Buổi tối nếu mở cửa thì tiệm mì sẽ rất đông khách nhưng Thẩm Tư Thần chỉ mở cửa vào ban ngày, buổi chiều cậu sẽ đóng cửa sớm để đến trường đón Thẩm Tư Vũ về nhà.
Buổi tối hai người một lớn một nhỏ sẽ ở nhà quây quần bên nhau, trên đường về nhà sẽ ghé siêu thị nhỏ mua nguyên liệu về nhà nấu cơm, buổi tối ăn cơm xong thì cùng nhau xem phim hoạt hình, sau đó cùng nhau đi ngủ.
Cuộc sống rất nề nếp và đơn giản, bình dị mà an yên.
Thẩm Tư Vũ tuy còn nhỏ nhưng lại có tinh thần tự lập rất cao, vệ sinh cá nhân hay ăn cơm đều tự học mà làm, không phải đứa trẻ lúc nào cũng khóc nháo đòi được yêu thương chăm sóc, đa số thời gian nhóc đều rất an tĩnh.
Thẩm Tư Thần đôi khi nhìn con trai mình lại nghĩ tới một người khác… rõ ràng thằng bé không giống cậu, nó vừa thông minh vừa điềm đạm, dù cùng cậu sinh hoạt trong một môi trường bình dân nhưng khí chất toát ra từ tận trong xương tủy không hề giống những đứa bé khác.
Thế nhưng đây là con trai của cậu, của riêng cậu.
Hôm nay gặp người kia làm cho Thẩm Tư Thần nhớ lại quá khứ năm năm trước, những ký ức mà cậu cố nhấn chìm giờ đây không ngừng phá bỏ xiềng xích điên cuồng nổi lên khỏi mặt hồ phẳng lặng.
Tất thảy đều là những mảnh vỡ đau thương.
Năm năm trước…
Thẩm Tư Thần ngồi phịch xuống ghế sô pha, cậu không thể tin được những gì mình vừa nghe.
Chú nói với cậu công ty của nhà chú đang gặp khó khăn, có một dự án mãi chẳng thể thông qua, mỗi ngày nó đều ngốn của công ty một khoản tiền lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu nữa công ty sẽ phá sản.
Phía trước mấy chuyện kinh doanh đó Thẩm Tư Thần nghe đều không hiểu, cậu chỉ biết công ty của chú đang cần giúp đỡ, nếu không sẽ phá sản.
Dì cũng ngồi xuống ôn tồn nắm tay cậu, “Tiểu Thần à, chỉ có con mới giúp được gia đình chúng ta hiện tại, con xem chú và dì nuôi con mười mấy năm cũng đâu có dễ dàng gì, cũng tới lúc con hy sinh vì cái nhà này một chút…”
“Dì à… nhưng con…” Thẩm Tư Thần cúi gầm mặt, lời từ chối cậu không nói ra miệng được.
Trước kia cha và chú cùng tay trắng lập nghiệp, gầy dựng nên công ty Thẩm Thị, nhưng vào năm cậu năm tuổi thì cha mẹ đều qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, từ đó cậu trở thành cô nhi không nơi nương tựa.
Thẩm Ân nuốt trọn công ty của anh mình, đến xương cũng không nhả cho cậu, đem cậu về nuôi dưỡng cũng chính là ngại điều tiếng bên ngoài, Thẩm Tư Thần ở nhà họ Thẩm cũng không phải là thiếu gia gì, so với một người giúp việc cũng không hơn.
Cậu ngủ trong căn phòng nhỏ chật chội được sửa sang từ cái kho cạnh nhà bếp, mỗi ngày sau khi đi học về đều sẽ phụ giúp người làm làm việc nhà, đến khi lên cấp ba ăn mặc dùng mỗi tháng chỉ được cấp cho tiền tiêu vặt mấy trăm đồng.
Năm nay cậu vừa thi đỗ vào đại học, là một trường tầm trung, học phí đều là dùng tiền cậu đi làm thêm bên ngoài tích cóp được để tự trang trải, vợ chồng Thẩm gia cũng lười quản.
Thẩm Tư Thần đối với bọn họ trước nay không oán hận mà chỉ có kính trọng, cậu cảm thấy chú và dì cho mình chỗ ăn chỗ ở là đã quá tốt rồi, không cầu mong gì thêm.
Đây là lần đầu tiên vợ chồng Thẩm gia cầu cạnh cậu, cũng là nhỏ giọng dụ dỗ như vậy.
Triệu Tư dụ dỗ xong thì nghiêm giọng, bà ta thừa biết Thẩm Tư Thần không dám phản kháng mình, “Cũng không phải chuyện gì to tát, con chỉ cần ngủ với Trần tổng đó một đêm, cũng đâu có thiệt thòi cái gì, nếu làm ông ấy vui vẻ không chừng sau này con còn có chỗ tốt.”
Trần tổng này có quan hệ với người trong chính phủ, có thể giúp Thẩm Thị xúc tiến đẩy nhanh hạng mục, thế nhưng ông ta có sở thích rất đặc biệt, là thích làm chuyện kia cùng với đàn ông, mà còn phải là loại trẻ trung xinh đẹp, ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi Thẩm Ân dò la được thông tin này thì rất sốc, ông ta bàn bạc với vợ mình xem có nên đến các quán bar, câu lạc bộ tìm một người biếu cho Trần tổng kia hay không.
