Lý Tiểu Sở cùng An Huyệt ngồi trên khán đài xem trận bóng rổ đầu tiên, lát sau nhìn thấy Hạ Cẩm Chi cũng bước vào phía khán đài ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Cô quay sang nhìn An Huyệt hỏi:
- Cậu có xem qua lịch thi đấu hôm nay không? -
- Có tớ có xem - An Huyệt trả lời.
- Hôm nay trường đại học Quân sự có thi đấu không? - cô hỏi.
- Hình như...hình như là có đó, trường đại học Quân sự đấu thứ 4 - An Huyệt trả lời.
Lý Tiểu Sở gật gù, vì để được gặp nam thần cô chấp nhận ngồi đợi. Trong lúc chờ đợi cô và An Huyệt mua chút bánh kẹo và nước ngồi nhâm nhi.
Đến trận đấu thứ 4, trọng tài gọi trường đại học Ngoại thương cùng trường đại học Quân sự ra thi đấu, cô lập tức đứng phất dậy nhìn xuống nơi thi đấu tìm bóng hình của Thẩm Hoắc Nam.
An Huyệt kéo áo cô và nói:
- Cậu mau ngồi xuống đi, người ta mắng bây giờ -
Lý Tiểu Sở ủ rũ ngồi xuống quay sang nhìn An Huyệt với gương mặt mếu máo, nói:
- Sao không có nam thần của tớ? -
- Nam...nam thần? Cậu muốn nói ai? - An Huyệt ngạc nhiên.
- Nói ra có khi cậu cũng không biết - cô trả lời, xoay người lại mắt nhìn xuống mũi chân.
- Nè...cậu đừng có buồn như vậy mà, rốt cuộc người mà cậu nói là ai? - An Huyệt vỗ vỗ lưng cô hỏi.
- Người đó là chồng tớ, nếu gặp được tớ sẽ giới thiệu với cậu - cô ngồi thẳng dậy trả lời.
An Huyệt nghe như vậy cũng gật đầu, lúc trước khi Lý Tiểu Sở còn đi theo đám đàn ông kia An Huyệt cũng chưa thấy Lý Tiểu Sở gọi ai là chồng hoặc biệt danh của họ, nhưng hôm nay lại có một người là ngoại lệ, An Huyệt thật tò mò không biết người đó là ai?
Ngay lúc này, Lý Tiểu Sở lại xoay qua nói chuyện với giọng chán chường:
- Chúng ta đi về đi -
- Sao vậy? Ở đây có nhiều nam thần lắm, không có anh chồng kia của cậu thì còn có nhiều anh chàng khác này - An Huyệt trả lời.
- Không hứng thú với bọn họ, cậu không về vậy tớ về trước - cô đứng dậy nói.
- Khoan đã...ở sân bên kia có đá bóng chúng ta qua xem một lát rồi về - An Huyệt nắm lấy cánh tay cô.
Lý Tiểu Sở nhìn An Huyệt phần trăm nam thần đá bóng là rất ít, dù xem phim hay đọc tiểu thuyết cô đều chưa thấy nam thần nào đá bóng cả. Nhưng cô lại là người khá hứng thú với bóng đá nên miễn cưỡng đi qua xem.
Cô cùng An Huyệt đứng bên ngoài xem một lúc rồi cô cũng chán nản, xem bọn họ đá cô thà xem mấy đứa trẻ trong xóm đá còn hay hơn.
- Vô vị, tớ đi về trước đây - cô nói rồi bỏ đi.
An Huyệt ú ớ muốn kéo cô lại, nhưng đành để cô ra về vì sức hút cả các soái ca nơi đây quá mãnh liệt, An Huyệt thật sự có tình cảm với Lý Phong nhưng không vì thế mà cắt đứt dây thần kinh mê trai được.
An Huyệt nhanh chóng ngồi vào ghế còn trống trong khi cô đã đi ra đến cổng trường đang loay hoay muốn đón taxi.
Ngay lúc này một giọng nói của người đàn ông vang lên:
- Tiểu Sở -
Cô quay hướng phát ra giọng nói, bất ngờ thay người vừa gọi cô là Thẩm Hoắc Tuấn.
- Chú Thẩm, sao chú lại ở đây? - cô hỏi.
- Hôm nay con trai chú thi đấu ở đây, dù sao từ nhỏ đến lớn chú cũng không xem nó thi đấu bao giờ hôm nay không có việc nên chú đến xem - Thẩm Hoắc Tuấn nói.
- Vậy sao chú, con trai chú thi đấu bộ môn nào vậy ạ? - cô vui như bắt được vàng.
- Nó thì đấu bóng đá và bóng rổ - Thẩm Hoắc Tuấn trả lời.
- Vậy để cháu dẫn đường cho chú - cô nói.
- Không phải cháu định ra về sao? - Thẩm Hoắc Tuấn hỏi.
- Không có ạ, cháu đứng đây đón bạn nhưng cậu ấy nói đã vào trường rồi ạ - cô trả lời.
- Vậy làm phiền cháu - Thẩm Hoắc Tuấn nói.
- Không phiền đâu ạ - cô cười tươi.
" Không phiền, không phiền chú là đại ân nhân của con sao mà phiền được " cô nghĩ thầm.
Khi cô rời khỏi sân bóng rổ là trận đấu thứ 4 của trường Quân sự và trường Ngoại thương nhưng không có nam thần ở đấy nên cô quyết định trở về sân bóng đá.
Cô cùng Thẩm Hoắc Tuấn đến sân bóng đá cô nhanh chóng nhìn thấy vị trí mà An Huyệt đang ngồi, liền dẫn đường cho Thẩm Hoắc Tuấn.
Cô chạy đến đặt tay lên vai An Huyệt, nói:
- Nhích vào cho tớ ngồi với, có thêm người ngồi nữa đó -
- Không phải lúc nảy cậu định đi về sao? Ưm...ưm -
Cô nhanh chóng lấy tay bịt miệng An Huyệt lại.
- Tớ làm gì muốn về đùa với cậu thôi, mau nhích qua ghế bên kia đi - cô nói.
- Mà người đó là ai vậy? Bạn cậu à? - An Huyệt hỏi.
- Thẩm Hoắc Tuấn chủ tịch công ty của Thẩm gia -
- Cái gì? Thẩm Hoắc Tuấn? - An Huyệt ngạc nhiên.
" Không phải ông ta là người mà Tiểu Sở thích thầm hay sao? " An Huyệt thầm suy nghĩ.
- Chú Thẩm mời chú ngồi, đây là bạn thân của cháu An Huyệt -
An Huyệt nhìn Thẩm Hoắc Tuấn gương mặt méo mó khó tả khẽ gật đầu, Thẩm Hoắc Tuấn cười hiền hậu.
Lý Tiểu Sở ngồi giữa, An Huyệt kéo tay cô, cô lập tức kéo lại rồi nói khẽ:
- Cậu để tớ cư xử chuẩn mực một chút đi, đây là cha chồng tớ, tớ không thể thiếu đứng đắn -
An Huyệt há hốc miệng gương mặt như không tin vào những gì mình nghe thấy: " cha chồng? Vậy là từ hôm đó đến giờ mình đã hiểu lầm Tiểu Sở thích ông ấy sao? "
Cô quay sang nhìn An Huyệt hỏi:
- Cậu có xem qua lịch thi đấu hôm nay không? -
- Có tớ có xem - An Huyệt trả lời.
- Hôm nay trường đại học Quân sự có thi đấu không? - cô hỏi.
- Hình như...hình như là có đó, trường đại học Quân sự đấu thứ 4 - An Huyệt trả lời.
Lý Tiểu Sở gật gù, vì để được gặp nam thần cô chấp nhận ngồi đợi. Trong lúc chờ đợi cô và An Huyệt mua chút bánh kẹo và nước ngồi nhâm nhi.
Đến trận đấu thứ 4, trọng tài gọi trường đại học Ngoại thương cùng trường đại học Quân sự ra thi đấu, cô lập tức đứng phất dậy nhìn xuống nơi thi đấu tìm bóng hình của Thẩm Hoắc Nam.
An Huyệt kéo áo cô và nói:
- Cậu mau ngồi xuống đi, người ta mắng bây giờ -
Lý Tiểu Sở ủ rũ ngồi xuống quay sang nhìn An Huyệt với gương mặt mếu máo, nói:
- Sao không có nam thần của tớ? -
- Nam...nam thần? Cậu muốn nói ai? - An Huyệt ngạc nhiên.
- Nói ra có khi cậu cũng không biết - cô trả lời, xoay người lại mắt nhìn xuống mũi chân.
- Nè...cậu đừng có buồn như vậy mà, rốt cuộc người mà cậu nói là ai? - An Huyệt vỗ vỗ lưng cô hỏi.
- Người đó là chồng tớ, nếu gặp được tớ sẽ giới thiệu với cậu - cô ngồi thẳng dậy trả lời.
An Huyệt nghe như vậy cũng gật đầu, lúc trước khi Lý Tiểu Sở còn đi theo đám đàn ông kia An Huyệt cũng chưa thấy Lý Tiểu Sở gọi ai là chồng hoặc biệt danh của họ, nhưng hôm nay lại có một người là ngoại lệ, An Huyệt thật tò mò không biết người đó là ai?
Ngay lúc này, Lý Tiểu Sở lại xoay qua nói chuyện với giọng chán chường:
- Chúng ta đi về đi -
- Sao vậy? Ở đây có nhiều nam thần lắm, không có anh chồng kia của cậu thì còn có nhiều anh chàng khác này - An Huyệt trả lời.
- Không hứng thú với bọn họ, cậu không về vậy tớ về trước - cô đứng dậy nói.
- Khoan đã...ở sân bên kia có đá bóng chúng ta qua xem một lát rồi về - An Huyệt nắm lấy cánh tay cô.
Lý Tiểu Sở nhìn An Huyệt phần trăm nam thần đá bóng là rất ít, dù xem phim hay đọc tiểu thuyết cô đều chưa thấy nam thần nào đá bóng cả. Nhưng cô lại là người khá hứng thú với bóng đá nên miễn cưỡng đi qua xem.
Cô cùng An Huyệt đứng bên ngoài xem một lúc rồi cô cũng chán nản, xem bọn họ đá cô thà xem mấy đứa trẻ trong xóm đá còn hay hơn.
- Vô vị, tớ đi về trước đây - cô nói rồi bỏ đi.
An Huyệt ú ớ muốn kéo cô lại, nhưng đành để cô ra về vì sức hút cả các soái ca nơi đây quá mãnh liệt, An Huyệt thật sự có tình cảm với Lý Phong nhưng không vì thế mà cắt đứt dây thần kinh mê trai được.
An Huyệt nhanh chóng ngồi vào ghế còn trống trong khi cô đã đi ra đến cổng trường đang loay hoay muốn đón taxi.
Ngay lúc này một giọng nói của người đàn ông vang lên:
- Tiểu Sở -
Cô quay hướng phát ra giọng nói, bất ngờ thay người vừa gọi cô là Thẩm Hoắc Tuấn.
- Chú Thẩm, sao chú lại ở đây? - cô hỏi.
- Hôm nay con trai chú thi đấu ở đây, dù sao từ nhỏ đến lớn chú cũng không xem nó thi đấu bao giờ hôm nay không có việc nên chú đến xem - Thẩm Hoắc Tuấn nói.
- Vậy sao chú, con trai chú thi đấu bộ môn nào vậy ạ? - cô vui như bắt được vàng.
- Nó thì đấu bóng đá và bóng rổ - Thẩm Hoắc Tuấn trả lời.
- Vậy để cháu dẫn đường cho chú - cô nói.
- Không phải cháu định ra về sao? - Thẩm Hoắc Tuấn hỏi.
- Không có ạ, cháu đứng đây đón bạn nhưng cậu ấy nói đã vào trường rồi ạ - cô trả lời.
- Vậy làm phiền cháu - Thẩm Hoắc Tuấn nói.
- Không phiền đâu ạ - cô cười tươi.
" Không phiền, không phiền chú là đại ân nhân của con sao mà phiền được " cô nghĩ thầm.
Khi cô rời khỏi sân bóng rổ là trận đấu thứ 4 của trường Quân sự và trường Ngoại thương nhưng không có nam thần ở đấy nên cô quyết định trở về sân bóng đá.
Cô cùng Thẩm Hoắc Tuấn đến sân bóng đá cô nhanh chóng nhìn thấy vị trí mà An Huyệt đang ngồi, liền dẫn đường cho Thẩm Hoắc Tuấn.
Cô chạy đến đặt tay lên vai An Huyệt, nói:
- Nhích vào cho tớ ngồi với, có thêm người ngồi nữa đó -
- Không phải lúc nảy cậu định đi về sao? Ưm...ưm -
Cô nhanh chóng lấy tay bịt miệng An Huyệt lại.
- Tớ làm gì muốn về đùa với cậu thôi, mau nhích qua ghế bên kia đi - cô nói.
- Mà người đó là ai vậy? Bạn cậu à? - An Huyệt hỏi.
- Thẩm Hoắc Tuấn chủ tịch công ty của Thẩm gia -
- Cái gì? Thẩm Hoắc Tuấn? - An Huyệt ngạc nhiên.
" Không phải ông ta là người mà Tiểu Sở thích thầm hay sao? " An Huyệt thầm suy nghĩ.
- Chú Thẩm mời chú ngồi, đây là bạn thân của cháu An Huyệt -
An Huyệt nhìn Thẩm Hoắc Tuấn gương mặt méo mó khó tả khẽ gật đầu, Thẩm Hoắc Tuấn cười hiền hậu.
Lý Tiểu Sở ngồi giữa, An Huyệt kéo tay cô, cô lập tức kéo lại rồi nói khẽ:
- Cậu để tớ cư xử chuẩn mực một chút đi, đây là cha chồng tớ, tớ không thể thiếu đứng đắn -
An Huyệt há hốc miệng gương mặt như không tin vào những gì mình nghe thấy: " cha chồng? Vậy là từ hôm đó đến giờ mình đã hiểu lầm Tiểu Sở thích ông ấy sao? "