• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Văn còn tưởng Nhậm Nhiên có hẹn với Kiều Cảnh Nam cho nên phân phó cho thư ký Tiểu Hà dẫn cô ta đến phòng khách đợi trước, còn mình thì đến gõ cửa phòng của tổng giám đốc.

Tiểu Hà nhớ rõ ràng Nhậm Nhiên không có lịch hẹn với Kiều tổng, nhưng nhìn thấy cô ta đi cùng Lục Văn lên đây thì lại nghĩ tới lời đồn rằng cô ta là người “đặc biệt” của Kiều Cảnh Nam, vì thế cũng không dám thắc mắc gì thêm.

Nhậm Nhiên liếc thấy trên tay Lục Văn cầm mấy chiếc túi đựng quần áo, mắt hơi híp lại. Trong lòng nổi lên hoài nghi. Rõ ràng lúc nãy cô thư ký kia nói là Kiều Cảnh Nam đang bận, sao hắn lại để Lục Văn đi mua quần áo mới vào lúc này. Đồ của hắn hẳn là hàng định chế đặt làm riêng, làm sao có thể tùy tiện mua bên ngoài, cho nên quần áo này chắc chắn là dành cho người khác.

Nếu không phải Kiều Cảnh Nam nổi tiếng là nghiêm túc lãnh đạm, là tổng giám đốc cấm dục lạnh lùng thì chắc cô ta đã hoài nghi rằng hắn đang làm chuyện mờ ám gì đó trong văn phòng cùng một cô gái bốc lửa nào đó cũng nên.

Dù sao thì mấy thú vui của kẻ có tiền quanh đi quẩn lại cũng chỉ có bấy nhiêu, “văn phòng play” cũng là một trong số đó. Nhưng với Kiều Cảnh Nam thì cô ta lại không nghĩ hắn là người có sở thích này.

Từ khi cô ta gặp mặt rồi quen biết hắn tính đến nay cũng đã khoảng sáu năm có hơn, trước một minh tinh xinh đẹp quyến rũ như cô ta mà hắn chưa từng có một lần nào tỏ ra thất lễ, kể cả là ngầm ra ám hiệu muốn dùng quy tắc ngầm cũng không hề có. Đó cũng là lý do mà cô ta chấm người đàn ông này.

Hắn càng đàng hoàng đứng đắn thì sau này cũng đỡ phải lo việc hắn ngoại tình, cũng sẽ không có người đàn bà nào đem con đến tranh giành gia sản với cô ta. Góc khuất của hào môn Nhậm Nhiên đã gặp qua không ít, nhưng cô ta tự thấy bản lĩnh của mình có thể ứng phó được tất cả.

Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để bước vào cánh cửa hào môn của Kiều gia rồi.

Cộc cộc cộc.

Sau tiếng gõ cửa, Lục Văn đợi chừng một phút thì Kiều Cảnh Nam đích thân ra mở cửa. Lục Văn không nhìn ngó đông tây, ánh mắt lơ đãng không nhìn vào trong văn phòng, chỉ đứng ở cửa đưa túi đựng quần áo cho hắn rồi lùi lại một bước nói rằng có Nhậm Nhiên đang chờ hắn ở phòng khách, sau đó thì trở về phòng thư ký.

Kiều Cảnh Nam đem quần áo vào phòng nghỉ phía trong, thấy thiếu niên đang nằm trên giường đã ngủ rồi thì động tác lập tức trở nên vô cùng nhẹ nhàng, không dám gây ra dù chỉ là một tiếng động nhỏ.

Hắn treo mấy bộ quần áo mới của cậu vào tủ sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Bởi vì nhìn thấy cách giờ ăn trưa còn chừng ba mươi phút nữa nên hắn định để cho cậu ngủ một lúc, sau đó sẽ dẫn cậu đi ăn trưa.

Kiều Cảnh Nam quay lại bàn tiếp tục làm việc, hoàn toàn quên mất chuyện Nhậm Nhiên đang chờ hắn.

Nhậm Nhiên chờ một hồi lâu cũng không thấy Kiều Cảnh Nam thì cũng có hơi sốt ruột. Cô ta nhìn qua bên ngoài hành lang không thấy ai ở ngoài, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ, hay là cứ thử đến văn phòng Kiều Cảnh Nam xem sao.

Nghĩ là làm, Nhậm Nhiên rời khỏi phòng họp, bước qua bên phía văn phòng của Kiều Cảnh Nam.

Cô ta gõ cửa văn phòng một lần, không có tiếng động.

Cô ta gõ cửa lần hai, cũng không có ai đáp lại.

Nhậm Nhiên thử kéo tay nắm cửa, bất ngờ là cửa không khóa, vì vậy cô ta trực tiếp mở cửa đi vào.

Cả tầng lầu này chỉ có nhân viên cao cấp mới được đặt chân lên, văn phòng của Kiều Cảnh Nam thì chỉ có Lục Văn mới có thể tự ý đi vào, còn lại không một ai dám đến đây cả, bởi thế nên cửa phòng tổng giám đốc cũng chẳng bao giờ phải khóa.

Nhậm Nhiên vào trong phòng làm việc của Kiều Cảnh Nam, quét mắt qua một vòng, càng xem càng thấy choáng váng. Trong tòa nhà này chỗ nào cũng toát lên vẻ cao cấp hiện đại, nhưng căn phòng này mới đúng nghĩa là sang trọng cao quý.

