Thẩm Tư Thần đã hoàn toàn buông xuôi, không thể tiếp tục kìm nén thêm được nữa, đôi môi xinh đẹp tùy ý thốt ra tiếng rên rỉ hoang lạc theo bản năng.
Tiếng nức nở này chính là thứ làm cho Kiều Cảnh Nam nhớ mãi không quên, ngọn lửa trong lòng hắn bùng lên mạnh mẽ, dục vọng dâng trào cuồn cuộn như sóng vỗ.
Thiếu niên lim dim đôi mắt, miệng mấp máy tiếng kêu vừa gợi tình lại rất đỗi ngọt ngào, Kiều Cảnh Nam cũng đã buông bỏ chút lý trí cuối cùng, để bản năng dẫn dắt từng động tác.
Bên trong thiếu niên vô cùng ấm áp, hắn đâm rất sâu, mỗi lần đều rút ra đến quá nửa, sau đó lại trực tiếp đâm hết vào, bụng của cậu thoáng gồ lên hình dáng của thứ to lớn bên trong.
Thẩm Tư Thần gào khàn cả giọng, nước mắt ứa ra mỗi lúc một nhiều, hắn đã đưa cậu lên đỉnh tận hai lần, mỗi lần như thế lỗ nhỏ bên dưới co rút đến lợi hại, làm cho Kiều Cảnh Nam cũng suýt chút không nhịn được mà bắn ra.
Đến lần thứ ba khi đưa cậu đến cao trào, Kiều Cảnh Nam mới ôm chặt lấy thiếu niên, vừa gọi tên cậu vừa phun hết thảy tinh hoa vào bên trong.
Tóc của Thẩm Tư Thần cũng bị mồ hôi thấm ướt, vừa rũ rượi vừa phờ phạc, cậu mở đôi mắt đã bị nước mắt rửa qua ra, dịu dàng nhìn vào mắt người đang ôm mình.
“Cảnh Nam, em thật sự… rất thích… rất thích anh.”
Kiều Cảnh nam hôn lên môi cậu, mặc kệ sự nhớp nháp của mồ hôi và chất lỏng mà Thẩm Tư Thần đã bắn ra, vừa hôn vừa trượt tay xuống bên dưới vuốt ve vật nhỏ của cậu…
“Nếu thích anh, vậy thì chúng ta làm thêm một lần nữa, nhé.”
Thiếu niên trợn mắt nhìn hắn, “Không phải chứ… anh…”
Lời phía sau đã bị nụ hôn cuồng nhiệt chặn lại, thiếu niên rên rỉ dưới thân hắn cả một đêm, từ khàn giọng đến tắt cả tiếng, cậu không hề bảo hắn dừng lại, hắn vô cùng phấn khích quấn lấy cậu triền miên mãi không ngừng, đến gần sáng hắn mới buông tha cho người vì đã quá mệt mà thiếp đi mất trong lúc cao trào.
Bởi vì phòng tắm ở nhà Thẩm Tư Thần quá nhỏ, cho nên Kiều Cảnh Nam bê một chậu nước ấm đến bên giường, dùng khăn lông thấm nước lau người cho cậu, thiếu niên vì bị dày vò cả một đêm nên mệt mỏi mà thiếp đi, bị người ta nhân lúc lau người mà hôn tới hôn lui, sờ tới sờ lui cũng không buồn mở mắt ra phản kháng.
Sau khi lau xong, hắn đắp chăn lại cho cậu, dọn dẹp bãi chiến trường hỗn loạn kịch liệt của hai người, sau đó thì vào nhà tắm tắm nước lạnh, Kiều tổng vẫn chưa thỏa mãn… nhưng biết làm sao được, thiếu niên yếu ớt như thế, hắn không thể nào không thương tiếc.
Kiều Cảnh Nam lau khô người, để một thân trần trụi chui vào chăn, ôm gọn thiếu niên của mình vào lòng, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Trong vòng tay là bảo bối tâm can, trong trái tim là hạnh phúc ngập tràn.
