• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tràng hỗn loạn diễn ra trên đoạn đường vắng, tiếng kim loại va chạm mạnh, tiếng phanh xe gấp, tiếng kính vỡ nát… một loạt âm thanh hỗn tạp chồng chéo lên nhau.

Xe của Kiều Cảnh Nam bị đâm vào mạn phải, vừa đúng ngay vị trí ngồi của hắn. May mà tài xế là người chuyên nghiệp và có kinh nghiệm xử lý tình huống tốt, anh ta cố gắng giữ chặt vô lăng, bẻ ngoặc lại rồi cho xe đâm vào một gốc cây bên vệ đường.

Trong tình huống cấp bách khi ấy, chỉ có cách này là có thể bảo đảm sự an toàn cao nhất.

Hai chiếc xe kia sau khi gây tai nạn cũng dừng lại ngay bên cạnh họ.

Âu Tĩnh Siêu vừa xoa cái đầu mới bị va đập lung tung của mình vừa tháo dây an toàn ra, anh ta chồm qua bên phía Kiều Cảnh Nam xem xét tình hình.

“Cảnh Nam, không sao chứ… vai cậu…”

Cú va chạm mạnh làm thân xe móp vào một khoảng, cửa kính xe vỡ nát, vai của Kiều Cảnh Nam va vào đầu nhọn của một mảnh thân xe bị vỡ do va đập, mảnh sắt nhọn hoắc đâm toạc vào da thịt, hắn không nói không rằng, ngay cả mày cũng không chau lại tự mình kéo mạnh vai rút ra khỏi mảnh sắt kia, máu nhanh chóng tràn ra thấm ướt vai áo sơ mi bên trong bộ âu phục màu đen tuyền, nhưng điều hắn quan tâm không phải là tình trạng của bản thân mà chính là hai chiếc xe đang dừng ở phía trước không xa kia.

“Không sao, xuống xe xem tình hình trước đã.”

Mấy tên trên xe jeep cầm theo súng đến vây quanh xe của Kiều Cảnh Nam, đội trưởng Trần vẫn còn chưa kịp đuổi tới, hắn cũng chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp. Hai người chậm rãi xuống xe, người trên hai chiếc xe phía trước cũng đã ra ngoài đối mặt với nhau từ lâu.

Một là Hàn Kỳ, còn một người lạ mặt mà bọn họ không hề quen biết.

Một tràng hỗn loạn diễn ra trên đoạn đường vắng, tiếng kim loại va chạm mạnh, tiếng phanh xe gấp, tiếng kính vỡ nát… một loạt âm thanh hỗn tạp chồng chéo lên nhau.

Xe của Kiều Cảnh Nam bị đâm vào mạn phải, vừa đúng ngay vị trí ngồi của hắn. May mà tài xế là người chuyên nghiệp và có kinh nghiệm xử lý tình huống tốt, anh ta cố gắng giữ chặt vô lăng, bẻ ngoặc lại rồi cho xe đâm vào một gốc cây bên vệ đường.

Một là Hàn Kỳ, còn một người lạ mặt mà bọn họ không hề quen biết.

Hàn Kỳ và Tiêu Dương nói sao cũng là cùng chung một phe, dù lần này Tiêu Dương tự ý đưa Thẩm Tư Thần ra ngoài khiến cho Hàn Kỳ tức giận đuổi theo, nhưng đứng trước Kiều Cảnh Nam bọn họ vẫn phải giải quyết người ngoài trước.

Bầu không khí giữa hai bên vô cùng kỳ lạ.

Hàn Kỳ nhìn Kiều Cảnh Nam, cười vô hại, “Kiều tổng, lại gặp nhau rồi. Người của tôi kỹ thuật lái xe có hơi yếu một chút, vô tình đâm trúng xe của Kiều tổng rồi, hay là… tôi mua lại một chiếc mới đền cho anh nhé?”

Âu Tĩnh Siêu tức giận đùng đùng, “Không cần phí lời nói nhảm nữa, mày giấu Tư Thần ở đâu rồi? Hả? Mau giao người ra đây!”

Tiêu Dương đứng một bên trầm ngâm, ánh mắt như có như không liếc về phía đuôi xe, dù hắn đã bỏ thuốc an thần vào nước uống của Thẩm Tư Thần, bây giờ chắc là cậu vẫn đang mê man chưa tỉnh, nhưng mà nếu để cậu nằm quá lâu trong cốp xe với tình trạng ấy thì không an toàn cho lắm.

Hắn thấp giọng nói cho mình Hàn Kỳ nghe thấy, “A Kỳ, tốt nhất là chúng ta nên trở về sớm một chút.”

Hàn Kỳ gật đầu, nhưng trên mặt không lộ ra chút biểu tình lo lắng hay vội vã gì.

Dù vậy, tất cả những cử chỉ của Tiêu Dương đều không lọt khỏi mắt của Kiều Cảnh Nam, hắn cũng mơ hồ đoán được vị trí của thiếu niên.

Kiều Cảnh Nam nhìn thẳng vào Hàn Kỳ, giọng điệu đầy lạnh lẽo, “Nếu bây giờ cậu để tôi đưa em ấy trở về, không chừng tôi có thể nhẹ tay với Hàn gia của cậu một chút.”

Hàn Kỳ nhướng mày, nhếch khóe môi, “Xem ai đang đe dọa tôi kìa, xem ra bây giờ Kiều tổng vẫn chưa rõ tình hình nhỉ? Bây giờ ai mới là người có quyền lên tiếng ở đây chứ.”

Âu Tĩnh Siêu ngứa mắt không nhìn nổi bộ dạng đắc ý của Hàn Kỳ, anh ta xắn tay áo định xông qua ăn thua đủ với hắn, nhưng còn chưa kịp động phía sau đầu đã cảm nhận được một vật cứng ngắt lạnh toát chạm vào.

“Âu thiếu đừng kích động, người của tôi trước kia đều là lính đánh thuê đặc chủng, bọn họ… không bắn trượt đâu.”

Âu Tĩnh Siêu khựng lại, giận dữ mắng, “Thằng khốn Hàn Kỳ, trước nay chưa từng có ai dám chĩa súng vào đầu Âu Tĩnh Siêu tao đâu, mày có giỏi thì ra đây đánh tay đôi với tao một trận.”

Tiêu Dương nâng  cặp kính gọng vàng của mình, nhìn Âu Tĩnh Siêu bằng nửa con mắt, “Ha ha, cậu ấy từ nhỏ đã được huấn luyện khắc khe theo tiêu chuẩn quân đội, dựa vào tên thiếu gia trói gà không chặt như anh mà cũng muốn thách đấu, đúng là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe.”

“Bọn mày…”

Kiều Cảnh Nam vươn tay vỗ nhẹ lên người Âu Tĩnh Siêu để ngăn anh ta lại.

Hắn đút một tay vào túi quần, lạnh nhạt liếc về phía Hàn Kỳ, “Kiều Cảnh Nam tôi trước nay cũng chưa từng bị ai uy hiếp.”

Trên ngực trái của Hàn Kỳ xuất hiện một chấm tròn đỏ mơ hồ, khi hắn phát hiện ra thì đã không kịp nữa, trái tim hắn đã trở thành mục tiêu bị nòng súng bắn tỉa ngắm bắn.

Âu Tĩnh Siêu cười sảng khoái, “Chậc, xem ai vừa nãy còn vênh váo kìa.”

Đội trường Trần vừa kịp đuổi tới, người của Kiều Cảnh Nam bao vây phía sau đội lính đánh thuê của Hàn Kỳ, súng đạn đều đã sẵn sàng lên nòng, chỉ chờ chỉ thị ngầm của Kiều Cảnh Nam.

Ban đầu Hàn Kỳ cũng có chút bàng hoàng, nhưng chỉ sau một thoáng chốc hắn đã khôi phục vẻ tự tin trở lại. Hắn nghiêng đầu, dùng hai ngón tay mô tả hình khẩu súng, sau đó tự chỉ vào thái dương của mình, nhoẻn miệng cười, “Phải nhắm ở đây thì mới chuẩn chứ.”1

Miệng Âu Tĩnh Siêu giật giật, trừng mắt nhìn hắn, anh ta nhỏ giọng nói với Kiều Cảnh Nam, “Mẹ nó, không phải tên này điên rồi chứ, có khi nào hắn định liều một phen sống chết với chúng ta luôn không?”

Hàn Kỳ nhìn một vòng, lại cười nói, “Kiều tổng, trong tay tôi có ba con tin, còn anh chỉ có một mình tôi thôi, vụ trao đổi này… e là Kiều tổng phải chịu thiệt thòi rồi.”

Con tin thứ ba mà hắn Hàn Kỳ nhắc đến, chính là Thẩm Tư Thần.

Bàn tay Kiều Cảnh Nam khẽ siết lại, Hàn Kỳ đang muốn dùng Thần Thần để uy hiếp hắn sao.

Vù!!!

Két!!!

Từ phía xa một chiếc xe thể thao màu đen lao tới với tốc độ kinh hồn, theo sau còn là mấy chiếc xe jeep hầm hố khác. Chiếc xe đầu tiên thắng gấp ma sát kéo thành một vệt dài trên đường.

Từ phía xa một chiếc xe thể thao màu đen lao tới với tốc độ kinh hồn, theo sau còn là mấy chiếc xe jeep hầm hố khác. Chiếc xe đầu tiên thắng gấp ma sát kéo thành một vệt dài trên đường.

Âu Tĩnh Siêu trợn tròn mắt, suýt thì thốt lên tiếng xuýt xoa khi thấy một mỹ nữ da trắng chân dài ung dung đẩy cửa xe bước ra, mái tóc đen tuyền được búi cao lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài, cô ta mặc váy đen bó sát dài ngang gối, một bên váy còn xẻ tà tăng thêm độ quyến rũ và mềm mại.

Cô gái kia bước xuống xe, vừa tháo kính râm vừa bước từng bước chậm rãi trên giày cao gót đi về phía bọn họ.

Khuôn mặt xinh đẹp kiêu kỳ cùng ánh mắt sắc bén toát ra một loại mị lực quyến rũ nhưng lại không kém phần quyền lực.

“Kiều tổng, Âu thiếu, đã lâu không gặp.” Sau khi gật đầu chào hỏi bọn họ, cô gái ấy mới hướng về phía Hàn Kỳ, mỉm cười với hắn, “Anh hai.”

“Anh?” Âu Tĩnh Siêu bật thốt lên.

Anh ta còn tưởng đây là cứu tinh của phe mình, nào ngờ… nào ngờ lại là đồng minh của phe địch. Hèn gì mấy chiếc xe jeep kia lại nhìn giống nhau đến vậy, hóa ra đều là người của Hàn gia.

Kiều Cảnh Nam không lên tiếng, chỉ im lặng quan sát. Cô gái trước mặt hắn chính là nhị tiểu thư của Hàn gia Tây thành, Hàn Vũ Ly. Trước kia hắn và Âu Tĩnh Siêu cũng từng gặp qua cô ta, nhưng hiện tại vẻ ngoài của cô ta đúng là khác xa với hình ảnh trong trí nhớ của hắn.

Tây thành Hàn gia vốn kín tiếng, nhưng không ai không biết người thừa kế của Hàn gia là nhị tiểu thư Hàn Vũ Ly. Chuyện đại thiếu gia của Hàn gia nhiều năm trước từ bỏ quyền thừa kế để ra nước ngoài du học và theo đuổi ước mơ thì không có mấy ai biết, mà dù có biết cũng không có ai còn nhắc đến chuyện xưa cũ kia nữa.

“Em đến đây làm gì?” Hàn Kỳ có chịu ra mặt, hắn không biết tại sao Hàn Vũ Ly lại đến đây, nhưng hắn không muốn đứa em gái này xen vào việc của hắn.

Hàn Vũ Ly khoanh tay trước ngực, ánh mắt quét sang nhóm người đứng phía sau Kiều Cảnh Nam và Âu Tĩnh Siêu, “Các người đang chĩa súng vào ai đấy? Có biết Kiều tổng là đối tác quan trọng của Hàn gia hay không? Hả?”

Tiếng gằn giọng đầy uy lực khiến cho bọn thuộc hạ không rét mà run, cô gái nhỏ nhắn này chính là người thừa kế của Hàn gia, là người hiện tại đang tiếp quản và điều hành hơn một nửa sản nghiệp ở Tây thành, bên trong vẻ đẹp quyến rũ của bông hoa cao quý ấy chứa đựng một loại độc  dược nguy hiểm đủ để khiến những người khác phải dè chừng.

