Chương 312: Xe có vấn đề
Khương Tuyết Nhu phản ứng và nhanh chóng bẻ lái, chiếc xe không được phanh lại lao đi càng lúc càng nhanh trên khúc cua xuống dốc.
Phía trước, một chiếc Bentley đột nhiên xuất hiện.
Trên con đường hẹp, cô quyết đoán kịp thời nhanh chóng lách sang bên cạnh vượt qua.
Người lái xe Bentley bị một phen giật mình: “Cậu hai, người đó có bệnh sao, đang đua xe à, trên đường này mà lái xe tới một trăm năm sáu chục cây.”
Hoắc Phong Lang ngẩng đầu lên nhìn, thấy chiếc xe màu trắng lao trên đường núi nhanh như gió, cua qua mấy khúc cua dường như cũng không đạp thẳng xe.
Bình thường anh ta lái xe cũng không dám lái kiểu này.
“Xe có vấn đề, mau đuổi theo.”
Tài xế liều mạng đuổi theo, điều khiển bọn họ kinh ngạc là chiếc xe màu trắng này đang lao trên đường núi với vận tốc gần hai trăm, cuối cùng khi nhìn thấy chiếc xe sắp lật, Khương Tuyết Nhu quyết định lái xe vào một con đường đang được tu sửa, “rầm” một tiếng, bên phải thân xa tông vào một cái cây to.
Hoắc Phong Lang nhanh chóng xuống xe chạy tới, mở cửa xe, túi khí an toàn cũng đã được bật ra, bên trong là một người phụ nữ thân hình mảnh
mai được bao gọn trong đó, người đã bị hôn mê, nhưng trên người không có bất kỳ thương tích nào.
“Khương Tuyết Nhu.” Hoắc Phong Lang nhìn thấy rõ khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp ấy, không khỏi kinh ngạc, vội vàng cùng tài xế đưa người từ bên trong ra, sau đó đưa đến bệnh viện gần nhất.
Không lâu sau, Diệp Gia Thanh hốt hoảng chạy tới, Hoắc Phong Lang an ủi nói: “Chú Diệp, chú đừng lo, cô ấy rất thông minh cũng rất dũng cảm, cháu nhìn thấy xe của cô ấy bị mất khống chế rất lâu, nhưng vẫn bình tĩnh lái xe vượt qua nhiều khúc cua, sau đó vì muốn giảm tốc độ nên đã lái xe vào một con đường bùn đang tu sửa, khi tông xe cũng không ai ngồi bên phải, cô ấy bị hôn mê nhưng cũng không nhìn thấy vết thương ngoài da nào, chắc có lẽ là bị chấn động nên ngất đi.”
“Thật tốt quá” Diệp Gia Thanh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói với Hoắc Phong Lang: “Cậu hai, hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu, ân tình này, tôi sẽ ghi nhớ” .
“Đừng khách sáo, tôi chỉ là làm việc tôi nên làm mà thôi.” Khoảng nửa giờ sau, nhân viên y tế bước ra, đúng như dự đoán của Hoắc
Phong Lang, Khương Tuyết Nhu chỉ bất tỉnh do phần đầu và người bị chấn động mạnh, những chỗ khác trên người cũng không có bất kỳ thương tổn nào.
Do sáng nay Hoắc Phong Lang đến công ty còn có chuyện, sau khi thấy cô không có chuyện gì, nên đã ngồi xe trở về công ty.
Trên đường, tài xế nói: “Cậu hai, cậu nghĩ xe của cô ấy có phải là bị người. khác giở trò rồi không”
Hoắc Phong Lang khẽ cười, không phải rõ ràng thắng xe của chiếc xe hơn sáu tỷ đã hỏng rồi sao.
Tài xế thở dài: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người xảy ra tai nạn trên khúc cua mà bị thương nhẹ như vậy, nếu là người phụ nữ bình thường thì sớm đã bị dọa sợ thất kinh ba hồn bảy phách rồi, có lẽ xe cũng rơi xuống vách núi, còn cô gái xinh đẹp này trông còn trẻ tuổi, không những kỹ năng lái xe giỏi, mà sự bình tĩnh và dũng cảm của cô ấy còn khiến lão tài xế như tôi cũng phải cảm thấy hổ thẹn”
“Phải” Hoắc Phong Lang gõ ngón tay lên đầu gối, mấy ngày trước anh ta từng gặp cô ở nhà họ Hoắc, lúc đó cô chỉ cho người ta cảm giác chỉ là một bình hoa xinh đẹp quyến rũ, ngoài sắc đẹp ra thì chẳng có gì, nhưng hôm nay. cô đã khiến anh ta cảm thấy rất là bất ngờ.
Vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng Hoắc Anh Tuấn thèm thuồng người như cô chỉ là vì sắc đẹp.
Không biết Hoắc Anh Tuấn sẽ phản ứng như thế nào khi biết có xảy ra tại nạn xe?
Mười hai giờ sáng. Hoắc Phong Lang đi đến phòng ăn của công ty. Tầng dành cho lãnh đạo cấp cao và nhân viên không giống nhau.
Khi bước vào trong phòng, nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn trong bộ âu phục phẳng phiu từ phía hành lang đi tới, ngũ quan anh tuấn nhưng cũng toát ra vẻ lạnh lùng, phía sau anh còn có mấy vị lãnh đạo đi theo lần lượt báo cáo thành tích.