Editor: Lam Phi Ngư
Lông mày Đoạn Hoa nhảy dựng.
Thế nhưng, trước khi gã kịp phản ứng, Thời An đã buông lỏng tay, điềm nhiên như không có việc gì nở nụ cười nói: “Đương nhiên.”
Dứt lời, Thời An xoay người sang chỗ khác, xách ba lô trở về bên cạnh Lâm Ngạn Minh.
Đoạn Hoa: “…”
Gã hơi khẩn trương nở nụ cười nói: “Vậy, vậy tôi không quấy rầy các cậu nữa.”
Nói xong, Đoạn Hoa xoay người, dường như phía sau có người nào đó đang đuổi theo gã, nhanh chóng biến mất trong khu rừng bóng tối bao trùm.
Bước chân của gã vội vàng, tim đập cực nhanh, bên tai vang lên tiếng ong ong, bị sự sảng khoái khi báo được thù làm choáng váng đầu óc.
Trong đầu gã chỉ còn lại một suy nghĩ.
— Trong khảo hạch thực chiến nhập học, nếu như có người thật sự lặng yên không một tiếng động mất tích cũng là chuyện rất bình thường.
Trong bóng tối, nơi tầm mắt không nhìn tới, trong cổ tay nam sinh chậm rãi xuất hiện một ấn kí màu đỏ nho nhỏ bất quy tắc.
Thoạt nhìn như một nhúm lửa đang bốc cháy.
Lâm Ngạn Minh quay đầu nhìn Thời An đã ngồi trở về chỗ cũ, nói: “Cậu không nói nghe thử một chút à?”
Thời An hơi nghi hoặc: “Nói gì á?”
Lâm Ngạn Minh đi qua, ngồi xuống cạnh cậu: “Vì sao gã đó đột nhiên tìm cậu xin lỗi vậy?”
Thời An: “À, chuyện này hả.”
Cậu cẩn thận nhớ lại một hồi, nói: “Lúc trước trong học viện gã có chặn đường tôi một lần, hình như là muốn uy hiếp tôi rời khỏi học viện?”
Lâm Ngạn Minh: “?!”
Cậu ta lắp bắp kinh hãi, không nhịn được nói lớn tiếng hơn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thời An mỉm cười với Lâm Ngạn Minh, khuôn mặt trắng nõn còn vương nét trẻ con, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn:
“Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi.”
Một cái ba lô nhỏ đựng đồ tiếp tế là bỏ qua à?
Vậy không khỏi quá lợi cho gã rồi sao!
Lâm Ngạn Minh không khống chế được lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Nhóc đáng thương, sao cậu lại dễ bị gạt vậy hả!
Cậu ta hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Cậu yên tâm, về sau có tôi ở đây, tôi sẽ không để người khác bắt nạt cậu nữa đâu!”
Đáy mắt Lâm Ngạn Minh lóe lên ánh sáng mẫu tính* nồng đậm. (*bản năng của người mẹ)
Ma trùng núp trong tay áo Thời An.
Aizz, nhân loại à, cậu thật sự quá ngây thơ rồi.
Loài sinh vật rồng này vừa hẹp hòi keo kiệt lại mang thù, còn cứng đầu không chịu nói đạo lí.
Chỉ có bọn họ khi dễ người và những ma vật khác chứ không bao giờ để bản thân bị bắt nạt sỉ nhục!
Mà Thời An…
Bên ngoài cậu treo lên một cái vỏ bọc thiên sứ nhưng thật chất bên trong lại có một trái tim của ác ma.
Ma trùng có bị đánh chết cũng không tin Thời An sẽ để bản thân chịu thiệt.
Sau khi Lâm Ngạn Minh lần nữa rơi vào mộng đẹp, ma trùng lặng lẽ bò ra từ trong tay áo Thời An.
Nó hiếu kì thò đầu nhìn cái ba lô nọ: “Ma Long đại nhân, vậy nên…cái tên nhân loại kia tiến cống cho ngài gì vậy ạ?”
Thời An tâm trạng chán ngán chống cằm, dùng một tay kéo khóa ba lô: “Ờ… bánh mì, thịt khô, đồ hộp, nước uống — Nhưng mà không có khoai tây chiên với rau câu…”
Ma trùng: “…”
Đó là vì không ai lại dùng điểm tích lũy để đổi mấy cái loại đồ ăn vặt đó đâu, cảm ơn.
Thời An lại dùng tay sờ soạng dưới đáy ba lô.
Chỉ nghe một tiếng xoẹt rất nhỏ, hình như đáy ba lô bị giật ra một góc. Ngay sau đó, Thời An rút tay ra, trong lòng bàn tay cầm một bọc giấy nhỏ màu xám trông có vẻ rất tầm thường: “Ồ, còn có cái này nữa.”
Ma trùng: “???”
Nó bò tới ngửi ngửi, gương mặt người trên đỉnh đầu lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Cái này… đây hẳn là hương liệu dùng để hấp dẫn ma vật cấp cao, cái tên kia muốn bẫy ngài đó!”
Thời An hai mắt tỏa sáng: “Thật vậy à?”
Ma trùng: “???”
Đợi đã?
