Mục lục
Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Tác giả: Tang Ốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lam Phi Ngư

Đợi khi Thời An đi qua cánh cửa kim loại lớn màu xám đậm, thiết bị do lường không hề phát ra chút âm thanh nào như đã dự liệu.

Cậu ngồi xuống chỗ ngồi có dán tên mình, một tay chống cằm, ngẩn ngơ cảm thấy chán ngán.

Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng xì xào bàn tán của hai thí sinh:

“Mấy năm trước không phải chỉ có bốn vị giám khảo à?”

“Thiệt hay giả vậy?”

“Nhưng mà trên kia có năm chỗ lận…”

“Là thật đó, nhưng mà có vẻ thân phận lớn lắm đấy, đây là lần đầu tôi nghe nói, có thể vị đó sẽ không đến đâu.”

“Cậu nói thử xem người đó sẽ là ai?…”

Ngay sau đó, bài thi bắt đầu được phát, tất cả tiếng bàn luận xôn xao lập tức biến mất.

Thời An thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn bài thi trước mặt mình, sau đó rơi vào trầm mặc kéo dài: “…”

Trong một phòng đầy tiềng xào xạc, chỉ có ngay bàn cậu là hoàn toàn im ắng.

Ma trùng lặng lẽ nhô đầu ra từ trong tay áo cậu, dùng giọng nhỏ nhất nói: “Ma Long đại nhân, ngài sao vậy?”

Thời An cũng nhỏ giọng giống nó trả lời:

“Mi biết chữ viết của nhân loại không?”

Ma trùng sững sờ: “…Biết ạ.”

Thời An mặt mày ủ rũ: “Nhưng ta không biết.”

Ma trùng: “…”

Mọe.

— Ngài vậy mà lại không biết chữ hả!

Vòng thi viết dài đằng đẳng đầy dằn vặt.

— Nhất là dưới tình huống gần chín mươi phần trăm không biết được chữ nào.

Sau khi kết thúc, Thời An cảm thấy mình thực sự còn mệt mỏi hơn so với việc thiêu ma vật ngày nọ.

Sau đó, giáo viên chịu trách nhiệm tiếp đón của học viện dẫn bọn họ về.

Kí túc xá dù là phòng đôi nhưng sẽ dùng chung phòng tiếp khách với bạn cùng phòng, còn phòng sinh hoạt thì hoàn toàn độc lập.

Cậu vừa tiến vào kí túc xá đã thấy rương hành lí cực lớn và ba lô của mình bị đặt ngay ngắn ở huyền quan.

Hai mắt Thời An lập tức tỏa sáng, cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi cả một ngày của mình dường như đã được chữa trị rồi.

Rương hành lí được quản gia giúp đỡ sắp xếp, bên trong gần như bao gồm tất cả những gì một tân sinh sẽ có thể dùng đến, mà trong góc rương thì chất đầy đủ loại đồ ăn vặt nhỏ Thời An mãnh liệt yêu cầu bỏ vào.

Còn trong ba lô lại là đồ của chính cậu, bên trong toàn bộ đều là vật phẩm trang sức vàng bạc cậu chọn lựa kĩ càng, dùng để trải lên giường ở học viện đó.

Tóm lại chúng nó đều là tâm can bảo bối của cậu!

Thời An hào hứng chạy tới.

Thế nhưng khi nhấc rương hành lí lên, cậu trợn tròn mắt.

…Đợi đã.

Nó…nó nhẹ quá nhỉ.

Trong lòng Thời An có một loại dự cảm không ổn, cậu hoảng hốt lo sợ mở rương hành lí ra, phát hiện tất cả toàn bộ đồ ăn vặt bên trong đều không còn nữa, mà ba lô cũng —

Trống rỗng.

Cậu mờ mịt nhìn quanh một vòng, lúc này mới nhìn thấy một tờ ghi chú đặt trên bàn, phía trên viết mấy hàng chữ viết nhân loại xấu như gà bới.

Thời An tức khắc thấy tức đến sôi gan.

Vẻ mặt cậu dữ tợn móc ma trùng ra, phẫn nộ chỉ lời ghi chú:

“Trên đó viết cái gì hả!!!”

Ma trùng dưới sự bức bách của cường quyền, kinh sợ thò đầu nhìn.

Nó cẩn thận từng li từng tí phiên dịch: “À ừm…trên đó nói, năm nay học viện nghiêm khắc kiểm tra vật phẩm học sinh mang vào trong học viện, tất cả vật phẩm không đúng quy định đều sẽ bị trả về nhà học sinh —”

“…”

Thời An nhìn rương hành lí trống rỗng bên tay trái của mình, lại nhìn ba lô trống rỗng bên tay phải.

“Không —” Cậu đau khổ suýt khóc.

Lúc này, cửa kí túc xá bị mở ra từ bên ngoài.

Một thiếu niên vóc người tầm trung quả đầu xù xù tiến vào, bốn mắt nhìn nhau với Thời An: “…”

Đối phương do dự một lát: “Xin chào?”

Thời An vẫn chưa phục hồi tinh thần từ trong đau khổ, vẻ mặt hoảng hốt nhìn đối phương.

“Tôi là Lâm Ngạn Minh, từ hôm nay trở đi chúng ta là bạn cùng phòng rồi,” Thiếu niên gãi đầu: “Ờ ừm, cậu là Thời An đúng không?”

Dù vẫn chưa quen thuộc với những học sinh mới khác, thế nhưng 'Thời An' thật sự quá nổi tiếng, dù là Lâm Ngạn Minh cũng đã từng nghe qua.

Sau vài giây đồng hồ suy nghĩ, Thời An ỉu xìu gật gật đầu.

Lâm Ngạn Minh dè dặt hỏi: “Ừm…cậu không làm được bài hả?”

Thấy thiếu niên trước mặt vẻ mặt uể oải suy sụp, lại liên tưởng tới tranh đấu nội bộ ở Thời gia được đám học sinh truyền tai nhau, cậu ta không khỏi sinh ra sự cảm thông.

Lâm Ngạn Minh ước lượng đồ ăn mình vừa xách về từ nhà ăn.

Hẳn là dư cho hai người ăn.

Cậu hỏi: “Cậu ăn tối chưa?”

Đôi mắt ảm đạm của Thời An lập tức sáng lên: “Chưa á.”

Mười phút sau.

Lâm Ngạn Minh ngớ người nhìn chăm chú mấy cái dĩa trống rỗng trước mặt, đôi đũa trong tay vẫn còn dừng trên không, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Tầm mắt cậu rơi lên vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên trước mặt, gần như không thể tin được trong cái bụng bằng phẳng đó lại có thể chứa được nhiều đồ ăn đến vậy… Hơn nữa còn là trong khoảng thời gian ngắn đến thế.

Thời An vẫn chưa thỏa mãn: “Còn gì nữa không?”

Lâm Ngạn Minh phục hồi tinh thần, lắp bắp nói: “Hết…hết rồi.”

“Vậy thôi.” Thời An không khỏi tiếc nuối thở dài.

Thời An nhìn Lâm Ngạn Minh, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cậu, cậu đúng là một nhân loại tốt.”

Dứt lời, Thời An vui vẻ đứng dậy, chán nản và đau khổ vừa rồi bị quét sạch, kéo hai cái rương và ba lô to đến quá mức so với thân người cậu vào phòng của bản thân. Truyện Lịch Sử

Thoạt nhìn hoàn toàn không giống một người từng trải qua tranh đấu trong nhà giàu, hoặc là người vừa thi hỏng.

Lâm Ngạn Minh ngơ ngác nhìn bóng lưng Thời An, lại cúi đầu nhìn chén dĩa bị quét sạch mà bản thân chưa kịp động đũa, rơi vào trầm mặc hồi lâu.

…Chuyện gì vậy trời.

Sao mình lại có loại cảm giác bị lừa gạt nhỉ?

Vòng thi thứ hai sẽ bắt đầu sau thi viết ba ngày. Mà trong khoảng thời gian này, các học sinh có thể làm quen với cơ sở thiết bị của Học viện năng lực giả, còn có thể giao tiếp tăng tình cảm với bạn học.

Mà Thời An thì lại không hề có chút hứng thú nào với khoảng thời gian này, cậu miệt mài ngủ tròn hai ngày.

Đến ngày thứ ba, ma trùng rốt cuộc cũng không nhìn được nữa bò tới cạnh cái gối của cậu, hô: “Ma Long đại nhân, Ma Long đại nhân.”

Thời An mơ mơ màng màng nhíu mày, giơ tay tát nó một cái.

Ma trùng: “…”

Nó kiên nhẫn đứng lên lần nữa, gian nan bò lên, nhưng lần này nó dừng ở chỗ Thời An không với tới: “Đại nhân, đại nhân!”

Thời An không tình nguyện mở hai mắt ra: “Mi muốn gì hả?”

Ma trùng: “Vết nứt vực sâu sẽ không tự dưng nhảy ra trước mắt đâu! Với lại kết nối giữa vực sâu và vị diện này không ổn định, do đó vị trí không gian của nó cũng không cố định, dù là tui cũng phải đến gần mới có thể phát hiện được nó nằm chỗ nào!”

Nó bò qua, lay lay cái gối của Thời An: “Đại nhân, ngài thật sự không…”

“Bốp!”

Thời An lại tát nó một cái.

Ma trùng ngửa mặt lên trời, lặng im suy nghĩ về trùng sinh vài giây.

Đều tại mình không chịu nhớ kĩ.

Cuối cùng, dưới sự quấy rối không ngừng nhiều lần của ma trùng, cuối cùng Thời An mới không tình nguyện ngồi dậy.

Hừm hừm, không muốn ra ngoài.

Nhưng vì để trở lại làm một con trạch long có thể ngủ say cả trăm năm… liều mạng, liều mạng nào.

Thiếu niên vẻ mặt ủ rũ thở dài, mở cửa đi ra ngoài, chậm rãi từ từ lết về phía trước.

Tại nơi cách kí túc xá một khoảng thật xa, có một người đang cúi đầu lấy di động, gửi một tin nhắn cho người bên kia màn hình —

Cậu ta ra cửa rồi.

Còn tiếp.

Editor: Bé rồng cổ đại mù chữ (/◕ヮ◕)/

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK