Làn da cô ta rất trắng.
Khải Minh nhìn cô ta cười rồi gật đầu.
“Ha ha, Khải Minh, đây là chị họ của tôi, tới chơi với tôi đấy, anh cảm thấy xinh đẹp không?”
Trịnh Thúy Kiều hỏi.
Khải Minh gật đầu.
“Hừ, có điều chị họ tôi đã sớm lấy chồng, lúc trước chính là hoa hậu giảng đường, hiện tại cũng là một đóa hoa hồng kiều diễm rồi, ha ha!“ Trịnh Thúy Kiều trêu ghẹo nói.
“Vị này, hẳn chính là cậu Khải ở Hoàn Kim nhỉ? Chào cậu Khải, tôi tên Chu Dương Như, tôi lớn tuổi hơn hai người, cậu có thể gọi tôi là chị Dương Như!”
Chu Dương Như cười nói.
“Hơn nữa không biết cậu Khải có biết không, ông nội của chị họ tôi cũng rất nổi tiếng ở Huế, còn chị họ tôi bây giờ đang là giảng viên đại học đấy!”
Trịnh Thúy Kiều nói.
“Hân hạnh được gặp chị Dương Như!”
Sau một cuộc trò chuyện đơn giản, Khải Minh cũng đi theo mọi người đi vào trong.
Mà sau khi Khải Minh đi vào không lâu, một chiếc siêu xe xa hoa ít nhất cũng có giá hơn một triệu USD ngừng ở cửa khách sạn.
Sau đó tài xế xuống xe, đầu tiên là cung kính mỡ cửa ghế phụ ra.
Một cậu ấm mặc tây trang, trên tây trang còn có treo một cái đồng hồ quả quýt vô cùng quý giá bước xuống xe.
“Cậu Viễn!”
Tài xế cung kính nói.
Người này đúng là Long Chí Viễn, khóe miệng Long Chí Viễn luôn treo một nụ cười không hề có chút thiện ý.
Lúc này anh ta đang nhìn thoáng qua sảnh lớn khách sạn, sau đó mới cười cười mở cửa xe phía sau: “Em gái Tần Nhã, tới rồi, xuống dưới đi?”
Ngưỡi ngồi bên trong xe chính là Tần Nhã.
Tần Nhã nhìn thoáng qua rồi bước xuống xe.
Hôm nay cô ta chỉ trang điểm nhẹ nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, cực kỳ có khí chất khiến cho Long Chí Viễn vừa nhìn hai mắt đã phát sáng hẳn lên.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Nhã, Long Chí Viễn đã cảm thấy cô ta không giống với bất kỳ một cô gái nào khác.
Anh ta đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, loại người nào cũng có nhưng có khí chất giống Tần Nhã như vậy thì đây đúng là lần đầu tiên được thấy.
Đáng tiếc chính là lần đầu tiên gặp mặt hai người gặp mặt, dù anh ta đã tỏ ra ưu ái cô ta.
Theo lý thuyết, đường đường là cậu ba nhà họ Long ở Thành phố Hồ Chí Minh, chỉ cần anh ta gật đầu một cái thì sẽ có vô số cô gái chen chúc vây quanh.
Huống chỉ là anh ta đã tỏ ra ưu ái, nhưng Tần Nhã lại chẳng quan tâm đến anh ta.
Sau khi hỏi thăm vài người mới biết được là cô ta đã có người trong lòng.
Cho nên Long Chí Viễn bắt đầu tạo áp lực cho nhà họ Tần, vì thế mới ép buộc được Tần Nhã đi ăn tối cùng anh ta vào hôm nay.
“Đừng tỏ vẻ không vui như vậy chứ em gái Tần Nhã, em đừng thấy ngày thường tôi hơi ăn chơi trác táng nhưng thật ra chúng ta rất xứng đôi.
Còn có vài người tuy rằng bên ngoài nhìn rất tốt, nói không chừng tâm tư lại che giấu rất sâu, những người thẳng thắng nghĩ gì nói đó như tôi rất là ít!”
“Cảm ơn, tôi tự biết suy nghĩ!”
Tần Nhã lạnh lùng nói.
“Được được được, nào, chúng ta đi vào!”
Long Chí Viễn cười cười.
Nói xong còn duỗi tay muốn ôm lấy eo Tần Nhã, nhưng Tần Nhã vội vàng né tránh, hơn nữa trừng mắt nhìn Long Chí Viễn.
“Chỉ chạm một chút mà cũng không được sao? Em chính là vợ chưa cưới của tôi đấy!”
Long Chí Viễn nói.
“Ai nói tôi là vợ chưa cưới của anh, tôi chưa đồng ý đính hôn với anh.
Anh Viễn, xin anh tự trọng!“ Vẻ mặt Tần Nhã rất căng thẳng, nói.
(Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 313: Say rượu Nói thật, ngoại trừ cảm xúc chán ghét ra với Long Chí Viễn thì ta cô chẳng còn bất kỳ cảm giác nào khác nữa.
Đương nhiên, bây giờ gia tộc đã gặp phải nguy cơ, ba mẹ cũng khuyên cô ta nghĩ cho gia tộc, vì người nhà nên cô ta chỉ có thể từ bỏ một vài thứ.
Không phải là Tần Nhã không nghĩ đến chuyện này, cô ta cũng đã từng thử thỏa hiệp với nhà họ Long, sau đó từ từ chấp nhận Long Chí Viễn.
Nhưng cuối cùng đều thất bại.
Đối với Long Chí Viễn, ngoại trừ chán ghét ra thì cô ta chỉ thấy khó chịu mà thôi.
Căn bản là không có chút tình cảm nào để có thể bồi dưỡng.
Thậm chí mấy ngày nay, Tần Nhã đã sầu lo đến mức sinh ra một ít ý tưởng cực đoan.
Mà hôm nay, là ba khuyên bảo cô ta đến đây.
Tần Nhã cũng không biết có nên bước tiếp hay không.
“Hừ, không quan trọng, chuyện đính hôn không (Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 313: Say rượu sớm thì muộn thôi mà.
Ha ha, không nói nữa, chúng ta đi vào đi!”
Long Chí Viễn dẫn Tần Nhã đi vào.
Lại nói đến Khải Minh.
Khải Minh đã tới rồi phòng bao, hôm nay Trịnh Thúy Kiều mời đến không ít người, ngoại trừ chị họ Chu Dương Như của cô ta ra thì phần lớn đều là người trẻ tuổi.
Có người ở Hoàn Kim, cũng có người từ nơi khác tới Hoàn Kim.
Cả đám đều vô cùng cung kính và khách sáo với Khải Minh.
Nhất là Trịnh Thúy Kiều, cô ta vẫn luôn ở một bên chu đáo gắp đồ ăn cho cậu, còn nói buổi tối muốn tiếp tục chơi, vẫn còn một nhóm bạn chưa đến.
Vốn dĩ Khải Minh định đến ngồi một lúc thì đi về, nhưng lúc sắp đi Trịnh Thúy Kiều lại cho người mang thêm đồ ăn lên.
Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể ngồi xuống uống thêm vài ly với bọn họ.
Mà ai nấy trong nhóm người này đều uống rượu rất giỏi.
Uống rồi lại uống, bất tri bất giác đã có người say bí tỈ.
Đó chính là chị họ Chu Dương Như của Trịnh Thúy Kiều.
“Không được không được, chị đau đầu quá, mọi người uống đi? Chị muốn ra xe ngủ một lát!”
Chu Dương Như nói.
“Hả? Chị họ, như vậy là không được nha, em còn tưởng tửu lượng của chị rất lớn đó.
Với lại, vào trong xe làm sao ngủ được? Trong khách sạn này có phòng nghỉ, em đỡ chị lên phòng nghỉ ngơi nhé!”
“Đúng rồi chị họ, chỗ em còn một lon nước soda, chị uống một chút sẽ thấy thoải mái hơn đó!”
Trịnh Thúy Kiều mở ra để cho Chu Dương Như uống vài ngụm.
Mà trông Chu Dương Như cũng có vẻ như sắp chịu hết nổi, nên cô ấy cũng gật đầu đi theo.
Trịnh Thúy Kiều gọi phục vụ mở phòng, xem ra tửu lượng của Chu Dương Như rất yếu.
Đã sắp không đứng được nữa rồi.
“Ha ha, Thúy Kiều, tôi giúp cô đỡ chị Dương Như lên trên cho!”
Một tên con trai lập tức xung phong nhận việc nói.
Đúng vậy, Trịnh Thúy Kiều trổ mã trông rất xinh đẹp, mà Chu Dương Như thì càng không cần phải nói, chủ yếu là khí chất cực tốt và dáng người hoàn mỹ.
Tuy rằng lớn tuổi hơn mọi người nhưng nhìn trông rất có hương vi.
Làm sao có tên đàn ông nào mà không động lòng cơ chứ.
“Cút sang một bên cho tôi, đừng cho là tôi không biết mấy người nghĩ gì.
Cả đám đều chẳng phải thứ tốt lành, tôi nói cho mấy người biết, chị họ tôi chính là người nhà họ Chu ở Huế đấy, muốn chọc ghẹo thì cũng phải nhìn người chứ!”
Trịnh Thúy Kiều tức giận nói.
Nhưng nếu chỉ một mình cô ta đỡ lên thì đúng là có hơi quá sức.
Cô ta lập tức nhìn về phía Khải Minh rồi nói: “Anh Khải, tôi chỉ có thể tin tường mình anh mà thôi, anh với tôi đỡ chị họ lên phòng được không?”
“Được thôi!”
Khải Minh gật đầu.
Tuy rằng bản thân không muốn nhưng Trịnh Thúy Kiều đã ngỏ lời, cậu cũng không tiện từ chối.
Chủ yếu là trong lòng cậu cũng không có suy nghĩ xấu xa nào.
Sau đó cả hai người cùng đỡ Chu Dương Như đi lên căn phòng trên lầu bảy.
Chu Dương Như đỡ trán, vừa nằm xuống giường đã lập tức ngủ thiếp đi.
“Ôi, để chị họ tôi nghỉ ngơi đi, tửu lượng của chị ấy đúng là kém quá đi mất! Anh Khải, tửu lượng của anh rất mạnh sao?”
Trịnh Thúy Kiều hỏi.
“Cũng khá được!”
“Oe!“ Bỗng nhiên lúc này Chu Dương Như nôn khan kịch liệt một trận, nhìn dáng vẻ rất khó chịu.
“Ôi? Chị họ, chị không sao chứ? Em lập tức tìm người mua thuốc giải rượu cho chị.
Anh Khải, anh giúp tôi trông chị họ một lát, tôi đi nhanh về nhanh thôi!”
Trịnh Thúy Kiều nói.
Nói xong, cô ta tỏ vẻ sốt ruột đi nhanh ra ngoài.
Còn Khải Minh cũng không biết phải làm thế nào! Cậu nhìn thấy Chu Dương Như cũng không nôn ra cái gì, chỉ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Khải Minh cảm thấy nếu như mình còn đứng ở trong phòng thì sẽ không hay, vì thế liền đi ra ngoài đóng cửa lại chờ Trịnh Thúy Kiều về.
Nhưng vừa đứng đợi chưa được bao lâu đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng Chu Dương Như giãy giụa giống như đang ra sức tránh khỏi cái gì đó.
Vốn dĩ ban đầu Khải Minh cũng không để ý, chỉ là thầm nghĩ Chu Dương Như uống say quá rồi.
Nhưng càng nghe, càng cảm thấy không đúng, bởi vì bên trong còn có tiếng động khác!
Khải Minh nhìn cô ta cười rồi gật đầu.
“Ha ha, Khải Minh, đây là chị họ của tôi, tới chơi với tôi đấy, anh cảm thấy xinh đẹp không?”
Trịnh Thúy Kiều hỏi.
Khải Minh gật đầu.
“Hừ, có điều chị họ tôi đã sớm lấy chồng, lúc trước chính là hoa hậu giảng đường, hiện tại cũng là một đóa hoa hồng kiều diễm rồi, ha ha!“ Trịnh Thúy Kiều trêu ghẹo nói.
“Vị này, hẳn chính là cậu Khải ở Hoàn Kim nhỉ? Chào cậu Khải, tôi tên Chu Dương Như, tôi lớn tuổi hơn hai người, cậu có thể gọi tôi là chị Dương Như!”
Chu Dương Như cười nói.
“Hơn nữa không biết cậu Khải có biết không, ông nội của chị họ tôi cũng rất nổi tiếng ở Huế, còn chị họ tôi bây giờ đang là giảng viên đại học đấy!”
Trịnh Thúy Kiều nói.
“Hân hạnh được gặp chị Dương Như!”
Sau một cuộc trò chuyện đơn giản, Khải Minh cũng đi theo mọi người đi vào trong.
Mà sau khi Khải Minh đi vào không lâu, một chiếc siêu xe xa hoa ít nhất cũng có giá hơn một triệu USD ngừng ở cửa khách sạn.
Sau đó tài xế xuống xe, đầu tiên là cung kính mỡ cửa ghế phụ ra.
Một cậu ấm mặc tây trang, trên tây trang còn có treo một cái đồng hồ quả quýt vô cùng quý giá bước xuống xe.
“Cậu Viễn!”
Tài xế cung kính nói.
Người này đúng là Long Chí Viễn, khóe miệng Long Chí Viễn luôn treo một nụ cười không hề có chút thiện ý.
Lúc này anh ta đang nhìn thoáng qua sảnh lớn khách sạn, sau đó mới cười cười mở cửa xe phía sau: “Em gái Tần Nhã, tới rồi, xuống dưới đi?”
Ngưỡi ngồi bên trong xe chính là Tần Nhã.
Tần Nhã nhìn thoáng qua rồi bước xuống xe.
Hôm nay cô ta chỉ trang điểm nhẹ nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, cực kỳ có khí chất khiến cho Long Chí Viễn vừa nhìn hai mắt đã phát sáng hẳn lên.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Nhã, Long Chí Viễn đã cảm thấy cô ta không giống với bất kỳ một cô gái nào khác.
Anh ta đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, loại người nào cũng có nhưng có khí chất giống Tần Nhã như vậy thì đây đúng là lần đầu tiên được thấy.
Đáng tiếc chính là lần đầu tiên gặp mặt hai người gặp mặt, dù anh ta đã tỏ ra ưu ái cô ta.
Theo lý thuyết, đường đường là cậu ba nhà họ Long ở Thành phố Hồ Chí Minh, chỉ cần anh ta gật đầu một cái thì sẽ có vô số cô gái chen chúc vây quanh.
Huống chỉ là anh ta đã tỏ ra ưu ái, nhưng Tần Nhã lại chẳng quan tâm đến anh ta.
Sau khi hỏi thăm vài người mới biết được là cô ta đã có người trong lòng.
Cho nên Long Chí Viễn bắt đầu tạo áp lực cho nhà họ Tần, vì thế mới ép buộc được Tần Nhã đi ăn tối cùng anh ta vào hôm nay.
“Đừng tỏ vẻ không vui như vậy chứ em gái Tần Nhã, em đừng thấy ngày thường tôi hơi ăn chơi trác táng nhưng thật ra chúng ta rất xứng đôi.
Còn có vài người tuy rằng bên ngoài nhìn rất tốt, nói không chừng tâm tư lại che giấu rất sâu, những người thẳng thắng nghĩ gì nói đó như tôi rất là ít!”
