Sau khi cúp điện thoại, Triệu Tư vẫn còn chưa hoàn hồn được. Kiều Chương vừa nói rằng con riêng của Thẩm Tư Thần trở thành người thừa kế của Kiều gia.
Điều bà ta quan tâm không phải là Thẩm Tư Thần có con trai khi nào mà là con trai của cậu không phải chính là cháu trai của bà ta hay sao.
Thẩm An nghe bà ta lẩm bẩm không rõ đầu đuôi cũng vô cùng sốt ruột, “Bà mau nói xem, đã xảy ra chuyện gì, người thừa kế của Kiều Thị làm sao? Sao lại có liên quan tới Thẩm gia?”
Triệu Tư ngồi thừ người ra một hồi, sau đó lại đột nhiên cười lớn, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, “Chuyện tốt, quả nhiên là chuyện tốt. Thẩm gia chúng ta được cứu rồi, cuối cùng cũng có thể trở mình rồi!”
…
Từ ngày hôm đó, Triệu Tư đi đâu cũng có Kiều Chương đi theo tháp tùng, nhìn thái độ của Kiều Chương khiến cho các phu nhân khác vô cùng khó hiểu, hỏi ra mới biết người thừa kế của Kiều Thị họ Thẩm, còn là cháu trai của Triệu Tư. Tin tức này vốn không hề được Kiều gia công bố ra ngoài, bọn họ cũng bán tín bán nghi, nhưng mà nhìn thái độ của Kiều Chương thì có vẻ như lời Triệu Tư nói là sự thật.
Ít nhiều gì Kiều Chương cũng mang họ Kiều, tuy là gả cho một người chồng ở tầng trung lưu, nhưng chung quy vẫn được xếp vào hàng phu nhân của giới thượng lưu, người khác gặp bà ta còn phải chào một tiếng chị Kiều chứ không phải là Trần phu nhân thì cũng đủ biết họ “Kiều” có uy danh lớn thế nào.
Nếu không phải như lời Triệu Tư nói, việc gì Kiều Chương phải hạ mình trước một Thẩm phu nhân không có chút phân lượng nào.
Khi vẫn chưa có thông tin gì chắc chắn, bọn họ không vội o bế nịnh bợ Triệu Tư, thế nhưng cũng không khinh suất tỏ thái độ khó chịu trước mặt bà ta, dù gì vẫn phải chừa cho mình một đường lui.
Hôm nay Quý phân nhân, Trình phu nhân cùng Lâm phu nhân hẹn nhau uống trà chiều, sẵn tiện cũng mời Triệu Tư và Kiều Chương đến.
Lúc mấy vị phu nhân kia nói về tuần lễ thời trang, túi sách phiên bản giới hạn gì gì đó, Triệu Tư lại không thể tham gia vào được. Không phải là bà ta không hiểu biết, chỉ là tài chính của Thẩm gia hiện tại vô cùng có hạn, nếu không phải nói là túng thiếu.
Hơn nữa mấy vị phu nhân này vung tay một cái là mua hàng giới hạn đặt trước, mẫu thiết kế riêng, lúc Thẩm gia còn hưng thịnh bà ta muốn mua một cái túi cũng còn phải nghĩ tới nghĩ lui.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy bực mình.
Mấy hôm nay bà ta tìm cách để liên lạc với Thẩm Tư Thần nhưng đều vô vọng, khu biệt thự của Kiều gia thì người ngoài không thể tùy tiện tới, bà ta thuê thám tử theo dõi điều tra nhưng chỉ cần nghe thấy là theo dõi người của Kiều gia thì ai nấy đều lắc đầu từ chối.
Thẩm Tư Thần bám được vào cành cao thì liền muốn phủi bỏ Thẩm gia, đâu có dễ dàng như vậy.
Thấy sắc mặt của Triệu Tư có vẻ không vui, Quý phu nhân – người thường xuyên ăn nói chanh chua chẳng kiêng dè gì ai – lên tiếng hỏi, “Chúng tôi toàn nói chuyện về mấy thứ thời trang xa xỉ này chắc là Thẩm phu nhân đây không thích nghe, hay là chúng ta đổi đề tài một chút, nói về mấy chuyện Thẩm phu nhân đây am hiểu hơn đi.”
Lời nói cạnh khóe mang ý tứ châm chọc rõ ràng, thế nhưng hiện tại Triệu Tư cũng không dám tỏ thái độ ra mặt với bà ta, dẫu sao bà ta vẫn còn chưa gặp được Thẩm Tư Thần, còn chưa xác nhận được tin tức người thừa kế kia.
“Tôi đây cũng không có đề tài gì là quá yêu thích, bình thường rảnh rỗi cũng chỉ đầu tư bất động sản hay tìm hiểu về chứng khoán một chút, nói mấy chủ đề đó ở chỗ này sợ là mọi người lại cảm thấy khô khan nhàm chán.”
Phu nhân nhà giàu cao quý thì có cao quý, nhưng đối với chuyện làm ăn, đầu tư đa phần đều ít động tay vào, bình thường cũng chỉ giúp đỡ chồng ngoại giao, tiếp khách. Quý phu nhân mỉa mai Triệu Tư không am hiểu hàng xa xỉ, bà ta đáp trả hàm ý nói Quý phu nhân não ngắn, không ai chịu thua ai.
Giằng co chị một câu tôi một câu mãi tới lúc tan rã trong không vui.
Đúng lúc mọi người ra về bỗng nhiên Triệu Tư phát hiện một bóng dáng quen thuộc. Không ai khác chính là Thẩm Tư Thần.
Bọn họ uống trà chiều ở một nhà hàng cao cấp, chỗ này còn nổi danh với nhiều món bánh ngọt thượng hạng giá trên trời.
Trước kia Kiều Cảnh Nam từng mua bánh gato ở chỗ này cho Thẩm Tư Vũ, nhóc rất thích hương vị ở đây, cho nên sau khi tan học Thẩm Tư Thần thường đưa nhóc đến đây mua bánh.
Đúng lúc hôm nay lại chạm mặt Triệu Tư.
“Thần Thần? Là cháu sao?” Triệu Tư đuổi theo, nắm lấy khuỷu tay Thẩm Tư Thần, mừng rỡ hỏi.
Thẩm Tư Thần còn đang nắm tay Tiểu Vũ, bị người khác níu lấy thì có chút giật mình, sau khi nhìn thấy người đó là Triệu Tư thì lại càng sợ hãi hơn.
“Dì… dì… sao dì lại ở đây?”
“Dì đến đây uống trà chiều cùng bạn, đúng lúc gặp cháu ở đây, quả là có duyên. Cháu không định giới thiệu con trai với dì sao?” Triệu Tư nói nhỏ vào tai Thẩm Tư Thần, từng lời nói được nhấn mạnh mang ý tứ đe dọa rõ ràng khiến cho cả người cậu run lên.
“Việc này, sao… làm sao dì biết…”
“Đi vào trong rồi nói.”
Triệu Tư không buông tay, bàn tay bà ta nắm chặt tay Thẩm Tư Thần đến mức cậu phải nhăn mặt, cứ thế kéo cậu và Thẩm Tư Vũ vào bên trong.
Bên này, Kiều Chương thấy vậy mới đắc ý nói với Quý phu nhân, “Tôi thấy lần này bà đắc tội nhầm người thật rồi, bà không nhìn thấy hai cha con vừa rồi sao, người lớn chính là cháu trai của Thẩm gia, còn đứa nhỏ… chính là người thừa kế vừa được công bố – tiểu thiếu gia của Kiều Thị.”
Quý phu nhân cau mày, “Làm sao có thể… sao bà biết chắc chắn là hai người đó chứ!”
Kiều Chương cười khinh khỉnh, “Bà không nhìn thấy chiếc xe lúc nãy mà bọn họ bước xuống sao, chiếc RR phiên bản giới hạn toàn cầu đó cả thành phố này cũng chỉ có chủ tịch Kiều Thị sở hữu mà thôi.”
Quý phu nhân “hừ” một tiếng, chẳng nói chẳng rằng quay lưng ra về. Mấy vị phu nhân còn lại xum xoe vây quanh hỏi Kiều Chương cách để làm thân cùng Triệu Tư, Kiều Chương cũng vì thế mà được một hồi nở mặt nở mày.
…
Bên này Triệu Tư kéo Thẩm Tư Thần vào một phòng VIP, sau khi vào phòng đóng cửa liền lập tức trở mặt, không còn dáng vẻ người dì từ ái như lúc ở bên ngoài.
“Nói cho rõ ràng, chuyện này là thế nào đây, đứa bé này là con của ai? Hả?”
Thẩm Tư Thần kéo Tiểu Vũ ra sau lưng che chở, cảnh giác nhìn bà ta, “Đây là con trai của tôi, dì định làm gì chứ, dì không được động vào Tiểu Vũ.”
Nghe chính miệng cậu xác nhận Triệu Tư mới nhẹ nhõm trong lòng, “Tên thằng bé là Tiểu Vũ sao? Dễ nghe, thật là dễ nghe ha ha.” Bà ta tiến gần lại quan sát Thẩm Tư Vũ, càng nhìn càng thấy thuận mắt hơn Thẩm Tư Thần lúc nhỏ.
Bởi vì Thẩm Tư Vũ không tỏ vẻ rụt rè sợ hãi hay ngoan ngoãn ngây ngô mà lại toát lên khí chất cao quý điềm tĩnh của những đứa trẻ hào môn được rèn giũa từ nhỏ.
“Không hổ là cháu trai của ta. Nào, Tiểu Vũ, ta là bà dì của con, ngoan, mau chào hỏi bà dì đi nào.”
Thẩm Tư Vũ cảm thấy người này hình như không hề có ý tốt, còn khiến cho ba ba của nhóc sợ hãi, thật lòng nhóc không hề muốn chào hỏi bà ta, cho nên chỉ im lặng nhìn chằm chằm Triệu Tư.
“Thằng bé còn nhỏ, nó sợ người lạ, dì đừng dọa nó.”
“Hừ, ta dọa nó khi nào chứ, cũng tại cháu cả, có con cũng không thông báo cho gia đình biết, để cho con cháu của Thẩm gia lưu lạc bên ngoài như vậy, nhìn thấy đúng là đau lòng mà.”
Thẩm Tư Thần không thể tin được những gì mình vừa nghe, rõ ràng cách đây không lâu Triệu Tư còn lớn tiếng mắng chửi sỉ nhục cậu là trai bao ở nơi công cộng, vậy mà bây giờ lại gọi cậu là cháu ngọt ngào như vậy, còn muốn nhận Tiểu Vũ là con cháu của bà ta.
Chắc chắn là bà ta không thể đột nhiên trở nên tốt tính như vậy.
“Thằng bé có tôi chăm sóc là đủ rồi, không cần dì phải bận tâm, nó cũng không liên quan gì tới Thẩm gia cả.”
“Sao lại không liên quan, nó mang họ Thẩm cơ mà. Nhưng mà mẹ thằng bé đâu, đã giải quyết ổn thỏa chưa, nếu không giải quyết được thì cứ nói với dì, dì thay cháu xử lý sạch sẽ. Đừng để sau này khi thằng bé thừa kế Kiều Thị lại có người giữa chừng nhảy ra giành phần.”
“Thừa kế? Sao dì lại biết chuyện này?”
Lúc này Thẩm Tư Thần mới bàng hoàng nhận ra mục đích của Triệu Tư, hóa ra bà ta muốn nhận lại Tiểu Vũ là vì chuyện thừa kế, chẳng lẽ bà ta muốn lợi dụng con trai của cậu để lấy lợi ích từ Kiều gia.
Không! Không thể như vậy, cậu không thể để bà ta làm ảnh hưởng đến Kiều Cảnh Nam được, càng không thể để Tiểu Vũ nhận lại bà ta.
Triệu Tư nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tài nào nghĩ ra được tại sao Kiều gia lại để cho một đứa trẻ ngoại tộc thừa kế Kiều Thị, cuối cùng chỉ có thể suy đoán rằng có lẽ Kiều Cảnh Nam thích đàn ông, lại còn “không được”, cho nên không thể có con, nên hắn mới muốn tìm một đứa nhỏ nhận làm con để bồi dưỡng làm người thừa kế, vừa hay Thẩm Tư Thần lại có con trai, vậy nên một công đôi việc, cho nên đứa cháu thấp hèn này của bà ta mới có thể leo lên cành cao, trở thành phượng hoàng.
Lúc ấy Triệu Tư còn cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nếu như sớm biết trước, bà ta đã trước một bước tìm lại Thẩm Tư Thần, sau đó để cho con trai của bà ta đem con của Thẩm Tư Thần xuất hiện trước mặt Kiều Cảnh Nam, như vậy thì hay biết mấy.
“Ha ha, cháu tưởng mình bám vào được cành cao rồi thì có thể dễ dàng vứt bỏ quá khứ, vứt bỏ cả Thẩm gia hay sao? Cháu đừng quên mình có thân phận thế nào, đừng quên trước kia bản thân đã từng làm chuyện dơ bẩn gì. Cả đứa nhỏ này, cũng không biết là do người có lai lịch thế nào sinh ra. Hôm nay cháu được Kiều Cảnh Nam để mắt tới, nhưng sau này cũng có thể hắn ta sẽ yêu thích người khác, cho nên cháu chỉ có thể lợi dụng đứa nhỏ này mau chóng để nó thừa kế Kiều Thị, như vậy thì mới đảm bảo được cuộc sống sau này.”
“Tiểu Thần, một mình cháu không thể giữ nổi người đàn ông như Kiều Cảnh Nam đâu, dì sẽ giúp cháu, sẽ giúp Tiểu Vũ thành công thừa kế Kiều Thị, Thẩm gia sẽ trở thành hậu thuẫn cho cháu, cháu lấy thân phận cháu trai Thẩm gia đứng bên cạnh Kiều Cảnh Nam thì cũng sẽ có phân lượng hơn, không phải sao? Dì cũng sẽ giúp cháu che giấu việc trước kia, sẽ không để Tiểu Vũ biết cháu từng…”
Bà ta cố tình nói lấp lửng, ý tứ huy hiếp rất rõ ràng, nếu cậu không để bà ta nhận cháu, bà ta sẽ công khai quá khứ của cậu, còn khiến cho Tiểu Vũ chán ghét cậu.
Trong lòng Thẩm Tư Thần chỉ canh cánh hai việc, một là sợ Kiều Cảnh Nam sẽ chán ghét rời xa mình, hai là sợ Tiểu Vũ sẽ nghe được quá khứ không hay của cậu, sẽ biết nó được sinh ra từ một “tai nạn” giữa cậu và Kiều Cảnh Nam, cũng sợ nhóc sẽ ghét bỏ một người cha có quá khứ từng đến khách sạn phục vụ người ta như cậu.
Cả hai yếu điểm của cậu vô tình bị Triệu Tư vạch trần, từng lời từng lời bà ta nói đều như đang công kích vào điểm yếu trí mạng của cậu khiến cho cậu ngột ngạt đến không thở nổi.
Thẩm Tư Thần ngồi xuống, ôm chầm lấy Tiểu Vũ rồi bịt tai nhóc lại, điên cuồng lắc đầu, “Không! Không phải! Dì đừng nói linh tinh, không phải mà!”
Cậu kích động hét lên, nước mắt cũng trào ra.
Tại sao? Tại sao chứ?
Tại sao lần nào hạnh phúc của cậu cũng không được trọn vẹn, tại sao lần nào ông trời cũng không để cho cậu yên ổn.
Lúc còn nhỏ, rõ ràng một nhà ba người đang hạnh phúc biết bao, vậy mà cha mẹ cậu lại đột ngột gặp tai nạn qua đời, sau đó cậu phải sống trong cô đơn, trong sự ghẻ lạnh của nhà chú. Sau khi lớn lên, trải qua rất nhiều chuyện, cậu có Tiểu Vũ, lại xuất hiện thêm một Kiều Cảnh Nam mang đến cho cậu cảm giác ấm áp, cảm giác được yêu thương.
Vậy mà chưa được bao lâu thì Triệu Tư lại tìm đến, chẳng lẽ ông trời muốn cảnh báo cậu rằng, từ lúc sinh ra số phận của cậu đã được định sẵn là không được hưởng hạnh phúc sao?
Triệu Tư cảm thấy mình đã đánh trúng điểm yếu của cậu, trên mặt nở một nụ cười đắc thắng. Nhưng sao bà ta lại cảm thấy ánh mắt của đứa trẻ kia nhìn mình có chút kỳ lạ. Nếu là đứa trẻ khác gặp tình huống như thế này chắc chắn sẽ sợ hãi khóc lên, nhưng đứa trẻ kia vẫn bình tĩnh yên lặng, thậm chí ánh nhìn của nó còn có chút khiến người ta run sợ.
Lẽ nào thứ gọi là khí chất trời sinh chính là đây sao?
Thật không ngờ Thẩm Tư Thần lại có thể có một đứa con trai có khí chất như thế, thảo nào mà Kiều gia lại nhìn trúng thằng bé này.
Nghĩ vậy bà ta lại càng quyết tâm muốn nhận lại đứa cháu này.
Thẩm Tư Vũ dùng đôi tay tròn tròn bé nhỏ của mình ôm cổ Thẩm Tư Thần, nói nhỏ vào tai cậu, “Ba ba đừng khóc, ba Kiều sắp đến đây đón chúng ta về nhà rồi.”
Nhóc vừa dứt lời thì “Rầm!” một tiếng, cửa phòng bị người ta đạp tung ra, vệ sĩ theo hai hàng nhanh chóng tiến vào phòng, phía sau là một người đàn ông mặc âu phục sang trọng được đặt may riêng thong dong bước vào.
“Tư Thần, anh đến đón em.”
***
Thịt bò: Ủa? Ai đây???