Nhìn sơ qua nội thất thôi cũng đã khiến người ta phải trầm trồ vì giá trị của nó, những thứ bày trí ở đây nhìn bề ngoài có thiết kế đơn giản nhưng giá trị có thể nói là liên thành. Cũng may cô ta có kiến thức về xã hội thượng lưu đủ nhiều để nhận ra giá trị của chúng. Những thứ này cô ta phải diễn bao nhiêu bộ phim mới mua được đây. Sự nổi tiếng chẳng qua chỉ là vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài, làm sao so bì được với quyền lực và tiền bạc của hào môn chân chính chứ.

Rốt cuộc là Kiều Thị lớn đến nhường nào, nhà họ Kiều có bao nhiêu tiền đây.

Nhậm Nhiên nắm chặt tay, quyết tâm trong lòng càng lúc càng lớn, cô ta nhất định phải trở thành Kiều phu nhân, những thứ này và cả Kiều Cảnh Nam nhất định phải thuộc về cô ta, dù cho dùng bất cứ thủ đoạn nào, dù phải trả cái giá đắt đến bao nhiêu cũng hoàn toàn xứng đáng.

Cạch!

Một cánh cửa khác mở ra, Thẩm Tư Thần vừa thay một bộ đồ mới sạch sẽ bước ra bên ngoài.

Ánh mắt cả hai người chạm nhau, một người giật mình ngỡ ngàng, một người dò xét đánh giá.

“Xin chào, cô đến tìm Kiều tổng sao?” Bởi vì nhìn thấy cô gái xinh đẹp này có vẻ như là khách của Kiều Cảnh Nam, cho nên Thẩm Tư Thần cảm thấy mình nên tiếp đãi người ta trước, cậu sợ rằng nếu như đối xử không chu đáo với cô ta thì có thể ảnh hưởng đến việc hợp tác của Kiều Cảnh Nam.

“Mời ngồi.” Thẩm Tư Thần cười rạng rỡ, đưa tay lịch sự mời Nhậm Nhiên ngồi.

“À… Đúng vậy, chào cậu, tôi đến tìm Kiều tổng.” Nhậm Nhiên có chút khó hiểu, một bên trả lời Thẩm Tư Thần, một bên không ngừng quan sát cậu.

Rõ ràng lúc nãy cô ta đã gặp cậu ở dưới sảnh, cô thư ký kia thì nói là Kiều Cảnh Nam đang chờ cậu, còn lễ tân lại nói là có khách quý đến tham quan, cô ta còn tưởng cậu là vị khách quý kia, nhưng nhìn hành động hiện tại của cậu thì lại không giống đến làm khách cho lắm.

Hơn nữa hình như… cậu đã thay một bộ đồ khác, Nhậm Nhiên nghĩ tới túi quần áo lúc nãy Lục Văn mang lên, lại nghĩ đến cánh cửa Thẩm Tư Thần vừa bước ra không biết đó là chỗ nào.

Tất cả có vẻ rối ren hơn là cô ta nghĩ.

“Hình như lúc nãy chúng ta vừa gặp nhau ở đại sảnh, đúng không, Thẩm tiên sinh?”

“A… cô biết tên tôi sao?”

“À không, chỉ là tôi nghe nhân viên lễ tân nói qua.”

Thẩm Tư Thần bày ra vẻ mặt hóa ra là vậy, sau đó lại lần nữa đưa tay mời Nhậm Nhiên, lúc này cô ta mới bước về phía sofa, nhẹ nhàng ngồi xuống, từng cử chỉ động tác đều toát lên vẻ sang trọng, kiểu cách.

Dù không biết Thẩm Tư Thần là ai nhưng cô ta muốn bản thân phải thật ưu tú trong ấn tượng đầu tiên của cậu.

“Vậy cô đợi ở đây một chút, tôi sẽ đi tìm Kiều tổng đến đây.”

Nhậm Nhiên vốn không muốn hỏi điều này khi còn chưa biết rõ thân phận của thiếu niên trước mặt, nhưng cô ta lại không ngăn được sự hiếu kỳ của mình, vì thấy Thẩm Tư Thần có vẻ như rất nể mặt cô ta nên trong lòng cô ta cũng yên tâm phần nào.

“Nhưng mà hình như lúc nãy Thẩm tiên sinh không mặc bộ quần áo này, hay là… tôi nhớ nhầm rồi chăng?” Nhậm Nhiên giả vờ lơ đãng hỏi.

Thẩm Tư Thần có hơi chột dạ, nhưng vẫn rất nhanh trí trả lời, “Là bởi vì lúc nãy tôi không cẩn thận làm bẩn quần áo, cho nên đã nhờ thư ký của Kiều tổng mua giúp một bộ quần áo mới.”

Lời này trùng khớp với những gì diễn ra cho nên Nhậm Nhiên mới thở phào trong lòng, hóa ra là do cô ta quá đa nghi.

“À, ra là vậy, tôi chỉ là thuận miệng một chút, Thẩm tiên sinh không để bụng chứ?”

Thiếu niên lắc đầu, sau đó gật đầu chào cô ta rồi đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK