Nếu như không phải chính tai nghe được, thì có đánh chết cô ấy cung không tin đây là sự thật.
Nhưng Cho dù là cô chính tai nghe nói, Tô Nhược Hi cũng là cảm thấy Trần Hạo đang khoác lác.
Hoàn toàn chính xác, tấm chi phiếu này là tấm chi phiếu đặt biệt của ngân hàng.
Không biết hắn làm sao có được tấm chi phiếu này, nhưng nếu mình viết vài tỉ tệ lên đó chẳng lẽ hắn cho mình thật ưh? Lại nói đến tiền tài, thậm chí là Tô Nhược Hi đều không có khái niệm gì với nó.
Trần Thiết Lâm cũng dọa sợ.
“Hai phút đồng hồ đã trôi qua, ngươi đã suy nghĩ xong chưa, nếu như muốn đồng ý, thì ngươi có thể viết bất kì con số nào mà ngươi thích lên tấm chi phiếu này.”
Trần Hạo khẽ mỉm cười nói.
“Tốt, đây là ngươi nói đấy nhé, ta muốn viết bao nhiêu đều được phải không?”
Tô Nhược Hi hỏi Trần Hạo.
“Đương nhiên, ngươi nghĩ bao nhiêu thì viết bấy nhiêu ta đều chấp nhận được!”
“Tốt, ngươi không phải nói ngươi là người có tiền sao, vậy ta sẽ viết lên đó năm mươi tỉ được chứ!”
Tô Nhược Hi nghĩ thầm người này mạnh miệng như vậy, trong phim truyền hình thì có thể nhìn thấy nhiều, nhưng ngoài đời lại có người cho người khác một tờ chi phiếu có tùy tiện điền bất kì số tiền nào vào..
Đây chẳng qua là phim truyền hình,và biên kịch đã biên soạn nội dung này,mà bên trong thì nhân vật chính là người siêu đại gia, nhưng cũng chỉ là một nhân vật chính mà thôi, làm gì có chuyện viết mấy trăm vạn hay mấy ngàn vạn như bây giờ.
Mà ngươi nghĩ, ngươi là nhân vật chính ưh? Sao lại kêu ngạo như vậy chứ?.
“Ta thật là sẽ viết đó, tấm chi phiếu này có pháp luật hiệu quả và lợi ích, bây giờ, ngươi hãy điện thoại cho ngân hàng chuẩn bị cho ta năm mươi tỉ, ngươi bây giờ hối hận vẫn còn kịp!”
Tô Nhược Hi cuối cùng cảnh cáo nói.
“Tô tổng, người đừng coi là thật!”
Mà Lý Thủy Hà lúc này cũng bị dọa sợ, vội vàng nói.
“Ngươi cứ viết là được, điện thoại ta đã gọi rôi, ngươi điền xong, có thể trực tiếp đi ngân hàng chuyển đi số tiền kia!”
Trần Hạo bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
Nghĩ thầm chỉ là năm mươi tỉ,hắn nhiều tiền đến mức đó sao? “Đây là ngươi nói!”
Tô Nhược Hi cắn đôi môi đỏ, lập tức, vẫn thật là viết năm mươi tỉ lên tấm chi phiếu.
Đồng thời ngay lập tức dựa theo chi phiếu dãy số, mà gọi điên thoại cho ngân hàng.
“Chào cô, là Tô Nhược Hi Tô tiểu thư đúng không, chủ nhân đã nói với chung tôi rồi, cô hãy đọc số thẻ ngân hàng, chúng tôi lập tức chuyển khoản số tiền đó cho cô!”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói ngọt ngào của phụ nữ.
Tô Nhược Hi nuốt nước miếng một cái, đọc số thẻ cho người đó.
“được rồi, cô chờ một lát nhé!”
Bên kia nhân viên nghiệp vụ lập tức bắt đầu làm.
Hiển nhiên, giống Trần Hạo loại khách hàng này, ngân hàng căn bản không cần cô ấy trình diện, Trần Hạo, chính là bằng chứng lớn nhất.
Bởi vậy rất nhanh, Tô Nhược Hi trên điện thoại di động, liền thu được chuyển khoản tin tức.
Năm mươi tỉ!(đùa 50 tỉ tệ thì bằng bao nhiêu VND nhỉ) Ừng ực Tô Nhược Hi nuốt nước miếng một cái, khó có thể tin khi nhìn qua Trần Hạo.
“Ngươi...
Ngươi làm sao lại có nhiều tiền đến như vậy, nếu như là vừa rồi ta không phải viết năm mươi tỉ, mà là 500 thì sao?”
Tô Nhược Hi kinh ngạc nói.
“500 tỉ thì là 500 tỉ chứ sao, đơn giản nó chỉ thêm một con số 0 thôi,bây giờ cô nghĩ sao?”
Trần Hạo hỏi lại.
Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, người khác thi coi trọng tiền tài vật chất đến như thế, thậm chí có thể chết vì tiền,còn Trần Hạo không giờ khắc nào anh không nhớ lại về trước kia khi mà anh sống trong cảnh nghèo khổ,anh cảm thấy cuộc sống như vậy, mới thật sự là thú vị! Vừa nghĩ tới, anh lại nhớ về quá khứ nghèo khổ của mình! “Cái gì...
chỉ là Có thêm một cái số không ưh!?”
Tô Nhược Hi lần nữa bị lời nói của Trần Hạo làm cho kinh ngạc.
Thật sự trên đời lại có người có rất rất rất nhiều tiền đến như vậy uh,có đấnh chết cô thì cô cũng không ngờ đây lại là sự thật...
“được rôi, chuyện thứ nhất ta đã giúp ngươi làm, hiện tại có thể lên đường được rồi!”
Trần Hạo nói.
“Lên đường? nhưng mà là đi đâu?”
Tô Nhược Hi hiếu kì.
“Mẹ của ngươi không phải là bị bệnh nặng sao, ta sẽ đến chữa trị bênh cho mẹ ngươi, sau đó, ngươi phải đi cùng ta ba ngày, ba ngày sau đó, nhiệm vụ của ngươi xem như hoàn thành, nếu ngươi cảm thấy số tiền như vậy là chưa đủ, thì ta còn có thể cho ngươi thêm, vẫn là cho ngươi chi phiếu, để ngươi tùy tiện viết!”
Nói xong, Trần Hạo một tay thọc túi hướng phía ngoài cửa đi ra.
“Trần đại ca!”
Đi đến Trần Thiết Lâm đang đứng bên cạnh, Trần Thiết Lâm lập tức cung kính nhẹ gật đầu.
Vị đại ca này người không thể xem thường vẻ bề ngoài của người này được, đây mới thực sự là đại nhân.
Cho ngươi chi phiếu,người tùy tiện viết, viết con số mà ngươi thích.
Cái này là phải có rất rất rất nhiều tiền mới dám nói loại lời này nha! Mình vừa rồi, thế mà xém chút nữa thì đắc tội với người nay, nếu thật sự như vậy thì Trần Thiết Lâm hiện tại chỉ có con đường chết.
“Vị huynh đệ kia!”
Mà Trần Hạo đi tới cửa, Từ Hải Nhi từ dưới đất chật vật dựa vào ghế sô pha ngồi dậy.
“Vừa rồi ta đối với ngươi dùng toàn lực, ngươi chỉ dùng một kích, mà ta đã không có cách nào ngăn cản được, thế nhưng huynh đệ ngươi thực tế là ngươi quá lợi hại, vừa rồi ngươi đánh ta, ngươi dùng mấy phần lực?”
Trần Hạo nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: “Đánh ngươi? Ta...
Không dùng một chút nôi lực nào, ta chỉ nhẹ nhàng phất phất tay!”
“Cái gì?”
Từ Hải Nhi sửng sốt.
Mà Trần Hạo, đã quay người ra ngoài cửa.
Tô Nhược Hi giờ phút này mới bằng lòng tin tưởng anh, trước mắt người này trông rất đàng hoàng Trần tiên sinh, thật ra hắn là một người cao thủ thần bí, hắn quá lợi hại, để Tô Nhược Hi không thể không tin tưởng.
Hắn muốn mình đi cúng hắn ba ngày để làm cái gì? Hẳn là...
hắn nghĩ sẽ làm chuyện kia với mình ưh? Thế nhưng mà, hắn lại cho mình rất nhiều tiền như vậy, còn cứu chữa mẹ của mình.
Chính là muốn cùng mình làm chuyện kia ưh? Đây cũng quá...
Ai da, mình đang suy nghĩ cái gì thế này! Trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ lung tung và ngổn ngang để cho gương mặt xinh đẹp của Tô Nhược Hi, không khỏi hiện lên một vòng đỏ ửng.
Lập tức vội vàng đuổi theo.
Cùng lúc đó.
Cổ gia.
“Tung tích của Cổ Phong hiện tại không có, không phải là hắn đi bắt Trần Hạo sao, làm sao đến bây giờ hắn vẫn chưa về?”
Cổ Nguyệt Hồng hỏi một trong các thuộc hạ.
“Tổ nãi nãi,chúng tôi đã đi bắt, nhưng là Cổ Phong thiếu gia vừa rồi chỉ là cho chúng tôi đuổi theo Trần Hạo đến bên ngoài núi, muốn chúng tôi tìm kiếm bên ngoài, sau đó điện thoại liền tắt máy, đến bây giờ đều là liên lạc không được! Đoán chừng cũng đã lên núi tìm kiếm Trần Hạo!”
Thuộc hạ cung kính nói.
“Trước mắt Trần Hạo, hắn nhiều lắm cũng có thể là một ngươi đạt tới hóa khí cảnh cao thủ, Cổ Phong bắt lấy hắn căn bản không thành vấn đề, huống chi còn có chúng tôi và trấn tộc chi bảo, là mẹ của hoa ma do thiếu nắm giữ, cho dù là đụng phải cao thủ như lần trước, cũng căn bản có thể chống đỡ chúng tôi nhưng còn Cổ gia pháp khí, làm sao hắn có thể chống đỡ lâu như vậy?”
Cổ Nguyệt Hồng không khỏi cau mày nói.
“Các ngươi, mau chóng đi đại sơn hiệp trợ cho Cổ Phong!”
“Vâng! Tổ nãi nãi!”
Lần này đám thuộc hạ lui ra.
Cổ Nguyệt Hồng lúc này mới quay đầu nhìn về phía sau tấm bình phong.
“Chớ có núp nữa, ngươi nghe lén lâu như vậy, ta đã sớm phát hiện ra ngươi!”
Cổ Nguyệt Hồng âm thanh lạnh lùng nói.
Lúc này, từ bình phong đằng sau, một nữ tử chậm rãi đi ra.
Mà nàng chính là Cổ Vũ Tiêu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Cổ Vũ Tiêu cũng đã không quên được Trần Hạo kia, không giờ khắc nào trong lòng cô không nhớ tới hắn.
Chỉ mong gặp hắn nhưng không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Hi vọng duy nhất chính là Trần Hạo tuyệt đối đừng bị nãi nãi bắt được.
“Đến bây giờ, đều không bắt được tiểu tử kia, trong lòng ngươi nhất định rất vui vẻ đúng không?”
Cổ Nguyệt Hồng thanh âm lanh lùng, nhìn về phía Cổ Vũ Tiêu.
“Nãi nãi, vì sao người phải nhất định bắt đượcTrần Hạo kia? Hắn với chúng ta không oán không thù, với lại lần này, hắn còn muốn đến để bái kiến người, nhưng người lại thông đồng Cửu La Môn, trăm phương ngàn kế muốn hại hắn, chẳng lẽ mọi người không thể ngồi xuống cúng nhau nói chuyện rồi tha cho hắn ưh?”
Cổ Vũ Tiêu đỏ hoe mắt khẩn cầu nói.
