Thẩm Hoắc Nam vươn tay dìu cô đi, Lý Tiểu Sở cảm nhận như có một dòng điện chạy qua người cô khi anh chạm vào tay cô.
- Để tôi dìu cô - Thẩm Hoắc Nam nói.
Lý Tiểu Sở nhìn anh, nếu anh đã muốn giúp vậy cô sẽ kiếm thêm chuyện cho anh giúp.
- Aaa... -
- Cô sao vậy? - Thẩm Hoắc Nam hỏi.
- Tôi...trẹo chân rồi - cô nói.
Thẩm Hoắc Nam ngồi khom xuống nhìn chân cô sau đó đứng lên nói:
- Cô cởi giày cao gót ra đi -
Lý Tiểu Sở ngoan ngoãn nghe lời cởi giày cao gót ra, Thẩm Hoắc Nam bế cô lên, nói:
- Xin phép -
Lý Tiểu Sở không ngần ngại choàng tay ôm cổ Thẩm Hoắc Nam đầu dựa vào vai anh.
- Cô làm gì vậy? Như vậy không được đâu - anh nói.
- Là anh muốn bế tôi mà, bế tôi rồi thì phải để cho tôi dựa vào chứ - cô trả lời.
- Cô có cần tôi quay lại nhặt đồ giúp cô không? - anh hỏi.
- Đồ gì? - cô ngạc nhiên.
- Là cái liêm sỉ của cô đó, nó rớt mất rồi còn gì - anh nói.
- Không cần nó nữa, liêm sỉ gì tầm này - cô đáp.
Thẩm Hoắc Nam nhìn cô mà không biết trả lời thế nào.
- Tiểu Sở -
Cô nhìn ra phía sau thấy Lý Phong đang chạy đến phía sau còn có thêm mấy nam chủ.
- Hình như người thân cô đến rồi nhỉ? - Thẩm Hoắc Nam nói.
Anh thả cô xuống, Lý Phong chạy đến nắm lấy vai cô nói:
- Em không sao chứ? Mau anh đưa em đến bệnh viện -
- Người thân cô đến rồi, vậy tôi xin phép - Thẩm Hoắc Nam nói.
Anh rời đi Lý Tiểu Sở ấp úng muốn kêu anh quay lại nhưng bị Lý Phong kéo lên xe cứu thương chở đến bệnh viện.
______________________
Lý Phong và y tá đã thoa thuốc cho cô, vết thương chỉ ngoài da, cô đã được chụp X-quang cũng may là xương không bị gãy.
Cô nằm trên giường bệnh mà không ngừng nghĩ đến Thẩm Hoắc Nam rồi tự cười.
- Lý Phong em gái cậu bị va đập mạnh có trúng vùng đầu hay không mà sao cứ nằm cười hoài vậy? - Lưu Vương Khải hỏi.
- Tớ đã xem rất kĩ rồi chỉ có vết thương ngoài da không bị gì khác - Lý Phong trả lời.
- Mau vào thôi - Mạc Tuấn Khiêm nói.
Bọn họ bước vào, Lý Tiểu Sở lập tức lấy lại dáng vẻ bình thường nhìn bọn họ: " thăm bệnh nhân mà mình cứ tưởng đi khủng bố chứ? Làm gì mà đông dữ không biết "
- Tiểu Sở người lúc nảy bế em là ai vậy? - Lý Phong hỏi.
- Chỉ là một soái ca có lòng tốt muốn đưa em lên xe cứu thương thôi - cô cười mỉm trả lời.
- Soái ca? - cả đám nam chủ nhìn nhau.
Sau khi cô xuất viện gặp lại, bọn họ có thấy cô u mê bọn họ như trước đâu, giờ lại đi u mê một tên đàn ông mới gặp.
- Lý Tiểu Sở cô mê hết người này đến người khác cô không biết không liêm sỉ là gì sao? - Trịnh Vũ hỏi.
- Liêm sỉ gì tầm này, đẹp thì tôi mê thôi trên đời này ai không mê cái đẹp các anh không mê chắc - cô trả lời.
Bọn họ nhìn cô, cũng đúng trên đời này ai không yêu không mê cái đẹp.
- Cô là bạn của An Huyệt có phải không? - Tề Thiên Hoàng hỏi cô.
- Phải, sao vậy? - cô hỏi ngược lại.
- Cô có biết tại sao đám người áo đen kia lại muốn giết An Huyệt không? - Tề Thiên Hoàng hỏi tiếp.
- Không biết, An Huyệt rất hiền lành chưa gây sự với ai - cô trả lời.
- Có chuyện gì sao Thiên Hoàng? - Lý Phong hỏi.
Lý Tiểu Sở bây giờ mới để ý đến Tề Thiên Hoàng: " Tề Thiên Hoàng cũng nam chủ đây mà " cô lắc đầu cũng chỉ là một tên đàn ông ngu ngốc trong tình yêu.
- Không có - Tề Thiên Hoàng trả lời.
- Cậu muốn biết tại sao họ lại tấn công An Huyệt thì cứ đợi xem tin tức thôi - Tiêu Gia Hạo nói.
Bên ngoài, Hạ Cẩm Chi nhìn các nam chủ đang hỏi thăm cô mà trong lòng không ngừng ganh tị, Hạ Cẩm Chi đã từng vô duyên vô cớ có chút động lòng với Lý Tiểu Sở nhưng không cho phép Lý Tiểu Sở cướp đi những người yêu thương cô ta.
- Tiểu Sở - An Huyệt từ cửa đi vào.
- An Huyệt lấy lời khai xong rồi à? - cô hỏi.
- Đúng vậy, hôm nay thật sự rất nguy hiểm Tiểu Sở cậu không được làm như vậy nữa đây đó - An Huyệt đi đến bên giường cô nói.
- Tớ biết rồi - cô cười.
" Nếu như tớ không kéo cậu đến buổi tiệc thì chắc đã không xảy ra mớ hỗn độn này " suy nghĩ của cô.
- Sao bọn áo đen đó lại muốn giết em vậy? - Lý Phong hỏi.
- Em cũng không biết, em có hỏi cảnh sát nhưng họ nói với em rằng đám người áo đen đó tự sát rồi - An Huyệt trả lời.
- Tự sát sao? - mọi người đồng thanh hỏi.
An Huyệt gật đầu, Lý Tiểu Sở nhìn cô bạn thân theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cô, thì chắc chắn rằng có bí mật ẩn đằng sau.
" Có khi nào thân phận thật của An Huyệt rất cao quý không? Woa ~ vậy thì mình phải cật lực bảo vệ An Huyệt mới được, để sau này mình còn được cậu ấy tín nhiệm giúp mình nên duyên với Thẩm Hoắc Nam " cô suy nghĩ rồi lại tự cười một mình.
Tất cả mọi người nhìn cô như nhìn sinh vật lạ, nói chuyện thêm vài câu cô liền đuổi khéo họ về.
Nửa đêm Lý Tiểu Sở vẫn trằn trọc không ngủ được, cô với lấy chiếc điện thoại.
- Mình thử gõ tên anh ấy xem sao - cô nói.
Lý Tiểu Sở mở Google gõ tên Thẩm Hoắc Nam hiện lên cũng chỉ là vài dòng ngắn ngủi.
Thẩm Hoắc Nam năm nay 20 tuổi con trai Thẩm Hoắc Tuấn, Thẩm gia đang theo học tại trường Đại học Quân sự quốc gia.
Lý Tiểu Sở chán nản bỏ điện thoại xuống:
- Biết vậy mình đã chạy theo xin số điện thoại rồi -
Cô chỉ đọc đến chương 10 của tiểu thuyết nên hoàn toàn không có một chút thông tin nào về Thẩm Hoắc Nam, chỉ mong sau này có duyên gặp lại chàng trai này cô nhất định sẽ không buông tha cho anh.
- Để tôi dìu cô - Thẩm Hoắc Nam nói.
Lý Tiểu Sở nhìn anh, nếu anh đã muốn giúp vậy cô sẽ kiếm thêm chuyện cho anh giúp.
- Aaa... -
- Cô sao vậy? - Thẩm Hoắc Nam hỏi.
- Tôi...trẹo chân rồi - cô nói.
Thẩm Hoắc Nam ngồi khom xuống nhìn chân cô sau đó đứng lên nói:
- Cô cởi giày cao gót ra đi -
Lý Tiểu Sở ngoan ngoãn nghe lời cởi giày cao gót ra, Thẩm Hoắc Nam bế cô lên, nói:
- Xin phép -
Lý Tiểu Sở không ngần ngại choàng tay ôm cổ Thẩm Hoắc Nam đầu dựa vào vai anh.
- Cô làm gì vậy? Như vậy không được đâu - anh nói.
- Là anh muốn bế tôi mà, bế tôi rồi thì phải để cho tôi dựa vào chứ - cô trả lời.
- Cô có cần tôi quay lại nhặt đồ giúp cô không? - anh hỏi.
- Đồ gì? - cô ngạc nhiên.
- Là cái liêm sỉ của cô đó, nó rớt mất rồi còn gì - anh nói.
- Không cần nó nữa, liêm sỉ gì tầm này - cô đáp.
Thẩm Hoắc Nam nhìn cô mà không biết trả lời thế nào.
- Tiểu Sở -
Cô nhìn ra phía sau thấy Lý Phong đang chạy đến phía sau còn có thêm mấy nam chủ.
- Hình như người thân cô đến rồi nhỉ? - Thẩm Hoắc Nam nói.
Anh thả cô xuống, Lý Phong chạy đến nắm lấy vai cô nói:
- Em không sao chứ? Mau anh đưa em đến bệnh viện -
- Người thân cô đến rồi, vậy tôi xin phép - Thẩm Hoắc Nam nói.
Anh rời đi Lý Tiểu Sở ấp úng muốn kêu anh quay lại nhưng bị Lý Phong kéo lên xe cứu thương chở đến bệnh viện.
______________________
Lý Phong và y tá đã thoa thuốc cho cô, vết thương chỉ ngoài da, cô đã được chụp X-quang cũng may là xương không bị gãy.
Cô nằm trên giường bệnh mà không ngừng nghĩ đến Thẩm Hoắc Nam rồi tự cười.
- Lý Phong em gái cậu bị va đập mạnh có trúng vùng đầu hay không mà sao cứ nằm cười hoài vậy? - Lưu Vương Khải hỏi.
- Tớ đã xem rất kĩ rồi chỉ có vết thương ngoài da không bị gì khác - Lý Phong trả lời.
- Mau vào thôi - Mạc Tuấn Khiêm nói.
Bọn họ bước vào, Lý Tiểu Sở lập tức lấy lại dáng vẻ bình thường nhìn bọn họ: " thăm bệnh nhân mà mình cứ tưởng đi khủng bố chứ? Làm gì mà đông dữ không biết "
- Tiểu Sở người lúc nảy bế em là ai vậy? - Lý Phong hỏi.
- Chỉ là một soái ca có lòng tốt muốn đưa em lên xe cứu thương thôi - cô cười mỉm trả lời.
- Soái ca? - cả đám nam chủ nhìn nhau.
Sau khi cô xuất viện gặp lại, bọn họ có thấy cô u mê bọn họ như trước đâu, giờ lại đi u mê một tên đàn ông mới gặp.
- Lý Tiểu Sở cô mê hết người này đến người khác cô không biết không liêm sỉ là gì sao? - Trịnh Vũ hỏi.
- Liêm sỉ gì tầm này, đẹp thì tôi mê thôi trên đời này ai không mê cái đẹp các anh không mê chắc - cô trả lời.
Bọn họ nhìn cô, cũng đúng trên đời này ai không yêu không mê cái đẹp.
- Cô là bạn của An Huyệt có phải không? - Tề Thiên Hoàng hỏi cô.
- Phải, sao vậy? - cô hỏi ngược lại.
- Cô có biết tại sao đám người áo đen kia lại muốn giết An Huyệt không? - Tề Thiên Hoàng hỏi tiếp.
- Không biết, An Huyệt rất hiền lành chưa gây sự với ai - cô trả lời.
- Có chuyện gì sao Thiên Hoàng? - Lý Phong hỏi.
Lý Tiểu Sở bây giờ mới để ý đến Tề Thiên Hoàng: " Tề Thiên Hoàng cũng nam chủ đây mà " cô lắc đầu cũng chỉ là một tên đàn ông ngu ngốc trong tình yêu.
- Không có - Tề Thiên Hoàng trả lời.
- Cậu muốn biết tại sao họ lại tấn công An Huyệt thì cứ đợi xem tin tức thôi - Tiêu Gia Hạo nói.
Bên ngoài, Hạ Cẩm Chi nhìn các nam chủ đang hỏi thăm cô mà trong lòng không ngừng ganh tị, Hạ Cẩm Chi đã từng vô duyên vô cớ có chút động lòng với Lý Tiểu Sở nhưng không cho phép Lý Tiểu Sở cướp đi những người yêu thương cô ta.
- Tiểu Sở - An Huyệt từ cửa đi vào.
- An Huyệt lấy lời khai xong rồi à? - cô hỏi.
- Đúng vậy, hôm nay thật sự rất nguy hiểm Tiểu Sở cậu không được làm như vậy nữa đây đó - An Huyệt đi đến bên giường cô nói.
- Tớ biết rồi - cô cười.
" Nếu như tớ không kéo cậu đến buổi tiệc thì chắc đã không xảy ra mớ hỗn độn này " suy nghĩ của cô.
- Sao bọn áo đen đó lại muốn giết em vậy? - Lý Phong hỏi.
- Em cũng không biết, em có hỏi cảnh sát nhưng họ nói với em rằng đám người áo đen đó tự sát rồi - An Huyệt trả lời.
- Tự sát sao? - mọi người đồng thanh hỏi.
An Huyệt gật đầu, Lý Tiểu Sở nhìn cô bạn thân theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cô, thì chắc chắn rằng có bí mật ẩn đằng sau.
" Có khi nào thân phận thật của An Huyệt rất cao quý không? Woa ~ vậy thì mình phải cật lực bảo vệ An Huyệt mới được, để sau này mình còn được cậu ấy tín nhiệm giúp mình nên duyên với Thẩm Hoắc Nam " cô suy nghĩ rồi lại tự cười một mình.
Tất cả mọi người nhìn cô như nhìn sinh vật lạ, nói chuyện thêm vài câu cô liền đuổi khéo họ về.
Nửa đêm Lý Tiểu Sở vẫn trằn trọc không ngủ được, cô với lấy chiếc điện thoại.
- Mình thử gõ tên anh ấy xem sao - cô nói.
Lý Tiểu Sở mở Google gõ tên Thẩm Hoắc Nam hiện lên cũng chỉ là vài dòng ngắn ngủi.
Thẩm Hoắc Nam năm nay 20 tuổi con trai Thẩm Hoắc Tuấn, Thẩm gia đang theo học tại trường Đại học Quân sự quốc gia.
Lý Tiểu Sở chán nản bỏ điện thoại xuống:
- Biết vậy mình đã chạy theo xin số điện thoại rồi -
Cô chỉ đọc đến chương 10 của tiểu thuyết nên hoàn toàn không có một chút thông tin nào về Thẩm Hoắc Nam, chỉ mong sau này có duyên gặp lại chàng trai này cô nhất định sẽ không buông tha cho anh.