười, gió biển thổi nhẹ làm giọt nước mắt hạnh phúc chậm rãi lăn xuống. Hai chiếc bóng đan chồng lên nhau trên bờ cát, sóng khẽ hát một khúc ngâm nga chúc phúc.
***
Thông báo: Chap này còn một đoạn có H, ai muốn xem thì mình up ở chỗ cũ nha, là chỗ xem chap extra cá tháng tư đó, ai không biết thì inbox fb mình lấy link nhé