“Hừ, ngươi yêu hắn rồi ak, ta thật không biết tiểu tử này có lạo ma lực lại khiến ngươi yêu hắn, ngươi từ nhỏ đến lớn, ngươi ghét nam nhi,càng ghét cái thứ gọi là tình yêu, nhưng ngươi mới ở cùng hắn có mấy ngày, ngươi thế nào mà lại bị hắn khiến cho thần hồn điên đảo!”
Cổ Nguyệt Hồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ta...
Ta không có!”
Cổ Vũ Tiêu nghe vậy, khẩn trương nắm chặt quần áo, mặt cũng đỏ dần lên.
“Không có? Ngươi lại tự mình lừa gạt mình, nãi nãi gấp gáp như vậy vì muốn tìm được hắn, trừ đi mối đại họa bên ngoài này, cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi yêu hắn, nhất định là một bi kịch, ngươi và hắn sẽ không có kết cục tốt, hắn vĩnh viễn không thể nào có thể yêu ngươi, với lại hắn cũng không phải người ngươi có thể yêu, ngươi có thể nỗi khổ tâm của ta hay không a?”
Cổ Nguyệt Hồng lúc đầu nghĩ phát cáu, nhưng nghì mình cũng là người từng trải.
Lập tức chỉ là lộ ra một chút phiền muộn, sau đó lại là bất đắc dĩ nhìn một chút cháu gái của mình.
“Vì cái gì? Vì cái gì các người đều nói ta yếu hắn sẽ không có kết quả? Các ngươi dựa vào cái gì có thể nói như vậy?”
Cổ Vũ Tiêu bối rối nói.
Nhớ tới quỷ tính tử đại sư nói với nàng những lời trước đây, càng làm cho Cổ Vũ Tiêu trong lòng hiện lên một vòng tức giận.
“được rồi, lúc đầu những sự tình này không nên nói cho ngươi biết, nhưng sợ nha đầu ngươi về sau lại sẽ làm ra những việc ngu ngốc,nên ta liền nói cho ngươi!”
Cổ Nguyệt Hồng hít sâu một hơi, thần sắc bỗng nhiên trở nên cực kì ngưng trọng: “Ngươi biết tên Trần Hạo người mà ngươi đang thầm yêu,hắn là ai không?”
Nhưng Cho dù là cô chính tai nghe nói, Tô Nhược Hi cũng là cảm thấy Trần Hạo đang khoác lác.
Hoàn toàn chính xác, tấm chi phiếu này là tấm chi phiếu đặt biệt của ngân hàng.
Không biết hắn làm sao có được tấm chi phiếu này, nhưng nếu mình viết vài tỉ tệ lên đó chẳng lẽ hắn cho mình thật ưh? Lại nói đến tiền tài, thậm chí là Tô Nhược Hi đều không có khái niệm gì với nó.
Trần Thiết Lâm cũng dọa sợ.
“Hai phút đồng hồ đã trôi qua, ngươi đã suy nghĩ xong chưa, nếu như muốn đồng ý, thì ngươi có thể viết bất kì con số nào mà ngươi thích lên tấm chi phiếu này.”
Trần Hạo khẽ mỉm cười nói.
“Tốt, đây là ngươi nói đấy nhé, ta muốn viết bao nhiêu đều được phải không?”
Tô Nhược Hi hỏi Trần Hạo.
“Đương nhiên, ngươi nghĩ bao nhiêu thì viết bấy nhiêu ta đều chấp nhận được!”
“Tốt, ngươi không phải nói ngươi là người có tiền sao, vậy ta sẽ viết lên đó năm mươi tỉ được chứ!”
Tô Nhược Hi nghĩ thầm người này mạnh miệng như vậy, trong phim truyền hình thì có thể nhìn thấy nhiều, nhưng ngoài đời lại có người cho người khác một tờ chi phiếu có tùy tiện điền bất kì số tiền nào vào..
Đây chẳng qua là phim truyền hình,và biên kịch đã biên soạn nội dung này,mà bên trong thì nhân vật chính là người siêu đại gia, nhưng cũng chỉ là một nhân vật chính mà thôi, làm gì có chuyện viết mấy trăm vạn hay mấy ngàn vạn như bây giờ.
Mà ngươi nghĩ, ngươi là nhân vật chính ưh? Sao lại kêu ngạo như vậy chứ?.
“Ta thật là sẽ viết đó, tấm chi phiếu này có pháp luật hiệu quả và lợi ích, bây giờ, ngươi hãy điện thoại cho ngân hàng chuẩn bị cho ta năm mươi tỉ, ngươi bây giờ hối hận vẫn còn kịp!”
Tô Nhược Hi cuối cùng cảnh cáo nói.
“Tô tổng, người đừng coi là thật!”
Mà Lý Thủy Hà lúc này cũng bị dọa sợ, vội vàng nói.
“Ngươi cứ viết là được, điện thoại ta đã gọi rôi, ngươi điền xong, có thể trực tiếp đi ngân hàng chuyển đi số tiền kia!”
Trần Hạo bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
Nghĩ thầm chỉ là năm mươi tỉ,hắn nhiều tiền đến mức đó sao? “Đây là ngươi nói!”
Tô Nhược Hi cắn đôi môi đỏ, lập tức, vẫn thật là viết năm mươi tỉ lên tấm chi phiếu.
Đồng thời ngay lập tức dựa theo chi phiếu dãy số, mà gọi điên thoại cho ngân hàng.
“Chào cô, là Tô Nhược Hi Tô tiểu thư đúng không, chủ nhân đã nói với chung tôi rồi, cô hãy đọc số thẻ ngân hàng, chúng tôi lập tức chuyển khoản số tiền đó cho cô!”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói ngọt ngào của phụ nữ.
Tô Nhược Hi nuốt nước miếng một cái, đọc số thẻ cho người đó.
“được rồi, cô chờ một lát nhé!”
Bên kia nhân viên nghiệp vụ lập tức bắt đầu làm.
Hiển nhiên, giống Trần Hạo loại khách hàng này, ngân hàng căn bản không cần cô ấy trình diện, Trần Hạo, chính là bằng chứng lớn nhất.
Bởi vậy rất nhanh, Tô Nhược Hi trên điện thoại di động, liền thu được chuyển khoản tin tức.
Năm mươi tỉ!(đùa 50 tỉ tệ thì bằng bao nhiêu VND nhỉ) Ừng ực Tô Nhược Hi nuốt nước miếng một cái, khó có thể tin khi nhìn qua Trần Hạo.
“Ngươi...
Ngươi làm sao lại có nhiều tiền đến như vậy, nếu như là vừa rồi ta không phải viết năm mươi tỉ, mà là 500 thì sao?”
Tô Nhược Hi kinh ngạc nói.
“500 tỉ thì là 500 tỉ chứ sao, đơn giản nó chỉ thêm một con số 0 thôi,bây giờ cô nghĩ sao?”
Trần Hạo hỏi lại.
Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, người khác thi coi trọng tiền tài vật chất đến như thế, thậm chí có thể chết vì tiền,còn Trần Hạo không giờ khắc nào anh không nhớ lại về trước kia khi mà anh sống trong cảnh nghèo khổ,anh cảm thấy cuộc sống như vậy, mới thật sự là thú vị! Vừa nghĩ tới, anh lại nhớ về quá khứ nghèo khổ của mình! “Cái gì...
chỉ là Có thêm một cái số không ưh!?”
Tô Nhược Hi lần nữa bị lời nói của Trần Hạo làm cho kinh ngạc.
Thật sự trên đời lại có người có rất rất rất nhiều tiền đến như vậy uh,có đấnh chết cô thì cô cũng không ngờ đây lại là sự thật...
“được rôi, chuyện thứ nhất ta đã giúp ngươi làm, hiện tại có thể lên đường được rồi!”
Trần Hạo nói.
“Lên đường? nhưng mà là đi đâu?”
Tô Nhược Hi hiếu kì.
“Mẹ của ngươi không phải là bị bệnh nặng sao, ta sẽ đến chữa trị bênh cho mẹ ngươi, sau đó, ngươi phải đi cùng ta ba ngày, ba ngày sau đó, nhiệm vụ của ngươi xem như hoàn thành, nếu ngươi cảm thấy số tiền như vậy là chưa đủ, thì ta còn có thể cho ngươi thêm, vẫn là cho ngươi chi phiếu, để ngươi tùy tiện viết!”
Nói xong, Trần Hạo một tay thọc túi hướng phía ngoài cửa đi ra.
“Trần đại ca!”
Đi đến Trần Thiết Lâm đang đứng bên cạnh, Trần Thiết Lâm lập tức cung kính nhẹ gật đầu.
Vị đại ca này người không thể xem thường vẻ bề ngoài của người này được, đây mới thực sự là đại nhân.
Cho ngươi chi phiếu,người tùy tiện viết, viết con số mà ngươi thích.
Cái này là phải có rất rất rất nhiều tiền mới dám nói loại lời này nha! Mình vừa rồi, thế mà xém chút nữa thì đắc tội với người nay, nếu thật sự như vậy thì Trần Thiết Lâm hiện tại chỉ có con đường chết.
“Vị huynh đệ kia!”
Mà Trần Hạo đi tới cửa, Từ Hải Nhi từ dưới đất chật vật dựa vào ghế sô pha ngồi dậy.
“Vừa rồi ta đối với ngươi dùng toàn lực, ngươi chỉ dùng một kích, mà ta đã không có cách nào ngăn cản được, thế nhưng huynh đệ ngươi thực tế là ngươi quá lợi hại, vừa rồi ngươi đánh ta, ngươi dùng mấy phần lực?”
Trần Hạo nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: “Đánh ngươi? Ta...
Không dùng một chút nôi lực nào, ta chỉ nhẹ nhàng phất phất tay!”
“Cái gì?”
Từ Hải Nhi sửng sốt.
Mà Trần Hạo, đã quay người ra ngoài cửa.
Tô Nhược Hi giờ phút này mới bằng lòng tin tưởng anh, trước mắt người này trông rất đàng hoàng Trần tiên sinh, thật ra hắn là một người cao thủ thần bí, hắn quá lợi hại, để Tô Nhược Hi không thể không tin tưởng.
Hắn muốn mình đi cúng hắn ba ngày để làm cái gì? Hẳn là...
hắn nghĩ sẽ làm chuyện kia với mình ưh? Thế nhưng mà, hắn lại cho mình rất nhiều tiền như vậy, còn cứu chữa mẹ của mình.
Chính là muốn cùng mình làm chuyện kia ưh? Đây cũng quá...
Ai da, mình đang suy nghĩ cái gì thế này! Trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ lung tung và ngổn ngang để cho gương mặt xinh đẹp của Tô Nhược Hi, không khỏi hiện lên một vòng đỏ ửng.
Lập tức vội vàng đuổi theo.
Cùng lúc đó.
Cổ gia.
“Tung tích của Cổ Phong hiện tại không có, không phải là hắn đi bắt Trần Hạo sao, làm sao đến bây giờ hắn vẫn chưa về?”
Cổ Nguyệt Hồng hỏi một trong các thuộc hạ.
“Tổ nãi nãi,chúng tôi đã đi bắt, nhưng là Cổ Phong thiếu gia vừa rồi chỉ là cho chúng tôi đuổi theo Trần Hạo đến bên ngoài núi, muốn chúng tôi tìm kiếm bên ngoài, sau đó điện thoại liền tắt máy, đến bây giờ đều là liên lạc không được! Đoán chừng cũng đã lên núi tìm kiếm Trần Hạo!”
Thuộc hạ cung kính nói.
“Trước mắt Trần Hạo, hắn nhiều lắm cũng có thể là một ngươi đạt tới hóa khí cảnh cao thủ, Cổ Phong bắt lấy hắn căn bản không thành vấn đề, huống chi còn có chúng tôi và trấn tộc chi bảo, là mẹ của hoa ma do thiếu nắm giữ, cho dù là đụng phải cao thủ như lần trước, cũng căn bản có thể chống đỡ chúng tôi nhưng còn Cổ gia pháp khí, làm sao hắn có thể chống đỡ lâu như vậy?”
Cổ Nguyệt Hồng không khỏi cau mày nói.
“Các ngươi, mau chóng đi đại sơn hiệp trợ cho Cổ Phong!”
“Vâng! Tổ nãi nãi!”
Lần này đám thuộc hạ lui ra.
Cổ Nguyệt Hồng lúc này mới quay đầu nhìn về phía sau tấm bình phong.
“Chớ có núp nữa, ngươi nghe lén lâu như vậy, ta đã sớm phát hiện ra ngươi!”
Cổ Nguyệt Hồng âm thanh lạnh lùng nói.
Lúc này, từ bình phong đằng sau, một nữ tử chậm rãi đi ra.
Mà nàng chính là Cổ Vũ Tiêu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Cổ Vũ Tiêu cũng đã không quên được Trần Hạo kia, không giờ khắc nào trong lòng cô không nhớ tới hắn.
Chỉ mong gặp hắn nhưng không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Hi vọng duy nhất chính là Trần Hạo tuyệt đối đừng bị nãi nãi bắt được.
“Đến bây giờ, đều không bắt được tiểu tử kia, trong lòng ngươi nhất định rất vui vẻ đúng không?”
Cổ Nguyệt Hồng thanh âm lanh lùng, nhìn về phía Cổ Vũ Tiêu.
“Nãi nãi, vì sao người phải nhất định bắt đượcTrần Hạo kia? Hắn với chúng ta không oán không thù, với lại lần này, hắn còn muốn đến để bái kiến người, nhưng người lại thông đồng Cửu La Môn, trăm phương ngàn kế muốn hại hắn, chẳng lẽ mọi người không thể ngồi xuống cúng nhau nói chuyện rồi tha cho hắn ưh?”
Cổ Vũ Tiêu đỏ hoe mắt khẩn cầu nói.
“Hừ, ngươi yêu hắn rồi ak, ta thật không biết tiểu tử này có lạo ma lực lại khiến ngươi yêu hắn, ngươi từ nhỏ đến lớn, ngươi ghét nam nhi,càng ghét cái thứ gọi là tình yêu, nhưng ngươi mới ở cùng hắn có mấy ngày, ngươi thế nào mà lại bị hắn khiến cho thần hồn điên đảo!”
Cổ Nguyệt Hồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ta...
Ta không có!”
Cổ Vũ Tiêu nghe vậy, khẩn trương nắm chặt quần áo, mặt cũng đỏ dần lên.
“Không có? Ngươi lại tự mình lừa gạt mình, nãi nãi gấp gáp như vậy vì muốn tìm được hắn, trừ đi mối đại họa bên ngoài này, cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi yêu hắn, nhất định là một bi kịch, ngươi và hắn sẽ không có kết cục tốt, hắn vĩnh viễn không thể nào có thể yêu ngươi, với lại hắn cũng không phải người ngươi có thể yêu, ngươi có thể nỗi khổ tâm của ta hay không a?”
Cổ Nguyệt Hồng lúc đầu nghĩ phát cáu, nhưng nghì mình cũng là người từng trải.
Lập tức chỉ là lộ ra một chút phiền muộn, sau đó lại là bất đắc dĩ nhìn một chút cháu gái của mình.
“Vì cái gì? Vì cái gì các người đều nói ta yếu hắn sẽ không có kết quả? Các ngươi dựa vào cái gì có thể nói như vậy?”
Cổ Vũ Tiêu bối rối nói.
Nhớ tới quỷ tính tử đại sư nói với nàng những lời trước đây, càng làm cho Cổ Vũ Tiêu trong lòng hiện lên một vòng tức giận.
“được rồi, lúc đầu những sự tình này không nên nói cho ngươi biết, nhưng sợ nha đầu ngươi về sau lại sẽ làm ra những việc ngu ngốc,nên ta liền nói cho ngươi!”
Cổ Nguyệt Hồng hít sâu một hơi, thần sắc bỗng nhiên trở nên cực kì ngưng trọng: “Ngươi biết tên Trần Hạo người mà ngươi đang thầm yêu,hắn là ai không?”