Chương 45
Sau khi đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất.
Hoắc Anh Tuấn nắm chặt tay chờ ở bên ngoài, khoảng nửa giờ sau, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra nói: “Cô ấy bị bắt cóc đúng không? Nếu cô ấy chậm một tiếng thì thần tiên cũng không cứu được.” “Cô ấy đã được cứu rồi sao?” Hoắc Anh Tuấn thở phào nhẹ nhõm, trái tim vốn đang căng thẳng bấy lâu nay rốt cuộc cũng rơi xuống. “Ừ, nhưng chức năng cơ thể của cô ấy đã giảm sút rất nhiều, cơn sốt cao của cô ấy vẫn chưa biến mất.
Bác sĩ cau mày nói: “Cô ấy đã không uống nước ít nhất ba ngày rồi. Tôi đoán cô ấy cũng không ăn cơm tử tế, chắc cô ấy đã ăn phải cơm thiu. Có lẽ phải tĩnh dưỡng hơn nửa tháng nữa mới có thể bình phục.”
Không chỉ có Hoắc Anh Tuấn sửng sốt, mà ngay cả Ngôn Minh Hạo cũng tặc lưỡi: “Nhà họ Khương còn là người nữa không?”
Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn hung ác: “Nói chuyện xảy ra hôm nay cho phóng viên biết, để người bên ngoài hiểu rõ bộ mặt thật của nhà họ Khương.” “Được.”
Khương Tuyết Nhu đã mơ một giấc mơ, trong giấc mộng đó cô dường như sắp chết, nhưng có một cái ôm nóng bỏng đã ôm chặt lấy cô, không cho cô rời đi.
Hơi ấm đó khiến cô tưởng như đã nắm được cọng rơm cứu mạng.
Để cô nhận ra mình vẫn còn sống. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Khương
Tuyết Nhu khi cô mở mắt.
Lúc này, trên người cô đắp chăn bông ấm áp, trong phòng ngủ đèn nhỏ đầu giường sáng lên, điều hòa đang bật, cô không ở trong căn nhà cổ u ám kia. “Khương Tuyết Nhu, người phụ nữ đáng chết này cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.”
Lâm Minh Kiều vội vàng đỏ mắt nhào tới, giọng nói nghẹn ngào: “Cậu liên tiếp hai ba lần đến bệnh viện, ngày một nặng hơn, suýt nữa dọa tớ sợ chết khiếp. “Là cậu tìm thấy tớ?”
Khương Tuyết Nhu chỉ nhớ rằng lúc đó cô chóng mặt, hình như sốt kinh khủng, dạ dày cũng co quắp và đau đớn, có lúc cô tưởng mình đã chết.
Lúc đó, cô nghĩ có lẽ chết đi cũng tốt, vì quá khó chịu, không chỉ đói mà còn lạnh và khát. “Không phải, là Hoắc Anh Tuấn cứu cậu. Tớ đến nhà họ Khương tìm cậu nhưng cậu không có ở đó, tớ lập tức liên lạc với Hoắc Anh Tuấn, anh ấy suốt đêm cứu cậu ra. Lúc trước cậu vẫn điều trị trong thị trấn, hôm qua ổn định lại nên sáng nay Hoắc Anh Tuấn chuyển cậu trở lại bệnh viện thành phố Thanh Đồng. Mấy ngày nay anh ấy ngủ không ngon, vẫn luôn chăm sóc cậu, tớ đã bảo anh ấy trở về nghỉ ngơi.” “Là anh ấy.”
Khương Tuyết Nhu thì thào, đôi mắt đỏ bừng.
Không ngờ anh sẽ nhiều lần cứu mình thoát khỏi hố lửa, thật ra cô ngoại trừ nấu cơm cho anh và Bunny mấy lần, thì cô cũng chưa làm gì khác.
Cô dường như nợ anh rất nhiều.
Lâm Minh Kiều nói: “Trước giờ cậu luôn nói anh ấy là kẻ máu lạnh nhưng tớ thấy anh ấy khá tốt.”
Lâm Minh Kiều nói: “Anh ấy còn đem chuyện cậu bị nhà họ Khương nhất và ngược đãi cậu với giới truyền thông. Ngày hôm qua cổ phiếu Công ty trang trí kiến trúc Khải Phong đã bắt đầu rớt giá. Bây giờ mọi người trên Internet đang mắng chửi bố mẹ cậu, cậu sẽ không có ý kiến gì chứ.” “Không”
Nói đến nhà họ Khương, trong mắt Khương Tuyết Nhu nổi lên hận ý mãnh liệt: “Bọn họ muốn giết tớ, tớ sẽ không bỏ qua đâu, sớm muộn gì tớ cũng sẽ báo thù.”
Lâm Minh Kiều thở dài: “Cậu yên tâm, lần này Khải Phong bị tổn thương nặng, giá trị thị trường ít nhất cũng bị giảm đi vài tỷ.”
Khương Tuyết Nhu thờ ơ, mặt không đổi sắc mà nói: “Minh Kiều, một ngày nào đó tớ sẽ khiến những kẻ đã bắt nạt tớ phải trả giá.”
Lâm Minh Kiều giật mình, cảm thấy cô đã khác trước rất nhiều. “Thật ra cậu có thể nhờ Hoắc Anh Tuấn giúp cậu, cậu có cảm thấy… Anh ấy hình như có chút hứng thú với cậu không?”
Buổi tối, Hoắc Anh Tuấn và Hạ Văn Trì đi qua.
Hạ Văn Trì đặt giỏ hoa quả lên bàn uống nước, cười chào: “Chị dâu khá hơn chút nào chưa?” “Tốt hơn nhiều rồi.” Khương Tuyết Nhu lặng lẽ liếc nhìn Hoắc Anh Tuấn bên cạnh, anh mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen, màu trầm lạnh khiến cho thần sắc của anh giống như tượng đá, ngay cả ánh mắt cũng đầy lo lắng.
Khương Tuyết Nhu thành thật rũ mắt xuống: “Tôi xin lỗi, tôi lại gây rắc rối cho anh.”