“Cảm ơn, tôi tự biết suy nghĩ!”
Tần Nhã lạnh lùng nói.
“Được được được, nào, chúng ta đi vào!”
Long Chí Viễn cười cười.
Nói xong còn duỗi tay muốn ôm lấy eo Tần Nhã, nhưng Tần Nhã vội vàng né tránh, hơn nữa trừng mắt nhìn Long Chí Viễn.
“Chỉ chạm một chút mà cũng không được sao? Em chính là vợ chưa cưới của tôi đấy!”
Long Chí Viễn nói.
“Ai nói tôi là vợ chưa cưới của anh, tôi chưa đồng ý đính hôn với anh.
Anh Viễn, xin anh tự trọng!“ Vẻ mặt Tần Nhã rất căng thẳng, nói.
(Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 313: Say rượu Nói thật, ngoại trừ cảm xúc chán ghét ra với Long Chí Viễn thì ta cô chẳng còn bất kỳ cảm giác nào khác nữa.
Đương nhiên, bây giờ gia tộc đã gặp phải nguy cơ, ba mẹ cũng khuyên cô ta nghĩ cho gia tộc, vì người nhà nên cô ta chỉ có thể từ bỏ một vài thứ.
Không phải là Tần Nhã không nghĩ đến chuyện này, cô ta cũng đã từng thử thỏa hiệp với nhà họ Long, sau đó từ từ chấp nhận Long Chí Viễn.
Nhưng cuối cùng đều thất bại.
Đối với Long Chí Viễn, ngoại trừ chán ghét ra thì cô ta chỉ thấy khó chịu mà thôi.
Căn bản là không có chút tình cảm nào để có thể bồi dưỡng.
Thậm chí mấy ngày nay, Tần Nhã đã sầu lo đến mức sinh ra một ít ý tưởng cực đoan.
Mà hôm nay, là ba khuyên bảo cô ta đến đây.
Tần Nhã cũng không biết có nên bước tiếp hay không.
“Hừ, không quan trọng, chuyện đính hôn không (Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 313: Say rượu sớm thì muộn thôi mà.
Ha ha, không nói nữa, chúng ta đi vào đi!”
Long Chí Viễn dẫn Tần Nhã đi vào.
Lại nói đến Khải Minh.
Khải Minh đã tới rồi phòng bao, hôm nay Trịnh Thúy Kiều mời đến không ít người, ngoại trừ chị họ Chu Dương Như của cô ta ra thì phần lớn đều là người trẻ tuổi.
Có người ở Hoàn Kim, cũng có người từ nơi khác tới Hoàn Kim.
Cả đám đều vô cùng cung kính và khách sáo với Khải Minh.
Nhất là Trịnh Thúy Kiều, cô ta vẫn luôn ở một bên chu đáo gắp đồ ăn cho cậu, còn nói buổi tối muốn tiếp tục chơi, vẫn còn một nhóm bạn chưa đến.
Vốn dĩ Khải Minh định đến ngồi một lúc thì đi về, nhưng lúc sắp đi Trịnh Thúy Kiều lại cho người mang thêm đồ ăn lên.
Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể ngồi xuống uống thêm vài ly với bọn họ.
Mà ai nấy trong nhóm người này đều uống rượu rất giỏi.
Uống rồi lại uống, bất tri bất giác đã có người say bí tỈ.
Đó chính là chị họ Chu Dương Như của Trịnh Thúy Kiều.
“Không được không được, chị đau đầu quá, mọi người uống đi? Chị muốn ra xe ngủ một lát!”
Chu Dương Như nói.
“Hả? Chị họ, như vậy là không được nha, em còn tưởng tửu lượng của chị rất lớn đó.
Với lại, vào trong xe làm sao ngủ được? Trong khách sạn này có phòng nghỉ, em đỡ chị lên phòng nghỉ ngơi nhé!”
“Đúng rồi chị họ, chỗ em còn một lon nước soda, chị uống một chút sẽ thấy thoải mái hơn đó!”
Trịnh Thúy Kiều mở ra để cho Chu Dương Như uống vài ngụm.
Mà trông Chu Dương Như cũng có vẻ như sắp chịu hết nổi, nên cô ấy cũng gật đầu đi theo.
Trịnh Thúy Kiều gọi phục vụ mở phòng, xem ra tửu lượng của Chu Dương Như rất yếu.
Đã sắp không đứng được nữa rồi.
“Ha ha, Thúy Kiều, tôi giúp cô đỡ chị Dương Như lên trên cho!”
Một tên con trai lập tức xung phong nhận việc nói.
Đúng vậy, Trịnh Thúy Kiều trổ mã trông rất xinh đẹp, mà Chu Dương Như thì càng không cần phải nói, chủ yếu là khí chất cực tốt và dáng người hoàn mỹ.
Tuy rằng lớn tuổi hơn mọi người nhưng nhìn trông rất có hương vi.
Làm sao có tên đàn ông nào mà không động lòng cơ chứ.
“Cút sang một bên cho tôi, đừng cho là tôi không biết mấy người nghĩ gì.
Cả đám đều chẳng phải thứ tốt lành, tôi nói cho mấy người biết, chị họ tôi chính là người nhà họ Chu ở Huế đấy, muốn chọc ghẹo thì cũng phải nhìn người chứ!”
Trịnh Thúy Kiều tức giận nói.
Nhưng nếu chỉ một mình cô ta đỡ lên thì đúng là có hơi quá sức.
Cô ta lập tức nhìn về phía Khải Minh rồi nói: “Anh Khải, tôi chỉ có thể tin tường mình anh mà thôi, anh với tôi đỡ chị họ lên phòng được không?”
“Được thôi!”
Khải Minh gật đầu.
Tuy rằng bản thân không muốn nhưng Trịnh Thúy Kiều đã ngỏ lời, cậu cũng không tiện từ chối.
Chủ yếu là trong lòng cậu cũng không có suy nghĩ xấu xa nào.
Sau đó cả hai người cùng đỡ Chu Dương Như đi lên căn phòng trên lầu bảy.
Chu Dương Như đỡ trán, vừa nằm xuống giường đã lập tức ngủ thiếp đi.
“Ôi, để chị họ tôi nghỉ ngơi đi, tửu lượng của chị ấy đúng là kém quá đi mất! Anh Khải, tửu lượng của anh rất mạnh sao?”
Trịnh Thúy Kiều hỏi.
“Cũng khá được!”
“Oe!“ Bỗng nhiên lúc này Chu Dương Như nôn khan kịch liệt một trận, nhìn dáng vẻ rất khó chịu.
“Ôi? Chị họ, chị không sao chứ? Em lập tức tìm người mua thuốc giải rượu cho chị.
Anh Khải, anh giúp tôi trông chị họ một lát, tôi đi nhanh về nhanh thôi!”
Trịnh Thúy Kiều nói.
Nói xong, cô ta tỏ vẻ sốt ruột đi nhanh ra ngoài.
Còn Khải Minh cũng không biết phải làm thế nào! Cậu nhìn thấy Chu Dương Như cũng không nôn ra cái gì, chỉ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Khải Minh cảm thấy nếu như mình còn đứng ở trong phòng thì sẽ không hay, vì thế liền đi ra ngoài đóng cửa lại chờ Trịnh Thúy Kiều về.
Nhưng vừa đứng đợi chưa được bao lâu đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng Chu Dương Như giãy giụa giống như đang ra sức tránh khỏi cái gì đó.
Vốn dĩ ban đầu Khải Minh cũng không để ý, chỉ là thầm nghĩ Chu Dương Như uống say quá rồi.
Nhưng càng nghe, càng cảm thấy không đúng, bởi vì bên trong còn có tiếng động khác!