Thời An nói: “Dù ta không phóng ma lực ra ngoài thì mấy con ma vật kia đều theo bản năng không quá nguyện ý đến gần ta…”
Cậu sầu muộn thở dài: “Mi thấy đó, ngay cả việc làm mồi nhử ta cũng không làm nổi!”
Ma trùng: “…”
Tui thấy là ngài đang nhớ nhung hai ngày ăn chùa uống chùa lúc trước thì có!
Thời An vui vẻ nói: “Có điều lần này đã có cái này, chúng ta hẳn là có thể tìm được sào quyệt quạ xám rồi!”
Ma trùng trầm mặc.
Mọe.
Con mẹ nó ngài quả nhiên vẫn là vì cái sào quyệt kia!!
Đột nhiên, không hề có điềm báo trước, một trận chấn động xảy ra trong nháy mắt.
Lâm Ngạn Minh bị rung lắc làm tỉnh giấc, cậu ta sợ tới mức nhảy dựng lên nói: “Có chuyện gì vậy?”
Thời An khẽ giật mình.
Cậu nghiêng đầu sang một hướng, nhìn về phía khu đất khô cằn.
Trong một góc màn đêm đen kịt chợt lóe lên một màu đỏ thẫm quái dị, giống như một đôi mắt quỷ dị đang lẳng lặng nhìn xuống, phảng phất như liệt hỏa đang thiêu đốt trước mặt, dường như nó đang chậm rãi phập phồng, chuyển động, nó như có sinh mệnh, tản ra một loại điềm xấu kì dị.
Thời gian cho vòng thực chiến thứ ba rất dài, trên cơ bản là phải hơn một tuần.
Ngày thường Mục Hành có công việc cần giải quyết nên số lần anh tới cũng không nhiều lắm. Cũng chính bắt đầu từ ngày hôm đó trở đi, về sau anh lại nhiều lần phải trở về để xử lí công việc.
Gần đây, dấu vết của loài vực sâu trong thành phố tăng lên thấy rõ, điều này chứng minh có vết nứt vực sâu đang ở gần đấy.
Người của cục quản lí hầu như đã lục soát theo kiểu trải thảm khắp cả thành phố nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của vết nứt vực sâu.
Trong đoạn thời gian này, nghiên cứu về kiếm của Trác Phù cũng đồng dạng không có tiến triển gì.
Thanh kiếm đã duy trì yên lặng rất lâu, dù Trác Phù có làm bao nhiêu thí nghiệm và kiểm tra lên nó thì cũng đều không có động tĩnh gì, dường như nó không có chút khác biệt nào với một vật chết bình thường.
Thậm chí Trác Phù còn từng mờ mịt đề cập một lần với Mục Hành, hy vọng anh có thể nghỉ ngơi một chút, thả lỏng bản thân.
— Nói không chừng là do Mục Hành quá mệt mỏi nên mới xuất hiện ảo giác.
Mục Hành ngồi trước bàn, ánh mắt đảo qua một xấp báo cáo dày cộm trên bàn.
Không phải anh không muốn nghỉ ngơi.
Chẳng qua việc về loài vực sâu không thể để nó tiếp tục tiếp diễn. Nếu như không kịp thời đóng lại vết nứt, khi vết nứt vực sâu hấp thu quá nhiều ma lực thì nó sẽ tiếp tục xâm nhập vào vị diện này. Nếu tình huống còn tiếp tục xấu đi, có thể sẽ tạo ra một vực sâu nhỏ trên vị diện.
Nếu việc đó thực sự xảy ra thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường.
Mục Hành dùng đầu ngón tay miết trang giấy, chậm chạp lật qua lật lại, ánh mắt chuyên chú tập trung vào mỗi một khu vực đã được dò xét.
Vẫn còn chỗ nào chưa được lục soát sao?
Hoặc là…
Có nơi nào đó có ma lực dao động nhưng lại hợp tình hợp lí, vì vậy mới che giấu được việc dị thường này?
Mục Hành khẽ giật mình, chợt ngẩng đầu lên.
Báo cáo rớt ào ào trượt khỏi đầu ngón tay anh, rơi lả tả trên mặt bàn.
Anh lôi áo khoác trên lưng ghế phủ lên người, bước nhanh đi ra khỏi văn phòng.
Ôn Dao đứng dậy: “Trưởng quan?”
Mục Hành: “Liên hệ với Học viện năng lực giả ngay lập tức.”
Search gg sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc chương 16 nhé mn
Thời An chậm rãi ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu mùi vị trong không khí.
Mùi vị kịch độc, rét lạnh, hắc ám đang im hơi lặng tiếng lan tràn tới từ đằng xa.
Thoải mái đến thế, quen thuộc đến thế…
Cường đại đến thế.
Cậu mở to hai mắt, đồng tử dựng thẳng màu đỏ tươi chợt lóe lên dưới hàng mi dài, một lớp vảy rồng như ẩn như hiện trên gương mặt Thời An.
Là mùi vị của vực sâu.
Hết chương 12.
Tác giả có lời muốn nói:
Thời An: “Tui hổng có thù dai đâu.”
Bé rồng ngoan ngoãn bản limited. jpg