Quả nhiên, thuộc hạ mà Hàn Kỳ dẫn đến lập tức thu súng lại, nói là thuộc hạ của hắn nhưng thật ra đều là người hắn gọi đến từ Hàn gia, mà đã là người của Hàn gia thì phải nhất nhất nghe theo mệnh lệnh của Hàn Vũ Ly.

“Hàn Vũ Ly, em đừng có quá phận!”

“Anh hai, anh là đại thiếu gia của nhà họ Hàn, nhưng tôi mới chính là gia chủ tương lai. Tôi không cho phép bất cứ ai làm ra việc gì gây hại đến lợi ích của gia tộc, kể cả có là anh cũng vậy.”

Hàn Kỳ nhếch khóe môi, quả nhiên là đứa em gái tốt của hắn, bây giờ lớn lên đủ lông đủ cánh liền muốn ở đây thị uy với hắn. Món nợ này… ngày nào đó hắn nhất định sẽ đòi lại.

Vụt!

Đoàng!!!

“Á… ư…”

Hàn Kỳ bất ngờ vươn tay kéo Tiêu Dương sang thế chỗ của mình, tay súng bắn tỉa nổ một phát súng, và đương nhiên là Tiêu Dương thay Hàn Kỳ chắn một viên đạn này.

Lúc vụt qua nhau, Hàn Kỳ còn nói nhỏ vào tai của Tiêu Dương, “Đây là cậu nợ tôi.”

Là Tiêu Dương lén lút đem Thẩm Tư Thần của hắn ra ngoài nên mới xảy ra chuyện này.

Tiêu Dương gục xuống đất, hai mắt mở to trừng trừng nhìn người bạn tốt của mình chạy vụt lên xe để bỏ chạy. Cánh môi anh ta vẫn mấp máy gọi hai chữ “Hàn Kỳ” không thành tiếng.

Đoàng!!!

Ngay giây cuối cùng trước khi Hàn Kỳ bước được lên xe, một tiếng súng đinh tai khác vang lên.

Chỉ thiếu một chút nữa… tất cả chỉ còn thiếu đúng một chút nữa…

Chỉ chút nữa thôi là hắn và Thần Thần có thể mãi mãi ở bên nhau, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng thế… tại sao Kiều Cảnh Nam luôn xuất hiện vào phút cuối để cướp đi Thần Thần của hắn chứ!

Cả ông trời nữa… tại sao không bao giờ để hắn được toại nguyện!

Hàn Kỳ gục lên ghế lái, một chân vẫn còn chưa bước kịp lên xe. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy rất rõ ràng người vừa nổ súng, là đứa bé mười mấy năm về trước vẫn luôn giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng hắn… ngọt ngào gọi hắn một tiếng “Anh hai”.

Kiều Cảnh Nam nhìn Hàn Kỳ gục xuống, trong mắt không có chút cảm xúc gì. Hắn nhanh chân bước đến chỗ chiếc xe, hồi hộp mở cốp xe ra.

Lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang co người nằm trong cốp xe, mọi cảm xúc của hắn như thể đều ngưng trọng lại, trái tim giống như được chữa lành, mọi thứ xung quanh đều như mây khói, trong mắt hắn chỉ có Thần Thần của hắn.

Kiều Cảnh Nam khom lưng bế thiếu niên lên, hắn nghe thấy cậu dùng giọng ngái ngủ làm nũng với hắn, trong lòng mềm như muốn tan chảy ra.

Âu Tĩnh Siêu lăng xăng chạy đến bên cạnh hắn, nhìn lưng áo vest của hắn có một mảng sẫm màu hơn, anh ta lo đến nhảy dựng cả lên, “Cảnh Nam, vai cậu… hay là để tôi bế Tư Thần cho.” Vừa nói xong liền cảm thấy có gì đó không đúng, Âu Tĩnh Siêu vội vàng bổ sung thêm, “Tôi cam đoan tâm tôi sáng như gương, tôi chỉ là muốn giúp…”

“Tôi hiểu, nhưng mà không cần đâu. Bây giờ tôi chỉ muốn ôm em ấy mà thôi.”