…
Kiều Cảnh Nam cũng rất mệt mỏi sau một ngày dài, lại còn thêm vận động kịch liệt cả một đêm, giấc ngủ này hắn ngủ rất sâu, khi tỉnh lại đầu óc đã có chút mơ hồ.
Đến khi nhận ra bên gối trống không, hắn mới hốt hoảng sực tỉnh.
“Thần Thần!”
Không có ai trả lời hắn, Kiều Cảnh Nam lập tức ngồi dậy, xốc chăn lên rồi lao xuống giường, hắn vừa bước vài bước đã thấy bóng dáng quen thuộc đang đeo tạp dề đứng trong bếp, mũi cũng ngửi được mùi thức ăn thơm lừng.
Kiều Cảnh Nam bước nhanh vào bếp, ôm chầm lấy thiếu niên từ phía sau, “Thần Thần.”
Cảm nhận được hơi ấm của thiếu niên, trái tim đang hoảng loạn của hắn mới dịu lại đôi chút.
May quá, may mà lần này hắn thức giấc, thiếu niên vẫn còn bên cạnh hắn.
Thẩm Tư Thần không hiểu nỗi lo lắng của hắn, chỉ nhẹ nhàng áp tay lên vòng tay đang siết chặt eo mình, mỉm cười dịu dàng, “Anh ngủ có ngon không?”
Giọng cậu vẫn còn hơi khàn, thế nhưng rơi vào tai hắn vẫn mang âm điệu ngọt ngào vô hạn.
Hắn đặt cằm lên vai thiếu niên, mặt cọ vào mặt cậu, “Em đoán xem?”
“Đúng lúc em vừa nấu xong cháo, anh ăn một chút lót dạ đi, tối hôm qua đến giờ anh có ăn gì đâu.”
Hắn hôn lên cổ cậu, hít hà mùi hương chỉ thuộc về cậu, “Tôi ăn rồi, còn ăn rất ngon miệng.”
Mặt thiếu niên thoáng hồng lên, im lặng không đáp trả.
“Sao lại dậy sớm như vậy, có mệt hay không?”
Thiếu niên xoay mặt qua một bên, nhỏ giọng lí nhí, “Có… một chút, nhưng mà mặt trời bên ngoài cũng sắp lặn rồi kìa.”
Thật ra eo của cậu rất mỏi, cả người giống như bị rút hết sức lực, thế nhưng cậu cũng đã quen với vất vả, nghĩ tới hắn hôm qua còn chưa ăn gì nên cậu mới tranh thủ dậy nấu chút cháo cho hắn.
Hắn hôn lên mặt thiếu niên, sau đó luồn tay tháo dây tạp dề của cậu, nhẹ nhàng đẩy cậu ra ngoài.
“Nếu đã nấu xong rồi thì em ra ngoài bàn ăn ngồi đợi đi, để tôi dọn ra cho.”
Lúc này Thẩm Tư Thần mới nhìn thấy, người kia… đang trần như nhộng đứng trong bếp, trên người không mặc một thứ gì.
Cậu đứng chôn chân ở lối đi, mắt chăm chú nhìn hắn, miệng lắp bắp, “Cảnh Nam… anh… có phải nên mặc quần áo vào trước không?”
Kiều Cảnh Nam cũng quên mất, lúc nãy hắn vội vã đi tìm thiếu niên, làm gì còn quan tâm đến quần áo gì nữa.
Kiều tổng mặt không đổi sắc đeo cái tạp dề đang cầm trên tay vào, vẻ mặt nghiêm túc đạo mạo đến mức người ta không thể tưởng tượng được khuôn mặt ấy và phần từ cổ trở xuống là của cùng một người.
Kiều tổng cao cao tại thượng quản lý một Kiều Thị danh tiếng lẫy lừng, giờ lại đang trần như nhộng đứng trong bếp, không, còn khoác thêm một chiếc tạp dề nữa, hình ảnh này càng kỳ cục hơn là trần như nhộng.
Thẩm Tư Thần lảo đảo đi ra chỗ bàn ăn, sẽ không có ai tưởng tượng được hình ảnh cậu vừa nhìn thấy, chuyện này nếu nói ra ngoài có lẽ đánh chết Thịt bò cũng không tin, đánh chết độc giả cũng không ai tin*.
Hình ảnh này của Kiều Cảnh Nam… chỉ có một mình cậu nhìn thấy. Thiếu niên bụm mặt cười trộm, chỉ có một mình cậu nhìn thấy mặt khác này của Kiều Cảnh Nam. Thật sự rất hạnh phúc.
Kiều Cảnh Nam dọn cháo cũng mấy món ăn kèm mà cậu chuẩn bị ra bàn ăn, hắn bảo cậu cứ ăn trước, còn bản thân thì vào phòng tắm tắm rửa qua, sau khi thay một bộ đồ ở nhà thoải mái mới quay trở lại.
Thiếu niên ngồi trên bàn ăn, mở to mắt nhìn hắn, người kia lại cau mày nhăn nhó, “Sao em còn chưa ăn?”
“Đợi anh.”
Hai chữ “đợi anh” này làm trái tim hắn mềm nhũn, hắn cũng hết cách, thiếu niên của hắn ăn đường mà lớn lên sao, chỉ nói một câu cũng có thể khiến người ta cảm thấy ngọt ngào đến vậy.
Hắn bước tới bên cạnh, xoa đầu cậu, không nhịn được mà buông lời trêu chọc, “Đợi tôi đút cho em ăn sao?”
Thiếu niên xụ mặt, “Lại suy nghĩ không đứng đắn.”
“Tôi chăm sóc em tận tình như vậy, sao lại trở thành không đứng đắn rồi?”
Cậu bĩu môi, hắn vừa đút cơm vừa tranh thủ ăn đậu hủ của cậu, tưởng cậu ngốc sao, “Dù sao cũng chính là không đứng đắn.”
Hắn khom lưng hôn lên mặt cậu, “Mắng người cũng rất ngọt.”
Thẩm Tư Thần hơi giật mình, cậu giống như…. giống như đang làm nũng vậy, như vậy liệu có ổn không, Kiều Cảnh Nam liệu có không vui không.
Cậu lén lút liếc nhìn biểu hiện của hắn, thế nhưng hắn lại tỏ ra rất vui vẻ, lúc này cậu mới âm thầm thở phào trong lòng.
Biểu hiện của thiếu niên đều bị hắn thu vào mắt, cái cách mà cậu để ý tâm trạng của hắn cũng thật đáng yêu.
Năm dài tháng rộng về sau, hắn nhất định sẽ làm cho thiếu niên càng trở nên tự tin hơn, hắn sẽ để cho cậu biết, cậu ở trong lòng Kiều Cảnh Nam là bảo bối vô giá, dù cho cậu muốn lật trời hắn cũng sẽ giúp cậu một tay, cậu không cần phải nhìn sắc mặt của ai, cũng không cần e ngại điều gì, kể cả hắn.
Thiếu niên của hắn phải được nuông chiều đến tận trời, cậu cũng có thể tùy ý nổi giận, có thể không nói lý lẽ, có thể muốn gì được đó, hắn có năng lực trao cho cậu tất thảy mọi thứ, chỉ cần cậu có thể vui vẻ, hắn không tiếc một thứ gì.
Hắn nhất định sẽ để cậu có một cuộc sống viên mãn nhất. Bởi vì… cậu là người mà Kiều Cảnh Nam hắn yêu, vô cùng yêu.
*****
*Câu trên là mình thêm vào để j4f thôi, nếu không vui thì thôi đừng ném đá tội Thịt bò nhá!!!
Nếu yêu thích truyện thì hãy vote cho mình để mình có động lực cày chương nha, yêu cả nhà.