Lưu Vương Khải đưa cô về đến nhà cô liền tự mình bước xuống vào nhà, Lưu Vương Khải vẫn quan sát cô cho đến khi cô vào đến nhà.
Vào đến phòng cô tùy tiện ném balo lên ghế, ngã mình trên giường đầy mệt mỏi rồi lại khóc, tiếng nức nở cứ vang vọng cho đến khi cô mệt quá mà ngủ quên.
_____________________
Tiếng chuông báo thức cứ vang liên hồi, Lý Tiểu Sở khó khăn thức dậy chuẩn bị đi học.
Vừa ra khỏi cửa đã gặp Lưu Vương Khải đứng bên ngoài nhìn mình, cô không quan tâm đóng cửa lại đi học.
- Lý Tiểu Sở, để tôi đưa cô đi - hắn lên tiếng.
Cô không dừng lại mà tiếp tục đi, thật ra cô chẳng nghe thấy gì cả trong đầu cô chỉ toàn là những chuyện cô và anh đã từng trải qua.
Lưu Vương Khải trực tiếp lái xe chạy song song với cô, hắn hạ kính xe xuống nhìn thấy cô thất thần như thế liền nói:
- Không nghe tôi nói gì à? Tôi chở cho đi học, cô đi xe buýt biết đến khi nào? -
Lúc này cô mới quay sang nhìn hắn rồi tùy tiện mà bước vào xe để hắn đưa đi.
- Hôm qua cô không sao thật chứ? - hắn hỏi.
Lý Tiểu Sở lắc đầu, từ tối hôm qua hắn đã hỏi cô câu này nhiều lần rồi mà sáng ra vẫn hỏi, thật không biết hắn có thấy cô trả lời hay không hay hắn bị đãng trí nữa.
- Hôm qua...sao cô đến đó vậy? Nghe Lý Phong nói là cô có chuyện buồn - hắn nói.
- Không có gì - cô trả lời.
Thấy cô chẳng muốn nói nên hắn cũng đành im lặng, cô ngồi đây nhưng tâm trí đã bay đâu mất.
- Bọn người hôm qua bị anh cô tống vào tù rồi, họ nói thấy cô đang say lại còn ở một mình nên sinh ra ý đồ xấu - hắn nói.
Lý Tiểu Sở cười khẩy bị đẩy vào tù mà bọn họ vẫn không khai ra Hạ Cẩm Chi là chủ mưu, hôm qua lúc cô được cứu sắc mặt của Hạ Cẩm Chi vô cùng khó coi, tay thì cuộn tròn.
Hơn thế khi cô đánh nhau với những tên đó thì có một người đã làm rơi một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đó là chiếc nhẫn mà Hạ Cẩm Chi thường đeo và hiện tại nó nằm trong tay cô.
- Sao cô lại cười? - hắn hỏi.
- Anh xem đây là cái gì? -
Lý Tiểu Sở lấy trong túi ra chiếc nhẫn của Hạ Cẩm Chi, Lưu Vương Khải đánh mắt sang thì vô cùng ngạc nhiên.
- Chiếc nhẫn đó...là của Hạ Cẩm Chi? -
Chiếc nhẫn là quà của Tề Thiên Hoàng tặng cho Hạ Cẩm Chi vào sinh nhật năm ngoái, do chính tay hắn thiết kế ra hoàn toàn không có chiếc thứ hai.
- Sao cô lại có nó? - hắn hỏi.
- Đêm qua trong lúc đánh nhau một tên đã vô tình làm rơi chiếc nhẫn này, anh nghĩ xem chuyện này là thế nào? -
Cô hỏi hắn nhưng trong lòng vốn đã biết rõ câu trả lời.
- Ý cô là...Hạ Cẩm Chi chủ mưu? -
- Chuyện này anh nên tự mình xem xét đi, chiếc nhẫn này đưa cho anh vậy -
Lý Tiểu Sở để chiếc nhẫn lại rồi mở cửa xe bước xuống đi vào trường học, nếu Hạ Cẩm Chi đã không có ý định buông tha cho cô thì cũng đến lúc cô sẽ khiến người bên cạnh cô ta từng người từng người rời đi.
_____________________
Sau khi tan học xe của Lý gia liền đến đón cô, đưa cô đến một nhà hàng bên trong gia đình Thẩm Bạch Long và Lý gia đã chờ sẵn.
Lý Tiểu Sở đi vào nhà vệ sinh một lát lúc đi ra cô nghe bên nhà vệ sinh nam phía đối diện có người của một người đàn ông, người đó chính là cha cô.
- Làm việc cho cẩn thận vào -
- Xong việc tôi đưa cho cậu phần tiền còn lại rời khỏi đây một thời gian -
Lý Tiểu Sở cau mày cô đã xem rất nhiều phim mỗi lần ai đó nói ra câu nói này đều đang làm việc gì đó mờ ám.
Nghe tiếng bước chân đang dần tiến về phía cửa cô lập tức nấp vào nhà vệ sinh, chờ cho Lý Gia Kiệt đi xa rồi cô mới bước ra.
"Lý gia chắc chắn đang làm chuyện mờ ám, nếu mình nắm được bí mật của ông ta thì chuyện của mình ông ta cũng không thể quản, cũng không thể không đồng ý việc mình và Hoắc Nam ở bên nhau nữa"
Ánh mắt của cô trở nên thâm hiểm, con gái của mình mà ông ta cũng muốn lợi dụng để trục lợi thì cô cũng không cần phải nương tình gì nữa cả.
Lát sau, Lý Tiểu Sở bước vào cúi người chào nhà họ Thẩm rồi ngồi vào chỗ trống giữa Thẩm Bạch Long và Lý Phong.
- Ông Thẩm tôi định sau khi hai đứa kết thúc năm học sẽ tổ chức lễ đính hôn ông thấy thế nào? - Lý Gia Kiệt hỏi.
- Tôi thấy cũng được, dù sao Tiểu Sở cũng đang học quản trị kinh doanh hai đứa về chung một nhà Bạch Long nó cũng có thể học hỏi thêm -
Cô và Lý Phong nhìn nhau, Thẩm Bạch Long cũng không nói gì.
Cả ba người giữ im lặng cho đến khi bữa ăn kết thúc cô lên xe của Lý Phong để trở về.
- Anh có biết cha đang chuẩn bị dự án gì hay không? - cô hỏi.
- Sao hôm nay lại quan tâm đến công ty vậy? Thật ra anh khá bận nên cũng không để ý vấn đề bên công ty - Lý Phong trả lời.
Lý Tiểu Sở im lặng gương mặt trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
- Làm sao vậy? - hắn hỏi.
- Em cảm thấy cha đang làm gì đó mờ ám, nếu như em biết được bí mật của ông ấy thì cuộc hôn nhân của em và Thẩm Bạch Long sẽ được hủy bỏ - cô nói.
- Sao? Chẳng lẽ vì thằng nhóc đó mà em chia tay với Thẩm Hoắc Nam à? - hắn ngạc nhiên.
- Nếu em không làm vậy thì anh ấy sẽ gặp nguy hiểm - cô trả lời.
Cứ mỗi lần nhớ đến Thẩm Hoắc Nam thì sự đau đớn cứ liên tục giầy xéo tim cô, nhìn thấy em gái trở nên buồn bã, Lý Phong nói:
- Nhưng dù sao ông ấy vẫn là cha chúng ta -
- Em biết, em cũng không muốn ông ấy vào tù nhưng ông ấy bắt em lấy Thẩm Bạch Long là để trục lợi, em chỉ muốn ông ấy dừng việc này lại thôi - cô đáp.
- Nếu đã vậy anh hai sẽ giúp em -
Lý Tiểu Sở nhìn hắn, đôi mắt của hắn hiện lên vẻ quyết đoán và chắc chắn với những gì hắn nói.
- Còn về chiếc nhẫn của Hạ Cẩm Chi là do em đưa cho Lưu Vương Khải thật sao? - hắn hỏi tiếp.
- Đúng, làm sao? - cô hỏi.
- Không, lúc sáng anh gặp cậu ta nói gì đó với Hạ Cẩm Chi, sau đó anh có hỏi thì mới biết là em nhặt được chiếc nhẫn của Hạ Cẩm Chi trong lúc đánh nhau - hắn trả lời.
- Anh cảm thấy thế nào? - cô hỏi.
- Cảm thấy mình nhìn nhầm người, còn hay trách nhầm em gái nữa, cảm thấy có lỗi -
- Được rồi, chuyện cũng qua rồi em cũng không nhớ đâu -
Cô cảm thấy từ khi cô xuyên vào đây thì thái độ của các nam chủ càng ngày càng thay đổi từ Lý Phong đến Lưu Vương Khải, Tề Thiên Hoàng, rồi Mạc Tuấn Khiêm tiếp đó là Nam Phong. Chỉ có Trịnh Vũ và Tiêu Gia Hạo thì thất thường, nếu như Hạ Cẩm Chi không muốn cô yên ổn thì xem ra cô ta phải trả một cái giá đắt.
Vào đến phòng cô tùy tiện ném balo lên ghế, ngã mình trên giường đầy mệt mỏi rồi lại khóc, tiếng nức nở cứ vang vọng cho đến khi cô mệt quá mà ngủ quên.
_____________________
Tiếng chuông báo thức cứ vang liên hồi, Lý Tiểu Sở khó khăn thức dậy chuẩn bị đi học.
Vừa ra khỏi cửa đã gặp Lưu Vương Khải đứng bên ngoài nhìn mình, cô không quan tâm đóng cửa lại đi học.
- Lý Tiểu Sở, để tôi đưa cô đi - hắn lên tiếng.
Cô không dừng lại mà tiếp tục đi, thật ra cô chẳng nghe thấy gì cả trong đầu cô chỉ toàn là những chuyện cô và anh đã từng trải qua.
Lưu Vương Khải trực tiếp lái xe chạy song song với cô, hắn hạ kính xe xuống nhìn thấy cô thất thần như thế liền nói:
- Không nghe tôi nói gì à? Tôi chở cho đi học, cô đi xe buýt biết đến khi nào? -
Lúc này cô mới quay sang nhìn hắn rồi tùy tiện mà bước vào xe để hắn đưa đi.
- Hôm qua cô không sao thật chứ? - hắn hỏi.
Lý Tiểu Sở lắc đầu, từ tối hôm qua hắn đã hỏi cô câu này nhiều lần rồi mà sáng ra vẫn hỏi, thật không biết hắn có thấy cô trả lời hay không hay hắn bị đãng trí nữa.
- Hôm qua...sao cô đến đó vậy? Nghe Lý Phong nói là cô có chuyện buồn - hắn nói.
- Không có gì - cô trả lời.
Thấy cô chẳng muốn nói nên hắn cũng đành im lặng, cô ngồi đây nhưng tâm trí đã bay đâu mất.
- Bọn người hôm qua bị anh cô tống vào tù rồi, họ nói thấy cô đang say lại còn ở một mình nên sinh ra ý đồ xấu - hắn nói.
Lý Tiểu Sở cười khẩy bị đẩy vào tù mà bọn họ vẫn không khai ra Hạ Cẩm Chi là chủ mưu, hôm qua lúc cô được cứu sắc mặt của Hạ Cẩm Chi vô cùng khó coi, tay thì cuộn tròn.
Hơn thế khi cô đánh nhau với những tên đó thì có một người đã làm rơi một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đó là chiếc nhẫn mà Hạ Cẩm Chi thường đeo và hiện tại nó nằm trong tay cô.
- Sao cô lại cười? - hắn hỏi.
- Anh xem đây là cái gì? -
Lý Tiểu Sở lấy trong túi ra chiếc nhẫn của Hạ Cẩm Chi, Lưu Vương Khải đánh mắt sang thì vô cùng ngạc nhiên.
- Chiếc nhẫn đó...là của Hạ Cẩm Chi? -
Chiếc nhẫn là quà của Tề Thiên Hoàng tặng cho Hạ Cẩm Chi vào sinh nhật năm ngoái, do chính tay hắn thiết kế ra hoàn toàn không có chiếc thứ hai.
- Sao cô lại có nó? - hắn hỏi.
- Đêm qua trong lúc đánh nhau một tên đã vô tình làm rơi chiếc nhẫn này, anh nghĩ xem chuyện này là thế nào? -
Cô hỏi hắn nhưng trong lòng vốn đã biết rõ câu trả lời.
- Ý cô là...Hạ Cẩm Chi chủ mưu? -
- Chuyện này anh nên tự mình xem xét đi, chiếc nhẫn này đưa cho anh vậy -
Lý Tiểu Sở để chiếc nhẫn lại rồi mở cửa xe bước xuống đi vào trường học, nếu Hạ Cẩm Chi đã không có ý định buông tha cho cô thì cũng đến lúc cô sẽ khiến người bên cạnh cô ta từng người từng người rời đi.
_____________________
Sau khi tan học xe của Lý gia liền đến đón cô, đưa cô đến một nhà hàng bên trong gia đình Thẩm Bạch Long và Lý gia đã chờ sẵn.
Lý Tiểu Sở đi vào nhà vệ sinh một lát lúc đi ra cô nghe bên nhà vệ sinh nam phía đối diện có người của một người đàn ông, người đó chính là cha cô.
- Làm việc cho cẩn thận vào -
- Xong việc tôi đưa cho cậu phần tiền còn lại rời khỏi đây một thời gian -
Lý Tiểu Sở cau mày cô đã xem rất nhiều phim mỗi lần ai đó nói ra câu nói này đều đang làm việc gì đó mờ ám.
Nghe tiếng bước chân đang dần tiến về phía cửa cô lập tức nấp vào nhà vệ sinh, chờ cho Lý Gia Kiệt đi xa rồi cô mới bước ra.
"Lý gia chắc chắn đang làm chuyện mờ ám, nếu mình nắm được bí mật của ông ta thì chuyện của mình ông ta cũng không thể quản, cũng không thể không đồng ý việc mình và Hoắc Nam ở bên nhau nữa"
Ánh mắt của cô trở nên thâm hiểm, con gái của mình mà ông ta cũng muốn lợi dụng để trục lợi thì cô cũng không cần phải nương tình gì nữa cả.
Lát sau, Lý Tiểu Sở bước vào cúi người chào nhà họ Thẩm rồi ngồi vào chỗ trống giữa Thẩm Bạch Long và Lý Phong.
- Ông Thẩm tôi định sau khi hai đứa kết thúc năm học sẽ tổ chức lễ đính hôn ông thấy thế nào? - Lý Gia Kiệt hỏi.
- Tôi thấy cũng được, dù sao Tiểu Sở cũng đang học quản trị kinh doanh hai đứa về chung một nhà Bạch Long nó cũng có thể học hỏi thêm -
Cô và Lý Phong nhìn nhau, Thẩm Bạch Long cũng không nói gì.
Cả ba người giữ im lặng cho đến khi bữa ăn kết thúc cô lên xe của Lý Phong để trở về.
- Anh có biết cha đang chuẩn bị dự án gì hay không? - cô hỏi.
- Sao hôm nay lại quan tâm đến công ty vậy? Thật ra anh khá bận nên cũng không để ý vấn đề bên công ty - Lý Phong trả lời.
Lý Tiểu Sở im lặng gương mặt trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
- Làm sao vậy? - hắn hỏi.
- Em cảm thấy cha đang làm gì đó mờ ám, nếu như em biết được bí mật của ông ấy thì cuộc hôn nhân của em và Thẩm Bạch Long sẽ được hủy bỏ - cô nói.
- Sao? Chẳng lẽ vì thằng nhóc đó mà em chia tay với Thẩm Hoắc Nam à? - hắn ngạc nhiên.
- Nếu em không làm vậy thì anh ấy sẽ gặp nguy hiểm - cô trả lời.
Cứ mỗi lần nhớ đến Thẩm Hoắc Nam thì sự đau đớn cứ liên tục giầy xéo tim cô, nhìn thấy em gái trở nên buồn bã, Lý Phong nói:
- Nhưng dù sao ông ấy vẫn là cha chúng ta -
- Em biết, em cũng không muốn ông ấy vào tù nhưng ông ấy bắt em lấy Thẩm Bạch Long là để trục lợi, em chỉ muốn ông ấy dừng việc này lại thôi - cô đáp.
- Nếu đã vậy anh hai sẽ giúp em -
Lý Tiểu Sở nhìn hắn, đôi mắt của hắn hiện lên vẻ quyết đoán và chắc chắn với những gì hắn nói.
- Còn về chiếc nhẫn của Hạ Cẩm Chi là do em đưa cho Lưu Vương Khải thật sao? - hắn hỏi tiếp.
- Đúng, làm sao? - cô hỏi.
- Không, lúc sáng anh gặp cậu ta nói gì đó với Hạ Cẩm Chi, sau đó anh có hỏi thì mới biết là em nhặt được chiếc nhẫn của Hạ Cẩm Chi trong lúc đánh nhau - hắn trả lời.
- Anh cảm thấy thế nào? - cô hỏi.
- Cảm thấy mình nhìn nhầm người, còn hay trách nhầm em gái nữa, cảm thấy có lỗi -
- Được rồi, chuyện cũng qua rồi em cũng không nhớ đâu -
Cô cảm thấy từ khi cô xuyên vào đây thì thái độ của các nam chủ càng ngày càng thay đổi từ Lý Phong đến Lưu Vương Khải, Tề Thiên Hoàng, rồi Mạc Tuấn Khiêm tiếp đó là Nam Phong. Chỉ có Trịnh Vũ và Tiêu Gia Hạo thì thất thường, nếu như Hạ Cẩm Chi không muốn cô yên ổn thì xem ra cô ta phải trả một cái giá đắt.