Chương 144
“Được rồi, em có thể nhảy khỏi xe nếu em muốn Hoắc Anh Tuấn cố ý kéo cà vạt ra lệnh cho Ngôn Minh Hạo: “Lái xe nhanh chút, tốt nhất là lái đến tốc độ khiến cô ấy nhảy xuống là chết ngay được ấy
Khương Tuyết Nhu: “…”
Người đàn ông này có phải là ma quỷ không?
Nhìn thấy Ngôn Minh Hạo thật sự tăng tốc, cô trừng mắt nhìn anh, nhưng thật sự không có gan nhảy ra ngoài.
“Lại đây. Thấy cô rốt cuộc đã an phận, Hoắc Anh Tuấn tức giận ngoắc ngoắc tay.
“Vậy thì trừ khi anh không trói tôi. Khương Tuyết Nhu lo lắng nói.
“Tôi muốn trói em lúc nào? Đều do em tự suy diễn Hoắc Anh Tuấn sốt ruột kéo cánh tay cô vào lòng, ngồi xuống.
Phía trước xe còn có một người khác, Khương Tuyết Nhu sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, động tác không dám động, chỉ có thể nói những chủ đề bình thường.
“Hôm nay anh muốn ăn gì, tôi sẽ làm cho anh, hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi.”
“Ăn, ăn, ăn. Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn cô một cách mỉa mai, trong cổ họng phát ra một tia chế nhạo lạnh lùng: “Em có thể làm gì khác hơn là suốt ngày làm đồ ăn cho tôi hay không?”
Khương Tuyết Nhu không nói nên lời, trời đất ạ, không phải anh lúc nào cũng tìm cô đòi ăn còn gì? Hoắc Anh Tuấn khịt mũi khi thấy cô không nói chuyện: “Sao hôm nay họ lại ở đây?”
“Tôi không biết.” Khương Tuyết Nhu chớp chớp đôi mắt to trong sáng, giả vờ vô tội.
“Em không được phép gặp lại hai tên ngốc đó. Hoắc Anh Tuấn cảnh cáo.
Khương Tuyết Nhu cảm thấy xấu hổ trước giọng điệu kiêu ngạo của anh. Cô thừa nhận Lục Quân Minh là tên ngốc. Nhưng Lương Duy Phong cũng coi là thanh niên tài giỏi đẹp trai có sự nghiệp thành công mà? “Em có vẻ không đồng ý với những gì tôi nói?” Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, ánh mắt nguy hiểm.
“Làm gì có chuyện đó” Khương Tuyết Nhu vội vàng nịnh nọt; “Bọn họ quả nhiên không cùng đẳng cấp với anh, hôm nay nhìn bộ dạng anh ở trong tòa thật đẹp trai thật không hiểu anh sao có thể làm được luôn? Tôi còn không biết Lạc Hồng Giang đã làm gì, mà đều bị anh đào hết chúng lên rồi. Thần tượng của tôi thật lợi hại.”
Cô ấy giơ ngón tay cái lên, điệu bộ trông như thể trần đời này anh là người khủng bố nhất.
Nhưng những gì cô ấy nói là sự thật. Cô cho rằng vụ kiện này sẽ hơi khó thắng. Sự gian xảo của Lạc Hồng Giang khiến mọi người phải thận trọng, muốn vặn ngã anh ta quả thực quá khó khăn.
Nhưng nó dường như là một miếng bánh đối với anh.
Người phụ nữ nhìn anh quá rạng rỡ, đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn khẽ nhếch lên, tâm trạng của anh không biết thế nào lại tốt hơn hẳn.
Đã từng cãi vô số vụ kiện, anh ấy đột nhiên cảm thấy chỉ có cái này hài lòng nhất.
Anh lười biếng đặt một tay lên thành ghế sau, tay còn lại thì thản nhiên nghịch mái tóc dài màu hạt dẻ trên vai cô.
“Vớ vẩn, em có biết tôi đã tốn bao nhiêu công sức cho vụ kiện này không? Thông tin và chứng cứ đều khó có thể thắng được.”
“Tôi hiểu được, tôi thật sự hiểu anh rất vất vả vì tôi, vô cùng cảm ơn anh.” Khương Tuyết Nhu nghe vậy càng cảm thấy áy náy. Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn cô một cái, lại đột nhiên xoa xoa lông mày, mang theo vẻ “Tôi rất mệt mỏi”, đồng thời môi mỏng hé ra một chữ: “Mệt mỏi.”
“Tôi sẽ xoa bóp cho anh” Khương Tuyết Nhu bò dậy, nhanh chóng xoa xoa thái dương cho anh.
Hoắc Anh Tuấn nhắm mắt lại, như thể đang yên lặng hưởng thụ.
Khóe miệng của Ngôn Minh Hạo co giật kịch liệt, bị sự vô liêm sỉ của Hoắc Anh Tuấn làm cho sửng sốt.
Ôi xin, mong anh đừng ra vẻ những thông tin kia chẳng qua chỉ là chuyện ngoắc ngoắc ngón tay được không? Căn bản sếp cũng không có tổn công gì, tất cả đều do tôi chạy ngược chạy xuôi.
Sau khi lái xe trở về biệt thự.
Hai tay Khương Tuyết Nhu dừng, Hoắc Anh Tuấn mở mắt, xuống xe: “Tôi đi bơi, em đi nấu cơm đi, nấu nhiều chút.”