Editor: Lam Phi Ngư
Trong hang động u ám lạnh băng, thành viên cục quản lí đang lần lượt ghi tên và cứu trợ cho học viên bị nhốt.
Cửa động chật hẹp, tiếng gió vù vù xen lẫn bông tuyết thổi ngược vào trong hang động, thi thể bị đông cứng nằm lê lết ngay cửa hang, máu tươi đã bị kết băng từ lâu, chứng tỏ nơi đây từng xảy ra một trận chiến gian nan.
Tiếng tranh chấp vang lên trong sơn động.
“Đợi đã đợi đã, vết thương trên người cậu vẫn chưa…”
“Anh không hiểu đâu! Bạn của chúng tôi vẫn còn đang bị nhốt, tình huống ở chỗ cậu ấy nguy cấp hơn chỗ này của chúng ta nhiều lắm đấy!”
Triệu Xã lộ ra vẻ gấp rút, vết thương trên cánh tay phải vẫn đang chảy máu tí tách, nhìn qua trạng thái của cậu ta rất tệ, sắc mặt trắng xanh, trên người trải đầy dấu vết chiến đấu, nhưng lại vẫn cố chấp giãy giụa khỏi nhân viên cục quản lí đang chặn cậu ta, lo lắng nhìn xung quanh:
“Cấp trên của mấy anh đâu! Mấy quân tiếp viện khác đâu rồi!”
“Này này, cậu đừng có gấp. Bọn họ sẽ lập tức tới đây, nhưng trước đó cậu nên —”
Đúng lúc này, một người đàn ông tóc bạc vóc dáng cao lớn đi vào từ trong gió tuyết. Sắc mặt anh trắng bệch, vẻ mặt lạnh nhạt sắc bén, như lưỡi kiếm rét lạnh rút khỏi vỏ, mang theo một loại lệ khí sắc bén khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Dưới khí thế cường đại của người đàn ông, trong nháy mắt, cả hang động trở nên yên tĩnh.
Triệu Xã nhân dịp này giãy khỏi ngăn cản của thành viên cục quản lí, lảo đảo xông về phía trước, sốt ruột la lên: “Mục trưởng quan! Ngài nhất định phải giúp tôi, giúp Thời An —”
Khi nghe thấy cái tên quen thuộc, động tác muốn ngăn người xông tới theo bản năng của Ôn Dao không khỏi dừng lại.
Cô vô thức quay đầu nhìn Mục Hành.
Mục Hành giơ tay lên, ngăn cản cấp dưới định tiến lên.
Anh cất bước đi về phía Triệu Xã.
Nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, Triệu Xã ngăn chặn xúc động muốn lui về sau của bản thân, cậu đứng thẳng lên đối mặt với anh.
Mục Hành rủ mắt, đôi mắt không buồn không vui, lời ít ý nhiều nói:
“Nói đi.”
***
Trong nhà kho Hội đấu giá.
Thời An nhìn chằm chằm năng lực giả trước mặt, lực ngón tay chậm rãi thả lỏng, cố nén lửa giận, một âm tiết ngắn ngủn phát ra khỏi hàm răng: “…Nói.”
Cuối cùng năng lực giả cũng lấy lại được chút không khí, gã khó khăn thở hổn hển hai hơi, ánh mắt hoảng sợ nhìn thiếu niên trước mặt như quái vật, lắp bắp khai: “S-sáu tiếng trước, có người đi ngược với mệnh lệnh của Trần gia, dẫn một đám người đến… B-bọn họ bảo tôi chia tài bảo làm hai phần, phần ít và vật phẩm bán đấu giá thì đặt chung để trong kim khố chờ vận chuyển đường bộ, còn phần nhiều kia thì lúc đó đã được trực tiếp vận chuyển bằng phi thuyền —”
Thời An khẽ giật mình.
Vận chuyển đi rồi?
Thế nhưng, lúc nãy khi cậu hỏi tài bảo đang ở đâu thì gã trong đại sảnh lại trực tiếp chỉ về phía nhà kho — Sống chết trước mắt, gã không giống như đang nói láo.
Vậy chuyện gì đang xảy ra?
Đúng lúc này, Thời An nghe thấy có tiếng reo từ trong túi áo của mình.
Cậu hơi khựng lại, lúc này mới chợt nhớ bộ quần áo này không phải của cậu.
Vậy nên có lẽ là người nào đó muốn liên hệ với chủ nhân của bộ quần áo này?
Thời An đưa tay đút vào trong túi áo, móc ra một máy truyền tin vệ tinh đen nhánh.
Vừa kết nối, một giọng nói nóng lòng sốt ruột vang lên, âm thanh dưới sự biến đổi của dòng điện rè rè nghe có vẻ hơi mơ hồ: “Trần Gia! Trần Gia! Anh đã đến nhà kho Hội đấu giá chưa?”
Thời An híp hai mắt lại, “Ừ” một tiếng ngắn ngủn với đầu dây bên kia.
“Anh nhanh kiểm tra hàng đi!”
Người nọ hùng hổ bảo: “Con mẹ nó, đám lính đánh thuê thối tha kia vậy mà dám qua cầu rút ván. Sáu giờ trước đám đó đã tập kích máy bay của Trần gia, hơn nữa còn cắt đứt liên lạc, hiện tại người của chúng ta cũng đang ở ngoài nên tới tận bây giờ mới phát hiện việc đó. Lão già vừa được đưa vào trong phòng cấp cứu rồi, nhưng tất cả con dấu đều biến mất. Mẹ kiếp, bọn chó chết đó dám đâm chúng ta một nhát —”
Ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của thiếu niên hơi siết chặt.
Răng rắc —
Vỏ kim loại cứng rắn của máy truyền tin phát ra tiếng giòn vang, vài vết rạn lan ra, bị nghiền nát thành mảnh vụn một cách dễ dàng, rào rào rớt xuống mặt đất.
Dòng điện vang lên vài tiếng xì xì, sau đó rơi vào trong im lặng vĩnh cữu.
Năng lực giả hoảng sợ chăm chú nhìn thiếu niên thoạt nhìn vô hại trước mặt, trong lúc nhất thời gã không thể phát ra lời nào.
Thời An quay đầu nhìn, đáy mắt vẫn còn sót lại ánh lửa, có loại cảm giác không thuộc về nhân loại khiến người trông thấy liền sợ hãi.
“Ngươi còn biết gì nữa không?” Thời An quơ quơ năng lực giả trong tay, híp hai mắt truy hỏi.
“Những việc khác, những việc khác tôi thật sự không biết!”
Đột nhiên, dường như gã chợt nhớ đến gì đó, mở miệng nói: “Đúng, đúng rồi! Tôi nhớ hình dáng của chiếc phi thuyền lúc họ lái đến đây, tuy nó được che đậy kín kẽ nhưng tôi vẫn thấy được một chút… Vỏ kim loại của tua-bin phía dưới được sản xuất tại khu Ewen, nhưng vỏ kim loại của tua-bin bên hông thì rất đặc biệt, hẳn, hẳn là phi thuyền được sản xuất từ đặc khu Roth!”
Đặc khu Roth.
Nằm tại phía đông Đại lục, giáp với khu Ewen.
— Bay qua dãy núi cao nhất trong cánh đồng tuyết Ewen là có thể tiến vào hẻm núi phía đông của đặc khu Roth. Thời An biết chỗ đó, đó là nơi xuất hiện ma vật có thể chế tạo nhựa hổ phách.
“Đặc khu Roth à…”
Thời An thấp giọng nỉ non.
Cậu quay đầu nhìn năng lực giả trong tay mình, nghiêm túc nói lời cảm ơn: “Cảm ơn ngươi, tin tức này rất hữu dụng.”
Dứt lời, đốt ngón tay Thời An hơi siết chặt.
“Rắc.”
Tiếng nứt xương lanh lảnh vang lên trong nhà kho rộng lớn, cổ năng lực giả bị bẻ thành một góc độ quỷ dị, im hơi lặng tiếng ngã xuống mặt đất.
Còn tiếp.