Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 308: Bị Gài Bẫy

Tới khi cô ra khỏi mặt nước, người giúp việc kia đã biến mất không thấy bóng dáng.

Lúc này tại bữa cơm, hành động của đầu bếp đã khiến cô chú ý tự dặn mình phải cẩn thận. Có điều vì đối phương lấy bà cụ nhà họ Hoắc làm lý do, cô không thể từ chối, trên đường đi cô còn cố ý ghi âm lại.

Cô vội vàng lấy di động ra, nhưng do di động bị nhúng nước, lúc này không bật lên được, màn hình đen sì.

Cũng không biết đối phương đang muốn giở trò gì, cô chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi.

“Ai vậy?” Phía sau rừng trúc đột nhiên có một người đàn ông trần trụi đi tới, phía dưới anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Gương mặt kia … hóa ra lại chính là Hoắc Vân Dương.

Trong nháy mắt kia, Khương Tuyết Nhu hiểu ra mọi chuyện, cô nhẹ nhàng thở ra, bật cười.

“Trời đất, sao cô lại ở đây?” Hoắc Vân Dương hoảng sợ, vội vàng che ngực mình lại: “Cô mau đi khỏi đây, nếu anh Anh Tuấn biết chuyện, nhất định sẽ giết chết tôi mất”.

“Tôi bị người ta lừa tới đây.” Khương Tuyết Nhu từ trong nước bò ra, tóc tại đều ướt hết, quần áo trên người dính bết vào cơ thể, để lộ dáng người quyến rũ. Nếu đổi lại là người khác, Hoắc Vân Dương nhất định sẽ vô cùng hứng thú, nhưng với Khương Tuyết Nhu, anh ta thật không dám động vào.

“Quần áo cô ướt hết rồi, trước tiên.”

Lời còn chưa nói xong, ngoài sân đột nhiên truyền đến rất nhiều tiếng bước chân.

Sắc mặt Khương Tuyết Nhu biến đổi, nếu như bị người khác nhìn thấy cô xuất hiện cùng Hoắc Vân Dương tại hồ nước nóng này, hơn nữa cả người cô còn ướt hết cả, nhất định cô sẽ không thể giải thích. . “Để tôi đi chặn bọn họ lại, cô chạy nhanh tới hướng bên trong kia đi, phòng thứ nhất tầng hai phía sau là phòng của anh Anh Tuấn, đợi lát nữa tôi sẽ báo anh ấy”.

Hoắc Vân Dương vội vàng đi về phía cửa, đối mặt với Hoắc Văn,Vệ Phương Nghi, Hoắc Thiên Hà cùng một đám người rất đông đang vội vã đi vào. Thậm chí có cả mẹ ruột anh ta là Cố Ngọc Quỳnh.

“Mọi người toàn là người lớn mà làm trò vì vậy, nhìn trộm con tắm sao?” Hoắc Vân Dương nói giọng cợt nhả, trêu đùa bọn họ.

“Cút ra” Cố Ngọc Quỳnh trừng mắt nhìn anh ta liếc mắt một cái: “Mẹ nghe nói ả Khương Tuyết Nhu kia đang ở đây, có phải cô ta cố tình quyến rũ con không? Con chưa làm gì cô ta đấy chứ?”

Bà đương nhiên hiểu rõ tính cách của đứa con trai này của mình, chỉ sợ anh ta sẽ làm ra việc gì hoang đường. Bà không muốn đắc tội Diệp Gia Thanh, nhưng lại càng chướng mắt với thứ con hoang như Khương Tuyết Nhu. Chỉ cần giữa bọn họ không xảy ra việc gì nghiêm trọng, bà sẽ không cần bắt con trai bà phải cưới cô ta.

“Mọi người đang nói cái gì vậy?” Hoắc Vân Dương tỏ ra không hiểu chuyện gì: “Con vẫn luôn tắm ở đây mà.”

“Vân Dương, người giúp việc tận mắt nhìn thấy Khương Tuyết Nhu tới đây. Cháu lúc trước vẫn quấn quýt bên cô ta bưng trà rót nước, chúng ta còn không hiểu con người cháu hay sao? Không nên giao cô ta cho cháu” Hoắc Vân nói xong liền xông vào bên trong.

“Chà, cô ơi, cô có chút khinh thường cháu rồi, chẳng nhẽ cháu là một người thú tính như vậy sao?” Hoắc Vân Dương có chút khó chịu.

“Được rồi, con mau tránh ra cho mẹ” Cố Ngọc Quỳnh sốt ruột đẩy anh ta ra. Cả nhóm người hướng vào bể tắm nước nóng, tìm rất lâu nhưng cũng không thấy dù chỉ một bóng người.

Vệ Phương Nghi trợn tròn mắt, việc này xem ra không giống với những gì cô ta nghĩ. Theo lý thuyết, dựa vào tính cách Hoắc Vân Dương, nhất định vừa nhìn thấy người xinh đẹp lại còn có chồng sắp cưới như Khương Tuyết Nhu, hẳn là sẽ không hề do dự mà chiếm lấy mới đúng. Tại sao ở đây không những không hề có một chút dấu vết giãy giụa, thậm chí cả người cũng không thấy đâu.

“Mọi người làm loạn đủ rồi đấy, con đã nói không hề thấy cô ấy rồi. Mọi người có phiền đi ra không, con chỉ tắm một chút cũng phải tới xem sao?” Hoắc Vân Dương tức giận nói.

“Vậy thì con bé đã đi đâu rồi? Không phải đã mất thích rồi chứ.” Vệ Phương Nghi rất nhanh đã thay đổi sách lược: “Con bé chính là bảo bối của Gia Thanh, nếu xảy ra chuyện gì thì không hay chút nào”

Hoắc Văn cũng phụ họa: “Đừng lo lắng, tôi sẽ lập tức cho người đi tìm. Nếu đã là khách của nhà họ Hoắc, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để việc gì xảy ra với cô ấy”.

Nhìn thấy mấy người này rõ ràng đang diễn kịch, Hoắc Vân Dương vội vàng gửi tin nhắn cho Hoắc Anh Tuấn.

Trong phòng chiếu phim, Hoắc Anh Tuấn vừa nhận được tin nhắn liền lập tức đứng dậy: “Tôi có việc gấp cần giải quyết, cô tự mình xem tiếp đi.”

Nói xong, không đợi Diệp Minh Ngọc trả lời, anh trực tiếp xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK