Sau nửa ngày, vết thương của Trần Hạo đã lành với sự giúp đỡ của Phong Như Trần.
Và Phong Như Trần cũng đã dạy cho Trần Hạo tất cả Ngũ Liệt Long và các môn công pháp mà ông đã học trong suốt cuộc đời của mình.
Phong Như Trần chỉ yêu cầu Trần Hạo với một điều kiện.
Hơn nữa, điều kiện này vốn là Trần Hạo định làm, chính là giết Tần Hành.
Trần Hạo hoàn toàn không cần học Ngũ Liệt Long, bởi vì khi Phong Như Trần truyền hết lại cho Trần Hạo, thì Trần Hạo đã tự mình lĩnh hột hết tất cả, nói cách khác là biết hết tất cả năng lực của Phong Như Trần.
"Trần Hạo, tất cả mọi thứ ta biết đều đã truyện thụ lại hết cho ngươi, và ta cuối cùng cũng có thể toại nguyện...
Mọi chuyện còn lại trông cậy vào ngươi!" Truyền thụ hết các môn công pháp, Phong Như Trần ngay tại một bên trong hốc cây để lại một vài câu nói, sau đó liền không còn động tĩnh nào nữa.
Đúng như tên gọi, Phong Như Trần bây giờ giống như cát bụi và gió, cuối cùng có thể chết khi về già.
Nhưng trước đó, Trần Hạo phải giết Tần Hành, để cho nguyện vọng cuối cùng của Phong Như Trần được yên nghĩ.
"Phong Như Trần tiền bối, Trần Hạo nhất định sẽ không để cho người thất vọng!" Trần Hạo đứng tại hốc cây bên ngoài, ngửa đầu nhìn trước mắt cây đại thụ che bầu trời, thần sắc ngưng trọng,và nói với giọng điệu kiên định.
Nói xong, Trần Hạo cúi đầu rồi rời đi.
"Chủ nhân, chúc mừng ngài, cuối cùng ngài đã tiến vào cảnh giới Chí tôn!" Sau khi rời đi, Kiếm Hồn trong cơ thể nói với Trần Hạo chúc mừng.
Sau khi có được các môn công pháp của Phong Như Trần, Nguyên Thần trong cơ thể Trần Hạo được nâng lên cấp bậc tiếp theo, uy lực của anh tăng vọt ngay lập tức, nâng anh thành cảnh giới Chí tôn.
Một khi bạn đã bước vào cảnh giới Chí tôn, anh có thể vượt qua vách núi, và đó không còn là vấn đề nữa.
Trần Hạo tung người nhảy lên, giẫm lên mấy tảng đá trên vách đá cheo leo rôi bay lên trên.
Lần này, Trần Hạo phải giết Tần Hành.
Nhưng trước mắt Trần Hạo phải gặp Chu Nặc và chị gái Trần Hiểu.
Theo kế hoạch đã định từ trước, Chu Nặc đưa Trần Hiểu tới ở một trấn nhỏ cách Thung lũng U Minh không xa để tạm thời nghỉ ngơi,và chờ Trần Hạo trở về.
Vài phút sau, Trần Hạo đến thị trấn.
Nhìn thấy Trần Hạo bình an trở về và không có chuyện gì xảy ra, Chu Nặc cùng Trần Hiểu rốt cục có thể nới lỏng tảng đá trong lòng.
Hai người đợi gần một ngày vẫn không thấy Trần Hạo quay lại, điều này khiến bọn họ thực sự lo lắng.
"Tiểu Hạo, thật tuyệt khi em không sao!" Trần Hiểu ôm chặt Trần Hạo nói.
Trần Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Trần Hiểu, trấn an nói: "Chị à, chị không biết thân thủ của em như thế nào sao,chị đừng lo lắng, em sẽ không sao mà!" "Như vậy củng không được, nếu như xảy ra chuyện với em, chị làm sao có thể giải thích với cha mẹ..." Trần Hiểu giảng như một đứa trẻ, lắc đầu bĩu môi.
Nếu em trai Trần Hạo của cô xảy ra chuyện, thì cô thật sự không muốn sống.
"Chu Nặc, cảm ơn ngươi đã chăm sóc chị gái tôi!" Sau đó, Trần Hạo nhìn Chu Nặc cảm ơn, nở nụ cười cảm ơn.
" Vậy ngươi làm sao để cảm tạ ta đây?" Chu Nặc nở nụ cười gượng gạo, nháy mắt với Trần Hạo trêu ghẹo hỏi.
(hãy cảm ơn tôi bằng một đêm ở chung 1 đi ) Trần Hạo nhất thời xấu hổ, hoàn toàn căn bản sẽ không xúc động trước mỹ nhân, bởi vì anh đã là nam nhân đã có gia đình, nhưng trong nhà vẫn còn có mỹ nhân tuyệt đỉnh Tô Đồng Hân hơn, cho nên những nữ nhân khác cũng sẽ không cám dỗ được anh.
Chỉ cảm tạ một đêm ở đây làm sao ai biết ngoài trời đất biết, nên hãy chỉ một đêm mà thôi.
"Coi như ta thiếu ngươi một cái ân tình, ngươi muốn ta làm sao trả lại cho ngươi,thì ngươi cân nhắc kỹ đi, ta có thể đáp ứng cho ngươi một yêu cầu!" Trần Hạo tranh thủ thời gian liền đổi một sang phương hướng khác là đề nghị dành cho Chu Nặc.
"Được rồi, đây chính là ngươi nói, ngươi tuyệt đối không được nuốt lời!" Chu Nặc nghe xong liền dứt khoát đồng ý, coi như nắm được mấu chốt Trần Hạo, sợ Trần Hạo sẽ hối hận.
"Ừm...
yên tâm đi, ta, Trần Hạo, nói được làm được,ai nuốt lời đổi ý với ngươi!" Trần Hạo kiên định thần thái hướng Chu Nặc nói "Được rồi, chị gái, Chu Nặc, em còn có một chuyện cần giải quyết, chuyện này giải quyết xong, chúng ta có thể rời khỏi đây.
Trước đó, chị hãy đợi em ở đây trước.
Đừng tùy tiện ra ngoài.
Có chuyện gì xảy ra, Dùng Truyền Âm Phù liên lạc với em, em sẽ trở về ngay! " Trần Hạo nhìn Chu Nặc và Trần Hiểu nhắc nhở.
"Tiểu Hạo, em lại đi đâu?" Trần Hiểu nhìn Trần Hạo có chút lo lắng hỏi, vừa mới trở về,lại xa cách em trai của mình.
"Chị,chị đừng lo lắng, em nhất định sẽ trở về bình an, có một số việc nhất định em phải giải quyết!" Trần Hạo chăm chú nhìn Trần Hiểu nói vẻ nghiêm túc.
Trần Hiểu nghe xong cũng gật đầu, cô biết mình không thể ngăn cản em trai mình, điều duy nhất cô mong đợi là Trần Hạo có thể bình an vô sự trở về.
Sau khi từ biệt, Trần Hạo liền nhảy ra,và bay nhanh hướng Bạch Đế Thành.
Tối nay, nhất định là một đêm tàn khóc máu chảy thành sông, Tần gia Bạch Đế Thành chắc chắn sẽ xóa sổ.
Còn bây giờ, Bạch Đế Thành, Tần gia.
Tần gia sáng rực trên dưới, vải trắng treo, vòng hoa khắp nơi, Tần gia đứng trong cung đưa tang Tần Vũ Phi.
"Vũ Phi, cha đã báo thù cho con rồi, cha đã giết chết tên tiểu tử Trần Hạo, con yên tâm yên nghĩ đi!" Tần Hành trùm khăn trắng trên đầu, đứng trước bài vị của Tần Vũ Phi, rưng rưng nói vài câu.
Phía sau hắn là người Tần gia, đều là nhao nhao khóc lóc.
Người đầu bạc tiễn người tóc xanh là điều buồn nhất.
Thật đáng tiếc...
Không bao lâu nữa Tần Hành, Tần gia có thể cùng Tần Vũ Phi đi chung với nhau.
"Lão gia, ngươi muốn hắn yên nghĩ không cô đơn không, ta sẽ cho ngươi xuống làm bầu bạn với con trai ngươi!" Đúng lúc này, giọng nói của Trần Hạo vang lên xung quanh Tần gia, liền nhìn thấy Trần Hạo xuất hiện ở trên mái hiên Tần gia, khoanh tay đứng nhìn, rất thản nhiên.