Triệu Tư lại gạt ngang cười khẩy nói trong nhà chẳng phải có một người hay sao, Thẩm Tư Thần lớn lên xinh đẹp tinh xảo, hơn nữa còn chưa từng yêu đương, mới mười chín tuổi, vô cùng sạch sẽ.
Thẩm Ân có chút do dự, dù sao cũng là cháu trai ruột của mình. Thế nhưng khi ông ta đưa ảnh cho Trần tổng xem, còn giới thiệu sơ qua về Thẩm Tư Thần thì hai mắt Trần tổng sáng lên, lập tức đồng ý ngay, còn nói sẽ giới thiệu thêm dự án mới cho ông ta.
Chút áy náy của Thẩm Ân cũng bị gió cuốn trôi.
Cuối cùng vợ chồng Thẩm gia cũng thuyết phục được Thẩm Tư Thần, nói là thuyết phục thực chất chính là không cho cậu quyền được nói “không”.
Triệu Tư kinh nghiệm phong phú, bà ta ép Thẩm Tư Thần phải xem mấy đoạn phim đen để học hỏi, bà ta còn nói cậu phải phục vụ Trần tổng cho tốt, không được bỏ chạy, không được khóc, phải làm cho Trần tổng hài lòng.
Thẩm Tư Thần bị bà ta ép buộc, chăm chú ghi nhớ cách thức cùng động tác, cậu luôn ghim trong đầu mình mấy chữ “phải chủ động”, “phải làm đối phương hài lòng”, “không được bỏ chạy”.
Thẩm Tư Thần tự nhủ với lòng, cậu không thể phụ ơn nuôi dưỡng của chú và dì, chỉ cần qua một đêm này, vấn đề của công ty được giải quyết, cậu sẽ dọn đến ký túc xá của trường đại học, sẽ tự lập, tương lai sẽ có một cuộc sống thật tốt.
Lúc sau cậu được đưa đến một khách sạn cao cấp, chuyện về sau chính là cùng người đàn ông lạ mặt kia lăn giường.
Buổi sáng hôm đó cậu lê thân xác rã rời trở về, chỉ kịp nhìn qua khuôn mặt người đã lấy đi lần đầu của mình. Người kia cởi trần nằm trên giường, hơi thở đều đều, hình như là ngủ rất ngon.
Thân hình cao lớn rắn chắc, làn da màu đồng khoẻ khoắn, sống mũi cao thẳng tắp, đường nét sườn mặt góc cạnh rõ ràng, tóm gọn lại chính là vô cùng đẹp mắt, anh tuấn bất phàm.
Thẩm Tư Thần hơi ngây ngốc, không phải chú nói với cậu Trần tổng đã ngoài bốn mươi rồi sao, cái này… bảo dưỡng cũng thật tốt rồi.
Cậu không quản nhiều như vậy, vội vội vàng vàng trở về.
Vừa trở về đến Thẩm gia thì Triệu Tư đã giáng cho cậu một cái tát như trời giáng.
“Cái đồ phế vật, tao đã nuôi mày bao nhiêu năm như vậy mà giờ có chút chuyện cũng không làm được, còn dám để cho Trần tổng leo cây? Bây giờ mày còn dám vác mặt về đây?”
Thẩm Tư Thần trợn tròn mắt, “Dì… con, rõ ràng con đã…”
Không để cho cậu kịp giải thích, Triệu Tư lôi vali đồ của cậu vứt ra trước cửa không chút lưu tình.
“Cút, về sau Thẩm gia không có loại con cháu như mày, mày không quan tâm tới cái nhà này thì mày cũng đừng bao giờ trở về đây nữa. Còn dám vác mặt về đây tao sẽ đánh gãy.chân mày.
Triệu Tư rủa sả bao nhiêu lời cay nghiệt cậu cũng không nghe được nữa, bên tai cậu cứ ù đi, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Rõ ràng tối hôm qua cậu đã phục vụ người kia, rõ ràng là cậu đã nghe lời dì… tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Thẩm Tử Thần kéo chiếc vali cũ đi trên vỉa hè, hai chân vô thức bước trong vô định, giờ cậu đã chẳng còn có nhà để về nữa rồi.
May mà di ảnh của cha mẹ còn nguyên vẹn, tài sản đáng giá nhất của cậu chính là quyển album ảnh chụp cả gia đình. Còn đâu những thứ khác cậu cũng chẳng quan tâm tới.
Một chiếc xe màu trắng sang trọng chạy chầm chậm bên đường theo chân cậu đã được một đoạn mà cậu không hề hay biết.
Tận đến khi chiếc xe ấy ấn còi mới thu hút được sự chú ý của cậu, Thẩm Tư Thần dừng bước đề phòng nhìn về phía chiếc xe lạ.
Cửa sổ xe phía sau hạ xuống, người phụ nữ trong xe dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía cậu, “Thẩm Tư Thần, tôi có chuyện muốn nói với cậu, lên xe đi.”