Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 817: Chiêu độc

Ông cụ Diệp cũng không quản lý mấy chuyện ở công ty nhiều năm nay rồi, hôm nay cũng là tình cờ bị Diệp Minh Ngọc kéo tới, nhưng ông cũng bị nói cho nghe đến dao động.

Điều ông lo lảng nhất chính là việc Diệp Thị không thể bước vào top ba tập đoàn lớn nhất Nguyệt Hàn.

“Ông cụ Diệp, tôi nói câu này, chúng tôi tin vào tầm nhìn của ông”

Giám đốc Phan nịnh hót nói.

“Bây giờ chủ tịch Diệp bị trúng độc, sức khỏe đã không còn được như trước đây nữa, Diệp thị chỉ có thể dựa vào một mình ông thôi ạ”

“Đúng vậy, cụ Diệp, cụ về lại công ty đi ạ” Mấy vị cổ đông cũng liên tiếp động viên khuyên.

“Nhưng năm nay tập đoàn Sở thị phát triển rất nhanh, một bước nhảy vọt lên vị trí thứ hai doanh nghiệp lớn của Nguyệt Hàn, tôi cho rằng chúng ta không nên bỏ qua cơ hội này”

“Đúng vậy, không cần biết đến thù oán cá nhân thế nào, nếu không phải mấy năm trước chúng ta hợp tác kinh doanh với Sở thị trong ngành thương mại điện tử thì Diệp thị cũng không thể phát triển nhanh như vậy”

“Cụ Diệp, người lãnh đạo chúng tôi tới một tương lai tươi sáng hơn địa”

Ông cụ Diệp bị mọi người nói đến tinh thần sôi trào, tuy rắng ông đã lùi về sau nhiều năm nay, nhưng tham vọng thì không giảm chút nào, trước đây lý do duy nhất khiến ông nghỉ hưu là vì sức khỏe không ổn định, những năm gần đây cơ thể vẫn luôn được chăm sóc tốt, nên sức khỏe cũng tốt lên nhiều, trong phút chốc tham vọng chợt nổi lên.

“Cụ Diệp, tôi nói thật lòng đó” Giám đốc Phan đến bên cạnh ông.

cụ Diệp, nhỏ giọng nói: “Mặc dù chủ tịch Diệp nói rằng để Khương Tuyết Nhu tiếp quản công ty, như dù sao cô ta cũng mang họ Khương, Diệp thị chúng ta không thể đổi thành Khương thị được”

Sắc mặt ông cụ Diệp chợt thay đổi, nếu không có người nhắc nhở chuyện này, ông thực sự cũng không để ý tới.

Diệp Minh Ngọc khẽ nhếch khóe môi, quay đầu lại nói: “Ông nội, về chuyện bắt đầu góp vốn của công ty, trước đây con đã nghe Sở Văn Khiêm nhắc tới rất nhiều lần, đúng là khả thi, trước mắt có rất nhiều người muốn gia nhập vào cổ đông, nếu hai nhà chúng ta không phải mối quan hệ thông gia, thì bọn họ sẽ không để cơ hội tốt này cho Diệp thị chúng ta đầu tiên đâu, đương nhiên, thương vụ trên vài trăm ngàn tỷ để gia nhập vào cổ đông, chỉ có người quyết đoán như ông nội mới có thể quyết định thôi”

Ông cụ Diệp hít sâu một hơi, đập lên mặt bàn: “Được, vậy quyết định thế đi”

“Ông nội, quyết định gì cơ ạ?”

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Khương Tuyết Nhu đi trên đôi giày cao gót nhẹ nhàng nở nụ cười bước vào, cô mặc một bộ vest trắng, trông già dặn nhưng không mất đi vẻ đẹp ngời ngời.

“Việc góp vốn với tập đoàn Sở thị, ông cảm thấy rất ổn” Ông cụ Diệp nở nụ cười nói: “Tuyết Nhu, sao hôm nay con lại tới đây thế?”

“Bố nói hôm nay Minh Ngọc về công ty rồi ạ, nên bảo con qua đây xem thử xem sao” Khương Tuyết Nhu cười đầy ẩn ý nhìn Diệp Minh Ngọc và Sở Văn Khiêm: “Không ngờ em gái mới tới ngày đầu đã muốn làm chuyện lớn thế này rồi”

“Tôi cũng chỉ vì sự phát triển của công ty thôi” Diệp Minh Ngọc nhã nhặn nói.

“Hơn nữa phía bên Sở thị đã chuẩn bị hơn nửa năm nay rồi, không thể tiếp tục kéo dài thêm được nữa”

Khương Tuyết Nhu khẽ nhếch lông mày, nếu đổi thành Diệp Minh Ngọc của trước đây cô ta sớm đã trở nên đắc ý rồi, bây giờ lại bình tĩnh thế này, quả nhiên sau khi Vệ Phương Nghi vào tù, đã khiến cô ta thay đổi không ít.

“Cho nên ông nội đã đồng ý rồi ạ?” Cô nhìn về phía ông cụ Diệp.

“Vừa nãy ông nghe Văn Khiêm giải thích cặn kế thì cảm thấy rất vừa lòng, năm đầu tiên đã có thể thu về hơn ba trăm tỷ tiền lãi, sao lại không làm được” Trong lòng ông cụ Diệp tràn đầy niềm tin.

Khương Tuyết Nhu nhăn mày: “Ông nội, có nhiều khi bánh vẽ dễ lắm..”

“Cô Khương, từ trước tới nay tôi chưa từng ăn bánh vẽ bao giờ, đây cũng không phải lần đầu Sở thị hợp tác với người khác, mọi người đều biết rõ Sở Văn Khiêm tôi là người như thế nào, tôi nói được làm được, dù sao Sở thị chúng tôi có được ngày hôm nay, cũng không phải chỉ do may mắn không”

Sở Văn Khiêm nhếch mày: “Tôi biết, cô đây có thù oán cá nhân với vợ tôi, nhưng làm việc lớn, không phải lúc để tính toán mấy việc nhỏ nhặt cỏn con đó”

Lời này ngầm nói rằng, nếu Khương Tuyết Nhu không đồng ý, vậy chính là vì Khương Tuyết Nhu không vừa mắt Diệp Minh Ngọc.

Khương Tuyết Nhu bùi ngùi xúc động, chiêu này của Diệp Minh Ngọc cao phết à nha, âm thầm xúi giục ông cụ Diệp tới công ty, nếu cô không đồng ý, vậy thì chắng khác nào đến ông cụ Diệp cô cũng đắc tội luôn còn gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK