Cô ở bên cạnh anh đến trời tối, bản thân cũng ngủ quên bên giường anh nhưng đôi tay vẫn chung thủy không buông tay anh, Trương Thiệu Ngôn nhẹ nhàng đến bên dáng thức cô dậy.
- Tiểu Sở, Tiểu Sở dậy ăn chút gì đó đi - Trương Thiệu Ngôn nói.
Lý Tiểu Sở từ từ thức giấc, từ sáng đến bây giờ cô vẫn chưa ăn gì chỉ nhất quyết ở bên cạnh anh.
- Trương Thiệu Ngôn? Anh không sao chứ? - cô hỏi.
- Anh chỉ bị thương nhẹ nên không sao, em mau ăn chút gì đó đi để còn có sức chăm sóc cho cậu ấy - Trương Thiệu Ngôn nói.
Cô nhìn anh, rồi đi đến bàn thức ăn được Trương Thiệu Ngôn dọn ra sẵn rất chậm rãi ăn hết thức ăn.
Trương Thiệu Ngôn vẫn ngồi nhìn cô, cô ăn xong bỏ bát đũa xuống lấy khăn lau miệng.
- Tại sao hai người lại xảy ra tai nạn? - cô hỏi.
- Hoắc Nam đang chạy rất bình thường thì từ ngã tư một chiếc xe khác chạy với vận tốc rất nhanh đâm vào xe tụi anh, chuyện quá bất ngờ nên Hoắc Nam không kịp tránh - Thiệu Ngôn trả lời.
- Đến giờ cảnh sát vẫn chưa gọi cho anh thông báo gì sao? - cô hỏi tiếp.
- Vẫn chưa - Trương Thiệu Ngôn nói.
- Để em dọn chỗ này, anh đi nghỉ ngơi đi - cô nói.
Lý Tiểu Sở đứng lên dọn dẹp thức ăn còn trên bàn, Trương Thiệu Ngôn gật đầu rồi quay trở về phòng bệnh.
Sau khi cô dọn dẹp xong trở lại giường bệnh của anh thì thấy anh hai tay nắm chặt ga giường, miệng lẩm bẩm nói gì đó.
Cô chạy đến vừa lay người anh vừa gọi:
- Hoắc Nam, Hoắc Nam anh sao dậy, mau tỉnh lại -
Anh vẫn không mở mắt nhưng đôi tay đã bắt lấy bàn tay cô nắm chặt.
- Hoắc Nam, anh tỉnh dậy đi -
Cô tiếp tục lay người anh cuối cùng cũng có hiệu quả, anh từ từ tỉnh lại trước mắt anh hiện rõ hình dáng của cô.
Lý Tiểu Sở vui mừng khôn xiết, vội chạy ra ngoài gọi bác sĩ, cô đỡ anh ngồi dậy chỉnh giường cao hơn một chút cho anh thoải mái dựa vào.
Bác sĩ kiểm tra cho anh một lượt thì thấy không có gì nghiêm trọng nữa, chỉ cần anh ở lại bênh viện khoảng một tuần nữa thì có thể xuất viện.
Bác sĩ vừa ra ngoài cô liền ôm chầm lấy anh đầu mũi bắt đầu cay cay, anh cũng vòng tay ôm cô, vẫn giọng nói trầm ấm ấy an ủi cô:
- Anh không sao rồi, xin lỗi đã làm em lo lắng -
- Anh có biết lúc Trác Vỹ gọi điện thoại báo tin, em đã lo tới mức nào hay không? Sao anh lại bất cẩn thế - cô trách anh.
Trong lời nói của cô ba phần trách cứ bảy phần quan tâm, cô gái nhỏ này thật sự rất lo lắng cho anh.
- Nhưng em đến đây rất nguy hiểm - anh nói.
- Chẳng lẽ nghe tin bạn trai mình gặp tai nạn em lại thảnh thơi ngồi ở nhà sao? - cô hỏi.
- Bây giờ anh không sao rồi, sáng mai em hãy rời khỏi đây sớm - anh nói.
Cô buông anh ra, ngồi xuống ghế nắm chặt lấy tay anh, anh lo cho cô, sợ cô bị Lý gia bắt về rồi gặp nguy hiểm nên mới không cho cô tiếp tục ở lại bên cạnh anh nhưng cô thật sự không nở rời xa anh.
- Có cách nào để em ở lại không? Anh còn chưa xuất viện - cô nói.
Người con gái trước mặt anh đầu cúi xuống, tay cứ nắm chặt lấy tay anh, giọng nói nhỏ đi đầy vẻ đáng thương khiến cho anh không khỏi mềm lòng.
- Chuyện này... -
- Nếu muốn ở lại có thì không khó -
Anh đang không biết phải trả lời cô như thế nào thì Trác Vỹ và An Huyệt từ bên ngoài bước vào.
Nghe lời Trác Vỹ nói cô liền vui mừng, hỏi:
- Có cách gì sao? -
Trác Vỹ lóe lên một suy nghĩ vô cùng hay ho.
____________________
- Anh Thẩm Hoắc Nam tới giờ kiểm tra sức khỏe rồi -
Anh nhìn cô y tá trước mặt mà không khỏi lắc đầu.
- Em có cần nhập tâm vậy không? - anh hỏi.
Cô y tá tháo khẩu trang xuống, thì ra là Lý Tiểu Sở.
- Em phải làm như thế người khác mới không phát hiện - cô nói.
- Cần gì phải làm vậy? -
Anh nắm lấy tay cô, chỉ cần cô về là được rồi sao phải cực khổ ở bên cạnh anh.
Hai người đang tình chàng ý thiếp thì Trương Thiệu Ngôn từ ngoài mở cửa vào, bộ dạng vô cùng gấp gáp.
- Hoắc Nam cha mẹ cậu đến rồi - Trương Thiệu Ngôn nói.
Cô lập tức buông tay anh ra đeo khẩu trang vào, trong chốc lát cha mẹ anh đã bước vào phòng bệnh.
- Trời ơi, con trai tôi -
Thẩm phu nhân ôm lấy con trai mình vô cùng đau xót, ông Thẩm Hoắc Tuấn đứng bên cạnh nhìn nhưng sau lưng hai người còn có một vị khách khác.
"Lưu Cẩn Băng? Sao cô ta cũng ở đây chứ?"
Thẩm Hoắc Nam vội vỗ lưng trấn an người mẹ đang kích động của mình:
- Mẹ con không sao rồi, sao cha mẹ biết mà đến đây? - anh hỏi.
- Thằng nhóc này, nếu không phải bệnh viện gọi đến thì con định giấu cha mẹ luôn hay sao? - mẹ anh hỏi.
- Tiểu Sở đâu? Con bé có biết con gặp chuyện không? - cha anh hỏi.
Câu hỏi khiến cô, anh và Trương Thiệu Ngôn sững người, anh thật không biết phải trả lời làm sao.
- Sao lại như vậy chứ? Không phải anh nói cô ấy là bạn gái anh sao? Sao bạn gái mà không quan tâm bạn trai mình như thế? - Lưu Cẩn Băng lên tiếng.
Lý Tiểu Sở tức giận nắm chặt lấy góc áo, rồi cũng bình tĩnh buông ra.
- Chuyện của tôi không cần cô quản - anh trả lời.
- Thằng nhóc này nói gì vậy hả? Con nhỏ đó có gì hơn Cẩn Băng mà con lại bảo vệ nó? - mẹ anh hỏi.
- Lý Tiểu Sở cô ấy không phải là bạch liên hoa, cũng không hay đi nói xấu người khác - anh trả lời.
- Con... -
- Được rồi, thằng bé mới tỉnh lại sao bà cứ trách mắng nó làm sao nó có tâm trạng nghỉ ngơi -
Thẩm Hoắc Tuấn ngăn vợ mình lại, ông cũng chẳng ưa gì Lưu Cẩn Băng chỉ là vợ ông thích nên ông đành để Lưu Cẩn Băng đi theo đến đây.
- Tiểu Sở, Tiểu Sở dậy ăn chút gì đó đi - Trương Thiệu Ngôn nói.
Lý Tiểu Sở từ từ thức giấc, từ sáng đến bây giờ cô vẫn chưa ăn gì chỉ nhất quyết ở bên cạnh anh.
- Trương Thiệu Ngôn? Anh không sao chứ? - cô hỏi.
- Anh chỉ bị thương nhẹ nên không sao, em mau ăn chút gì đó đi để còn có sức chăm sóc cho cậu ấy - Trương Thiệu Ngôn nói.
Cô nhìn anh, rồi đi đến bàn thức ăn được Trương Thiệu Ngôn dọn ra sẵn rất chậm rãi ăn hết thức ăn.
Trương Thiệu Ngôn vẫn ngồi nhìn cô, cô ăn xong bỏ bát đũa xuống lấy khăn lau miệng.
- Tại sao hai người lại xảy ra tai nạn? - cô hỏi.
- Hoắc Nam đang chạy rất bình thường thì từ ngã tư một chiếc xe khác chạy với vận tốc rất nhanh đâm vào xe tụi anh, chuyện quá bất ngờ nên Hoắc Nam không kịp tránh - Thiệu Ngôn trả lời.
- Đến giờ cảnh sát vẫn chưa gọi cho anh thông báo gì sao? - cô hỏi tiếp.
- Vẫn chưa - Trương Thiệu Ngôn nói.
- Để em dọn chỗ này, anh đi nghỉ ngơi đi - cô nói.
Lý Tiểu Sở đứng lên dọn dẹp thức ăn còn trên bàn, Trương Thiệu Ngôn gật đầu rồi quay trở về phòng bệnh.
Sau khi cô dọn dẹp xong trở lại giường bệnh của anh thì thấy anh hai tay nắm chặt ga giường, miệng lẩm bẩm nói gì đó.
Cô chạy đến vừa lay người anh vừa gọi:
- Hoắc Nam, Hoắc Nam anh sao dậy, mau tỉnh lại -
Anh vẫn không mở mắt nhưng đôi tay đã bắt lấy bàn tay cô nắm chặt.
- Hoắc Nam, anh tỉnh dậy đi -
Cô tiếp tục lay người anh cuối cùng cũng có hiệu quả, anh từ từ tỉnh lại trước mắt anh hiện rõ hình dáng của cô.
Lý Tiểu Sở vui mừng khôn xiết, vội chạy ra ngoài gọi bác sĩ, cô đỡ anh ngồi dậy chỉnh giường cao hơn một chút cho anh thoải mái dựa vào.
Bác sĩ kiểm tra cho anh một lượt thì thấy không có gì nghiêm trọng nữa, chỉ cần anh ở lại bênh viện khoảng một tuần nữa thì có thể xuất viện.
Bác sĩ vừa ra ngoài cô liền ôm chầm lấy anh đầu mũi bắt đầu cay cay, anh cũng vòng tay ôm cô, vẫn giọng nói trầm ấm ấy an ủi cô:
- Anh không sao rồi, xin lỗi đã làm em lo lắng -
- Anh có biết lúc Trác Vỹ gọi điện thoại báo tin, em đã lo tới mức nào hay không? Sao anh lại bất cẩn thế - cô trách anh.
Trong lời nói của cô ba phần trách cứ bảy phần quan tâm, cô gái nhỏ này thật sự rất lo lắng cho anh.
- Nhưng em đến đây rất nguy hiểm - anh nói.
- Chẳng lẽ nghe tin bạn trai mình gặp tai nạn em lại thảnh thơi ngồi ở nhà sao? - cô hỏi.
- Bây giờ anh không sao rồi, sáng mai em hãy rời khỏi đây sớm - anh nói.
Cô buông anh ra, ngồi xuống ghế nắm chặt lấy tay anh, anh lo cho cô, sợ cô bị Lý gia bắt về rồi gặp nguy hiểm nên mới không cho cô tiếp tục ở lại bên cạnh anh nhưng cô thật sự không nở rời xa anh.
- Có cách nào để em ở lại không? Anh còn chưa xuất viện - cô nói.
Người con gái trước mặt anh đầu cúi xuống, tay cứ nắm chặt lấy tay anh, giọng nói nhỏ đi đầy vẻ đáng thương khiến cho anh không khỏi mềm lòng.
- Chuyện này... -
- Nếu muốn ở lại có thì không khó -
Anh đang không biết phải trả lời cô như thế nào thì Trác Vỹ và An Huyệt từ bên ngoài bước vào.
Nghe lời Trác Vỹ nói cô liền vui mừng, hỏi:
- Có cách gì sao? -
Trác Vỹ lóe lên một suy nghĩ vô cùng hay ho.
____________________
- Anh Thẩm Hoắc Nam tới giờ kiểm tra sức khỏe rồi -
Anh nhìn cô y tá trước mặt mà không khỏi lắc đầu.
- Em có cần nhập tâm vậy không? - anh hỏi.
Cô y tá tháo khẩu trang xuống, thì ra là Lý Tiểu Sở.
- Em phải làm như thế người khác mới không phát hiện - cô nói.
- Cần gì phải làm vậy? -
Anh nắm lấy tay cô, chỉ cần cô về là được rồi sao phải cực khổ ở bên cạnh anh.
Hai người đang tình chàng ý thiếp thì Trương Thiệu Ngôn từ ngoài mở cửa vào, bộ dạng vô cùng gấp gáp.
- Hoắc Nam cha mẹ cậu đến rồi - Trương Thiệu Ngôn nói.
Cô lập tức buông tay anh ra đeo khẩu trang vào, trong chốc lát cha mẹ anh đã bước vào phòng bệnh.
- Trời ơi, con trai tôi -
Thẩm phu nhân ôm lấy con trai mình vô cùng đau xót, ông Thẩm Hoắc Tuấn đứng bên cạnh nhìn nhưng sau lưng hai người còn có một vị khách khác.
"Lưu Cẩn Băng? Sao cô ta cũng ở đây chứ?"
Thẩm Hoắc Nam vội vỗ lưng trấn an người mẹ đang kích động của mình:
- Mẹ con không sao rồi, sao cha mẹ biết mà đến đây? - anh hỏi.
- Thằng nhóc này, nếu không phải bệnh viện gọi đến thì con định giấu cha mẹ luôn hay sao? - mẹ anh hỏi.
- Tiểu Sở đâu? Con bé có biết con gặp chuyện không? - cha anh hỏi.
Câu hỏi khiến cô, anh và Trương Thiệu Ngôn sững người, anh thật không biết phải trả lời làm sao.
- Sao lại như vậy chứ? Không phải anh nói cô ấy là bạn gái anh sao? Sao bạn gái mà không quan tâm bạn trai mình như thế? - Lưu Cẩn Băng lên tiếng.
Lý Tiểu Sở tức giận nắm chặt lấy góc áo, rồi cũng bình tĩnh buông ra.
- Chuyện của tôi không cần cô quản - anh trả lời.
- Thằng nhóc này nói gì vậy hả? Con nhỏ đó có gì hơn Cẩn Băng mà con lại bảo vệ nó? - mẹ anh hỏi.
- Lý Tiểu Sở cô ấy không phải là bạch liên hoa, cũng không hay đi nói xấu người khác - anh trả lời.
- Con... -
- Được rồi, thằng bé mới tỉnh lại sao bà cứ trách mắng nó làm sao nó có tâm trạng nghỉ ngơi -
Thẩm Hoắc Tuấn ngăn vợ mình lại, ông cũng chẳng ưa gì Lưu Cẩn Băng chỉ là vợ ông thích nên ông đành để Lưu Cẩn Băng đi theo đến đây.