Huh! Tần Hành sắc mặt biến sắc, vẻ mặt vừa tức giận vừa kinh ngạc.
Hắn không ngờ Trần Hạo còn sống, anh rõ ràng đã trúng chưởng Ngũ Liệt Long của chính mình, làm sao không hề hấn gì cả.
"Ngươi...
ngươi...
Ngươi chưa chết sao?" Tần Hành nhìn chằm chằm Trần Hạo hỏi.
"Uh, mấy con giun đấy sao hại được ta!" Trần Hạo cười lạnh một tiếng, sau đó khinh thường khịt mũi.
"Tần Hành ơi là Tần Hành, ngươi quá tự tin, cho rằng Ngũ Liệt Long uy lực chưa đến nơi đến chốn của ngươi có thể giết ta sao?" Tần Hành lông mày đã nhăn thành một hàng, sắc mặt vô cùng ảm đạm.
"Làm sao ngươi biết?" Tần Hành lạnh lùng hỏi, hắn không ngờ Trần Hạo biết Ngũ Liệt Long của hắn luyện chưa thành công đến cùng, bởi vì những thứ mà Ngũ Liệt Long của hắn không đạt được chỉ có anh biết.
"Chuyện này ngươi không cần biết, bởi vì ngươi bây giờ sẽ là người chết, như ta đã nói, Tần gia, nhất định tẩy trần bằng máu!" Trần Hạo không trả lời Tần Hành, mà là nghiêm khắc thốt ra một câu.
"Thật sao? ta có thể đánh bại ngươi lần thứ nhất, thì củng có thể đánh bại ngươi lần thứ hai.
Đừng nói nhảm,mau nộp mạng!" Tần Hành khinh thường khịt mũi, hoàn toàn không để Trần Hạo vào mắt, trực tiếp hét lên một tiếng, sau đó nhảy vọt lên, nhanh chóng lao tới tấn công Trần Hạo.
Thật đáng tiếc, lần này Tần Hành thật sự đánh giá thấp thực lực của Trần Hạo.
Và Phong Như Trần cũng đã dạy cho Trần Hạo tất cả Ngũ Liệt Long và các môn công pháp mà ông đã học trong suốt cuộc đời của mình.
Phong Như Trần chỉ yêu cầu Trần Hạo với một điều kiện.
Hơn nữa, điều kiện này vốn là Trần Hạo định làm, chính là giết Tần Hành.
Trần Hạo hoàn toàn không cần học Ngũ Liệt Long, bởi vì khi Phong Như Trần truyền hết lại cho Trần Hạo, thì Trần Hạo đã tự mình lĩnh hột hết tất cả, nói cách khác là biết hết tất cả năng lực của Phong Như Trần.
"Trần Hạo, tất cả mọi thứ ta biết đều đã truyện thụ lại hết cho ngươi, và ta cuối cùng cũng có thể toại nguyện...
Mọi chuyện còn lại trông cậy vào ngươi!" Truyền thụ hết các môn công pháp, Phong Như Trần ngay tại một bên trong hốc cây để lại một vài câu nói, sau đó liền không còn động tĩnh nào nữa.
Đúng như tên gọi, Phong Như Trần bây giờ giống như cát bụi và gió, cuối cùng có thể chết khi về già.
Nhưng trước đó, Trần Hạo phải giết Tần Hành, để cho nguyện vọng cuối cùng của Phong Như Trần được yên nghĩ.
"Phong Như Trần tiền bối, Trần Hạo nhất định sẽ không để cho người thất vọng!" Trần Hạo đứng tại hốc cây bên ngoài, ngửa đầu nhìn trước mắt cây đại thụ che bầu trời, thần sắc ngưng trọng,và nói với giọng điệu kiên định.
Nói xong, Trần Hạo cúi đầu rồi rời đi.
"Chủ nhân, chúc mừng ngài, cuối cùng ngài đã tiến vào cảnh giới Chí tôn!" Sau khi rời đi, Kiếm Hồn trong cơ thể nói với Trần Hạo chúc mừng.
Sau khi có được các môn công pháp của Phong Như Trần, Nguyên Thần trong cơ thể Trần Hạo được nâng lên cấp bậc tiếp theo, uy lực của anh tăng vọt ngay lập tức, nâng anh thành cảnh giới Chí tôn.
Một khi bạn đã bước vào cảnh giới Chí tôn, anh có thể vượt qua vách núi, và đó không còn là vấn đề nữa.
Trần Hạo tung người nhảy lên, giẫm lên mấy tảng đá trên vách đá cheo leo rôi bay lên trên.
Lần này, Trần Hạo phải giết Tần Hành.
Nhưng trước mắt Trần Hạo phải gặp Chu Nặc và chị gái Trần Hiểu.
Theo kế hoạch đã định từ trước, Chu Nặc đưa Trần Hiểu tới ở một trấn nhỏ cách Thung lũng U Minh không xa để tạm thời nghỉ ngơi,và chờ Trần Hạo trở về.
Vài phút sau, Trần Hạo đến thị trấn.
Nhìn thấy Trần Hạo bình an trở về và không có chuyện gì xảy ra, Chu Nặc cùng Trần Hiểu rốt cục có thể nới lỏng tảng đá trong lòng.
Hai người đợi gần một ngày vẫn không thấy Trần Hạo quay lại, điều này khiến bọn họ thực sự lo lắng.
"Tiểu Hạo, thật tuyệt khi em không sao!" Trần Hiểu ôm chặt Trần Hạo nói.
Trần Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Trần Hiểu, trấn an nói: "Chị à, chị không biết thân thủ của em như thế nào sao,chị đừng lo lắng, em sẽ không sao mà!" "Như vậy củng không được, nếu như xảy ra chuyện với em, chị làm sao có thể giải thích với cha mẹ..." Trần Hiểu giảng như một đứa trẻ, lắc đầu bĩu môi.
Nếu em trai Trần Hạo của cô xảy ra chuyện, thì cô thật sự không muốn sống.
"Chu Nặc, cảm ơn ngươi đã chăm sóc chị gái tôi!" Sau đó, Trần Hạo nhìn Chu Nặc cảm ơn, nở nụ cười cảm ơn.
" Vậy ngươi làm sao để cảm tạ ta đây?" Chu Nặc nở nụ cười gượng gạo, nháy mắt với Trần Hạo trêu ghẹo hỏi.
(hãy cảm ơn tôi bằng một đêm ở chung 1 đi ) Trần Hạo nhất thời xấu hổ, hoàn toàn căn bản sẽ không xúc động trước mỹ nhân, bởi vì anh đã là nam nhân đã có gia đình, nhưng trong nhà vẫn còn có mỹ nhân tuyệt đỉnh Tô Đồng Hân hơn, cho nên những nữ nhân khác cũng sẽ không cám dỗ được anh.
Chỉ cảm tạ một đêm ở đây làm sao ai biết ngoài trời đất biết, nên hãy chỉ một đêm mà thôi.
"Coi như ta thiếu ngươi một cái ân tình, ngươi muốn ta làm sao trả lại cho ngươi,thì ngươi cân nhắc kỹ đi, ta có thể đáp ứng cho ngươi một yêu cầu!" Trần Hạo tranh thủ thời gian liền đổi một sang phương hướng khác là đề nghị dành cho Chu Nặc.
"Được rồi, đây chính là ngươi nói, ngươi tuyệt đối không được nuốt lời!" Chu Nặc nghe xong liền dứt khoát đồng ý, coi như nắm được mấu chốt Trần Hạo, sợ Trần Hạo sẽ hối hận.
"Ừm...
yên tâm đi, ta, Trần Hạo, nói được làm được,ai nuốt lời đổi ý với ngươi!" Trần Hạo kiên định thần thái hướng Chu Nặc nói "Được rồi, chị gái, Chu Nặc, em còn có một chuyện cần giải quyết, chuyện này giải quyết xong, chúng ta có thể rời khỏi đây.
Trước đó, chị hãy đợi em ở đây trước.
Đừng tùy tiện ra ngoài.
Có chuyện gì xảy ra, Dùng Truyền Âm Phù liên lạc với em, em sẽ trở về ngay! " Trần Hạo nhìn Chu Nặc và Trần Hiểu nhắc nhở.
"Tiểu Hạo, em lại đi đâu?" Trần Hiểu nhìn Trần Hạo có chút lo lắng hỏi, vừa mới trở về,lại xa cách em trai của mình.
"Chị,chị đừng lo lắng, em nhất định sẽ trở về bình an, có một số việc nhất định em phải giải quyết!" Trần Hạo chăm chú nhìn Trần Hiểu nói vẻ nghiêm túc.
Trần Hiểu nghe xong cũng gật đầu, cô biết mình không thể ngăn cản em trai mình, điều duy nhất cô mong đợi là Trần Hạo có thể bình an vô sự trở về.
Sau khi từ biệt, Trần Hạo liền nhảy ra,và bay nhanh hướng Bạch Đế Thành.
Tối nay, nhất định là một đêm tàn khóc máu chảy thành sông, Tần gia Bạch Đế Thành chắc chắn sẽ xóa sổ.
Còn bây giờ, Bạch Đế Thành, Tần gia.
Tần gia sáng rực trên dưới, vải trắng treo, vòng hoa khắp nơi, Tần gia đứng trong cung đưa tang Tần Vũ Phi.
"Vũ Phi, cha đã báo thù cho con rồi, cha đã giết chết tên tiểu tử Trần Hạo, con yên tâm yên nghĩ đi!" Tần Hành trùm khăn trắng trên đầu, đứng trước bài vị của Tần Vũ Phi, rưng rưng nói vài câu.
Phía sau hắn là người Tần gia, đều là nhao nhao khóc lóc.
Người đầu bạc tiễn người tóc xanh là điều buồn nhất.
Thật đáng tiếc...
Không bao lâu nữa Tần Hành, Tần gia có thể cùng Tần Vũ Phi đi chung với nhau.
"Lão gia, ngươi muốn hắn yên nghĩ không cô đơn không, ta sẽ cho ngươi xuống làm bầu bạn với con trai ngươi!" Đúng lúc này, giọng nói của Trần Hạo vang lên xung quanh Tần gia, liền nhìn thấy Trần Hạo xuất hiện ở trên mái hiên Tần gia, khoanh tay đứng nhìn, rất thản nhiên.
Huh! Tần Hành sắc mặt biến sắc, vẻ mặt vừa tức giận vừa kinh ngạc.
Hắn không ngờ Trần Hạo còn sống, anh rõ ràng đã trúng chưởng Ngũ Liệt Long của chính mình, làm sao không hề hấn gì cả.
"Ngươi...
ngươi...
Ngươi chưa chết sao?" Tần Hành nhìn chằm chằm Trần Hạo hỏi.
"Uh, mấy con giun đấy sao hại được ta!" Trần Hạo cười lạnh một tiếng, sau đó khinh thường khịt mũi.
"Tần Hành ơi là Tần Hành, ngươi quá tự tin, cho rằng Ngũ Liệt Long uy lực chưa đến nơi đến chốn của ngươi có thể giết ta sao?" Tần Hành lông mày đã nhăn thành một hàng, sắc mặt vô cùng ảm đạm.
"Làm sao ngươi biết?" Tần Hành lạnh lùng hỏi, hắn không ngờ Trần Hạo biết Ngũ Liệt Long của hắn luyện chưa thành công đến cùng, bởi vì những thứ mà Ngũ Liệt Long của hắn không đạt được chỉ có anh biết.
"Chuyện này ngươi không cần biết, bởi vì ngươi bây giờ sẽ là người chết, như ta đã nói, Tần gia, nhất định tẩy trần bằng máu!" Trần Hạo không trả lời Tần Hành, mà là nghiêm khắc thốt ra một câu.
"Thật sao? ta có thể đánh bại ngươi lần thứ nhất, thì củng có thể đánh bại ngươi lần thứ hai.
Đừng nói nhảm,mau nộp mạng!" Tần Hành khinh thường khịt mũi, hoàn toàn không để Trần Hạo vào mắt, trực tiếp hét lên một tiếng, sau đó nhảy vọt lên, nhanh chóng lao tới tấn công Trần Hạo.
Thật đáng tiếc, lần này Tần Hành thật sự đánh giá thấp thực lực của Trần Hạo.