Kiều Cảnh Nam không quan tâm gì khác, hắn bế thiếu niên một đường đi thẳng đến chỗ đội trưởng Trần, dọc đường người của Hàn gia đều dạt ra hai bên để tránh đường, lúc đi ngang qua chỗ Hàn Vũ Ly, ngay cả một câu chào hỏi hắn cũng không màng.

Đội trưởng Trần đích thân lái xe hộ tống hắn rời đi.

Âu Tĩnh Siêu bước đến bên cạnh Hàn Vũ Ly, cười nói, “Để Hàn tiểu thư chê cười rồi, cậu ấy rất quan tâm đến tình hình của Tư Thần cho nên mới vội vàng đi trước. Tôi thay mặt Kiều Cảnh Nam và Kiều gia cảm ơn hôm nay Hàn tiểu thư đã giúp đỡ.”

Hàn Vũ Ly mỉm cười ưu nhã, “Âu thiếu quá lời, là anh trai tôi có chút không phải phép, cũng là Kiều tổng và Âu thiếu rộng lòng không tính toán.”

Âu Tĩnh Siêu cười mà trong lòng vô cùng không thoải mái, anh ta còn chưa nói là muốn tính sổ với Hàn Kỳ thì cô tiểu thư họ Hàn này đã khen anh ta rộng lòng không tính toán, đúng là muốn đánh đòn phủ đầu người khác mà.

Nhưng mà cô tay ra tay cũng thật nhẫn tâm, ngay cả anh trai mình mà cũng có thể dứt khoát nổ súng. Xem ra người nhà Hàn gia đúng là nguy hiểm, tuyệt đối không thể dây vào.

Âu Tĩnh Siêu có chút rợn người, anh ta cười nói, “Nếu không còn chuyện gì, vậy tôi đi trước. Lần sau có dịp nhất định tôi sẽ cảm tạ Hàn tiểu thư chu đáo.”

Hàn Vũ Ly đưa tay về phía xe mình, âm điệu ngọt ngào thanh thoát, “Hay là để Vũ Ly đưa Âu thiếu trở về.”

Âu Tĩnh Siêu âm thầm niệm kinh phật trong lòng, nếu là trước kia có mỹ nữ xinh đẹp như vậy mời anh ta đi cùng xe thì anh ta chắc chắn sẽ hăng hái mà lên xe ngay không cần suy nghĩ, nhưng mà hiện tại…

“Hàn tiểu thư, cảm ơn ý tốt của cô, nhưng mà tôi…”

“Âu thiếu, Âu tổng bảo tôi đến đón anh trở về.”

Phía sau lưng Âu Tĩnh Siêu vang lên âm thanh quen thuộc làm anh ta giật bắn cả người.

Trác Phong? Cậu ấy đến đây từ khi nào vậy?

Âu Tĩnh Siêu toát mồ hôi lạnh, lắp bắp chào từ biết, “Hàn tiểu thư, cha tôi cho người đến đón, vậy tôi đi trước.”

Hàn Vũ Ly khẽ gật đầu, “Hẹn gặp lại, Âu thiếu.”

Trác Phong quay lưng đi trở về xe trước, Âu Tĩnh Siêu gấp gáp bước theo sau.

Hàn Vũ Ly nhìn theo bóng dáng hai người, nở một nụ cười không rõ ý vị, cô ta nhìn bãi chiến trường hỗn loạn còn sót lại, sau đó bước về phía người anh trai đã sớm không còn cử động của mình.1

Đôi giày cao gót màu đen giẫm lên mặt đất đẫm máu, cô ta hạ mi mắt, khẽ thì thầm, “Là anh ép em phải làm như vậy. Nếu như anh không quay trở về, nếu như cha không muốn trao lại quyền thừa kế cho anh, thì em đâu cần phải làm đến bước này. Là anh… tự làm tự chịu.”

Em sẽ không để ai làm tổn hại đến lợi ích của Hàn gia, cũng không để ai có cơ hội làm lung lay địa vị mà em vất vả lắm mới có được này, kể cả có là anh cũng vậy. Anh hai…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK